Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 29

Trước Sau
Mánh lới bánh mì

Lâm Trạch ở nhà thêm năm sáu ngày nữa để chọn dụng cụ và đồ ngọt cụ thể để bán.

Đừng tưởng chỉ cần bày sạp bán là xong việc, muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì việc chuẩn bị trước là điều quan trọng nhất.

Huống chi Lâm Trạch có dự tính đưa sạp đồ ngọt này nổi tiếng trước khi mở cửa tiệm, cho nên không phải đem đồ ngọt ra bán là hoàn thành nhiệm vụ, dù sao còn rất nhiều vấn đề cần phải xem xét.

Lò nướng đất dù sao cũng không phải là lò nướng ở hiện đại, Lâm Trạch còn muốn nắm giữ độ lửa thành thục.

Bằng cách mời Hà gia, Lâm Tam Quý, thôn dân, còn có Lý Lão Phúc và các lão tộc có uy vọng tới nhà ăn thử, Lâm Trạch cuối cùng xác định được nhân bánh mì mà hắn muốn bán.

Đúng vậy, bán bánh mì, hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Hiện tại hắn chỉ mở cái sạp nhỏ mà thôi, trọng tâm là lợi nhuận và hương vị mới, không thích hợp bán đồ ngọt có cách làm quá phức tạp, như là bánh kem đi, đánh bông lòng trắng có thể không dùng máy đánh trứng, nhưng đánh bằng tay thì rất là mệt!

Bánh mì thì lại khác, nguyên liệu đơn giản dễ làm, chỉ cần nhào cục bột thành từng viên rồi ném vào lò nướng liền OK, khi bánh nướng chín rồi thì phình bự ra trở thành đồ ăn mới mẻ lạ miệng, khách hàng mua cũng cảm thấy có lời.

Lâm Trạch tạm thời bán ba loại nhân là quả dại trộn hạch đào*, chà bông thịt heo và mứt trái cây rừng.

Hạch đào*: quả óc chó

Nhân thứ nhất thích hợp cho người trẻ tuổi có răng tốt, nhân thứ hai thích hợp cho người già, nhân thứ ba là mứt trái cây rừng chuyên dành cho các tiểu bằng hữu, mỗi tuổi tác đều có khẩu vị khác nhau, không lo không có ai mua.

Tóm lại những người đã được Lâm Trạch cho ăn thử đều dựng ngón tay cái, biểu tình rất là thích!

"Bánh mì này mới mẻ, hương vị cũng không tồi, so với điểm tâm của Nhạc Tiên Cư ở trấn trên còn ngon hơn nhiều, phụ thân cảm thấy rất tốt, lão đại, con chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?"

Lâm Tam Quý tuổi trẻ đã từng ăn ở tửu lâu, có chút kiến thức, lão ăn bánh mì của Lâm Trạch cảm thấy hương vị không tồi.

Chính là chí phi thật sự cao, tất cả đều là bột mì, đường, quả dại, còn có thịt heo làm chà bông, hiện tại đều do nhà tự làm, đồ vật hái ở trong núi cũng không tốn tiền nhưng cũng phải dựa theo giá để mà tính chi phí.

Cho nên bán rẻ thì không có lời, bán mắc lại sợ mọi người không mua, định giá cũng không dễ dàng gì.

Việc này Lâm Trạch đã suy xét qua, cùng Chương Tụ thương lượng về giá cả

"Một cân bột mì làm được 13 cái bánh quả dại trộn hạch đào, 15 cái bánh chà bông thịt heo và 20 cái bánh mứt trái cây rừng, chi phí một cân khoảng 20 văn tiền, nguyên liệu đều là đồ tốt, còn sạp bán và công cụ khác chi phí cũng nhiều"

"Cho nên ta tính bán quả dại trộn hạch đào và chà bông thịt heo 6 văn tiền một cái, mứt trái cây rừng bán 3 văn tiền một cái."

Như vậy mỗi loại nhân đều tăng gấp 3 lần giá vốn, Lâm Tam Quý nghe được liền sững sờ, cảm thấy giá quá mắc.

"Giá này có thể bán được sao? So với bánh bao thịt còn mắc hơn."

"Không thành vấn đề, nguyên liệu chúng ta đều là loại tươi ngon, bánh mì còn lớn hơn bánh bao rất nhiều, người khác nhất định sẽ thấy có lời, vốn dĩ đồ ngọt có giá cao, người trong thôn thì luyến tiếc mua, người ở trấn trên không ngại thêm mấy văn tiền để ăn thử đồ ăn mới. Trước tiên thử giá này xem, nếu không được ta sẽ hạ xuống."

Lâm Trạch nửa điểm không có lo lắng, mức sống của người ở trấn khác với mức sống của người trong thôn, do đó mức chi tiêu sinh hoạt cũng khác nhau.

Hắn không cảm mức giá này quá cao, bán đồ ăn không chỉ tính chi phí nguyên vật liệu, còn tính chi phi nhân công và chi phí dụng cụ sản xuất, mà hiện tại công thức làm bánh mì chỉ có mình hắn biết, cho nên sẽ kiếm được nhiều tiền.

Bánh mì tuy mắc nhưng nó nhìn to hơn nhiều các loại bánh ở nơi này, người mua cũng thấy có lời hơn khi mua. Đây cũng chính là lý do hắn chọn bánh mì.

Nghe Lâm Trạch nói như vậy, Lâm Tam Quý cũng thấy có đạo lý, bánh mì có giá mắc nhưng ăn ngon và còn rất lớn, nếu có người muốn ăn thử vẫn cắn răng nguyện ý mua.

Chương Tụ đã sớm bị thuyết phục, càng không ý kiến.

Mọi việc đều đã chuẩn bị tốt, Lâm Tam Quý thì trông coi nhà, Lâm Trạch và Chương Tụ đi lên trấn trên bán thử bánh mì.

*******

Vì có nhiều đồ vật trong tủ trúc và sản phẩm từ trúc, khi trở về còn phải mua đồ vật đang thiếu ở trong nhà, cho nên Lâm Trạch đã mượn chiếc xe bò của Lâm Lão Phúc.

Cổ đại không có phương tiện giao thông, cho dù có xe bò mà đi trên đường đất như thế này nội tạng cũng muốn nôn ra ngoài.

Điều này chứng minh hắn đã có dự kiến trước, nếu như bán bánh kem mà gặp xe bò rung lắc liên tục như thế, khi tới trấn trên cái bánh cũng đã nát rồi.

Khi nào cơ hội phải nghĩ cách giải quyết một chút.

Trước mắt muốn dọn lên trấn trên ở là không thể hiện thực được, thứ nhất bạc không đủ; thứ hai, tuy có buôn bán hắn cũng không tính chuyển thành thương tịch, dù không phải vậy nhưng dễ bị xem là thương nhân, ở cổ đại sĩ nông công thương, còn kỳ khoa khảo phía trước nên hắn cần phải chú ý đến.



Giống như hương nhân nơi này sau khi làm giàu, đều xuống nông thôn mua rất nhiều ruộng, sau đó tu sửa tổ trạch, có được nhiều đất đai sẽ được chuyển thương tịch thành nông tịch.

Dù vậy cũng không hoàn toàn tiêu trừ ấn tượng là thương nhân, phải truyền qua nhiều đời mới được, ở nơi này muốn chuyển hộ tịch không phải chỉ dùng câu là có thể đổi được.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, tuy rằng hai người Lâm Trạch không đến sớm nhưng vẫn thấy được vài quầy hàng, chỉ cần đưa mấy văn tiền là có chỗ bán ngay.

Trước kia Chương Tụ thường xuyên đi bán đồ ăn ở chợ, đối với chợ rất quen thuộc, đến nơi liền kéo Lâm Trạch tìm một chỗ không có quầy hàng.

Xung quanh là mấy cái sạp bán rau củ và dây đeo, không có sạp bán đồ ăn giống họ, trên đường cũng có nhiều người đi lại, đây là vị trí rất tốt.

Đem đồ vật từ trên xe bò dọn xuống, không sốt ruột sắp xếp lại, Chương Tụ trước tiên lấy khăn từ trong túi áo đưa cho Lâm Trạch lau mồ hôi.

Lâm Trạch trong lòng vui sướng đến mức muốn ôm tức phu lang thân mật một chút, nhưng đây là bên ngoài nên hắn vẫn biết chừng mực, chỉ có thể bình tĩnh lại rót cho Chương Tụ ly nước mật ong đã chuẩn bị sẵn ở nhà.

Chương Tụ ngọt ngào mỉm cười nhận lấy.

Các chủ sạp xung quanh nhìn thấy đều nhấp miệng cười, cho rằng là hai phu phu mới cưới, mới dính nhau như vậy.

" Vị ca nhi này, ngươi và tướng công đang bán cái gì vậy? Dựng cái sạp lớn như vậy."

Có chủ sạp nhiệt tình chủ động đến gần, là đại thẩm bán rau củ kế bên, thấy bọn họ còn mang theo tủ trúc nhiều ngăn, tò mò hỏi.

Có người mở đầu, chủ sạp khác cũng nói tiếp "Đúng vậy, các ngươi tính bán gì đó?"

Không thể trách mọi người tò mò như vậy, muốn bán đồ vật trong chợ chỉ cần đặt cái sọt hay cái ky là được, nếu không sẽ lót miếng vải dưới đất rồi bày bán, cách bày trí rất đơn, ít có người giống Lâm Trạch mang theo nhiều đồ vật như vậy.

Ngoại trừ bán đồ ăn sẽ mang nồi và bàn ghế linh tinh, nhưng Lâm Trạch lại không như vậy, nhìn thấy nhiều tủ trúc bên trong có ô nhỏ chen chúc nhau nên rất là tò mò.

"Chúng ta bán chính là đồ ăn, có tên là bánh mì, là một loại đồ ngọt. Lần đầu tiên bán không biết mọi người có thích hay không, các vị đại thẩm đại thúc nếu không ngại có thể giúp ta ăn thử xem có được hay không, chúng ta làm chưa được tốt lắm, các vị đại thẩm đại thúc nếu thấy ăn ngon, đợi chút nữa giúp ta giới thiệu đôi câu."

Lâm Trạch không chớp mắt nói dối.

Bộ dáng nho nhã lễ độ không giống như người bán hàng làm ăn, thực ra hắn chính là đem mấy chủ sạp xung trở thành khách hàng tiềm năng để phát triển.

Chương Tụ thầm cười tên nho nhã cầm thú này, phối hợp với hắn đem bánh mì cắt thành nhiều khối nhỏ, bưng cho chủ sạp xung quanh ăn thử.

"Các thúc thẩm ăn thử đi, đây là do ta tướng công học từ trong sách điểm tâm ra, nghe nói là từ nước ngoài đến, ở chỗ chúng ta không có món này."

Việc ăn thử này là phương pháp đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, Lâm Trạch ở nhà đã nói với cậu, Chương Tụ cảm thấy cách này rất ổn.

Tuy rằng có chút lãng phí, nhưng Lâm Trạch nói đúng, không phải ai cũng muốn chiếm tiện nghi, rượu thơm không sợ ngõ sâu*, làm cho mọi người biết đồ ăn nhà mình làm ăn ngon, lúc đó mới bán được nhiều hơn

Rượu thơm không sợ ngõ sâu*: đây là triết lý kinh doanh của người thời xưa hàm ý rằng, phàm là những gì tốt đẹp thì đặt ở đâu cũng không sợ người đời không biết đến

Các chủ sạp xung quanh đều không phải người muốn chiếm tiện nghi, vốn dĩ tính cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy Chương Tụ bưng bánh mì có hình dáng rất đẹp, để gần vào còn ngửi được mùi thơm ngọt, tâm liền động.

Đồ ngọt này đừng nói là tiểu hài tử hiếm lạ, người lớn cũng là cũng thấy lạ mắt.

Lại nghe nói là đồ ăn ở nước ngoài, từ địa phương xa xôi đến, khó tránh khỏi trong lòng hiếu kỳ hơn, nhìn thấy có người đến ăn thử, nhiều người khác cũng không nhịn được ăn thử theo.

Kết quả ăn xong một miếng, đôi mắt mọi người đều sáng rỡ.

Ăn ngon!

Các chủ sạp không biết dùng từ ngữ mỹ lệ trau chuốt nào để diễn tả, chỉ có thể dùng câu này để nói lên cảm nhận của mình.

Bánh mì mềm xốp có vị quả dại trộn hạch đào, chà bông, mứt trái cây rừng chưa từng thấy ở nơi nào trong triều đại này, Lâm Trạch không có ngoài ý muốn, chính là đồ ngọt trong các cửa tiệm đồ ngọt ở hiện đại được nhiều người yêu thích.

"Ai nha, món này kêu là bánh mì đúng không, yêm lần đầu tiên ăn món còn ngon hơn bánh bao, không, là đồ ngọt, còn ngon hơn điểm tâm của Nhạc Tiên Cư."

Mọi người ở đây thẳng thắn trực tiếp khen ngon, đây là nói thật, không phải vì người khác cho mà khen tặng lại.

Lại xem Lâm Trạch đem bánh mì từ trong sọt tre đặt lên tủ trúc, hình dáng độc đáo làm người xem thoải mái.

Đặc biệt là bánh mì nhân mứt trái cây dành cho tiểu hài tử, Lâm Trạch có tâm tư làm thành hình thỏ con và heo con cực kỳ đáng yêu, đánh vào sâu trong thị giác của mọi người.

"Vị tướng công này, ngươi bán bánh mì như thế nào? Bao nhiêu tiền một cái?"

Như Lâm Trạch dự liệu, mấy chủ ăn sạp thử qua hương vị liền hỏi giá.



Đồ ăn mới lạ lại ngon miệng như vậy, nếu giá không mắc quá có thể mua về cho tiểu hài tử ăn, bọn nhỏ nhất định sẽ cao hứng, mọi cha mẹ luôn có một bệnh chung, dù sống cực khổ thế nào cũng muốn nuôi dưỡng con cái thật tốt.

"Các vị thúc thẩm gọi ta là Lâm Trạch là được, đây là phu lang của ta Chương Tụ, Tụ ca nhi"

Lâm Trạch nghe vậy trước tiên kéo Chương Tụ tự giới thiệu một phen, sau đó mới tiếp tục nói

"Bánh mì nhà ta tổng cộng có ba loại nhân, quả dại trộn hạch đào, chà bông thịt heo, mứt trái cây rừng. Hai nhân trước là 6 văn tiền một cái, mứt trái cây rừng nhỏ hơn 3 văn tiền một cái."

Vừa dứt lời, đôi mắt chủ sạp xung quanh trừng lớn, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa rồi có ăn phải một đồng tiền hay không.

Cái giá điểm tâm này ở trong tửu lâu là bình thường, nhưng đặt ở chợ là thật sự mắc.

Lâm Trạch mỉm cười không hoảng hốt, tiếp tục nói

"Các thúc thẩm đừng cảm thấy giá này mắc, bánh mì này dùng toàn bột mì để làm, nguyên liệu bên trong là tốt nhất, lấy bánh mì nhân chà bông này đi, chà bông đều là thịt heo tươi để làm, đường thì dùng mật ong thay thế, mật ong này là mật ong rừng do nhà ta lấy từ trong núi, không chỉ ăn ngon mà còn dinh dưỡng nữa."

"Bánh bao thịt ở trấn trên bán một cái 2 văn tiền, nhưng bánh bao kia chưa lớn bằng một nữa bánh mì nhà ta"

Mọi người nghe cũng có lý, bánh mì nhân chà bông vừa rồi đúng là có mùi vị của thịt, quả dại cũng là trái cây ngọt lành, còn bánh mì nhân mứt trái cây rừng kia nữa, không biết bỏ bao nhiêu là đường.

Nhưng mà dùng 6 văn tiền mua một đồ ngọt như vậy vẫn rất đau lòng, thêm mấy văn tiền nữa là có thể ăn chén hoành thánh.

Mọi người do dự, lại xót túi tiền, bẹp bẹp mùi vị bánh mì còn sót trong miệng, vẫn còn ngonlắm.

Thấy thế, Lâm Trạch không khuyên bảo nữa, khoanh tay lại, đặc biệt có bộ dáng cao thâm

"Các vị thúc thẩm cũng biết bánh mì này ở nước ngoài có lai lịch không bình thường, theo truyền thuyết địa phương, có một vị đạo trưởng đi ngang địa phương có hạn hán nhiều năm khiến dân chúng lầm than đói khổ, vì cứu khổ cứu nạn nên vị đạo trưởng đã truyền thụ cách làm bánh mì, bá tánh địa phương đó dùng bánh mì để gây chú ý tới các vị thần tiên, do đó mới giải cứu được những bá tánh bị lãng quên."

"Sau đó, bánh mì này trở thành vật cầu phúc và cúng tế của địa phương. Dù truyền thừa cho hậu nhân đời sau cũng không thể tạo ra bánh mì có độ ngon ấn tượng cho các vị thần tiên, nhưng bánh mì được làm theo phương pháp cổ xưa sẽ tốt cho thân thể và được phúc khí phù hộ"

"Vì vậy, để làm bánh mì này, người làm vừa dâng hương vừa niệm kinh phật. Cách làm cực kỳ phức tạp, nguyên liệu sử dụng không có phần làm giả, làm tốn rất nhiều công phu, vì cho mọi người cùng thưởng thức nên ta mới bán lỗ vốn"

Một phen nói hươu nói vượn không chỉ có các chủ sạp xung quanh ngây người, ngay cả Chương Tụ nghe xong thiếu chút nữa cho rằng nhà đồ vật mình là thần vật.

Lời này mà đặt ở hiện tại bị người khắc chê cười, nhưng đặt ở cổ địa phong kiến mê tín liền có mánh lới, không phải cổ nhân thích nghe chuyện xưa nhất sao, mọi người ở đây sẽ không nghĩ Lâm Trạch đang nói lung tung.

Nghe thấy làm bánh mì còn phải dâng hương, niệm kinh Phật gì đó, mọi người càng mở to hai mắt.

"Lâm tướng công, ngươi là người đọc sách hả?"

Thời buổi này biết đọc kinh niệm Phật ngoại trừ hòa thượng và ni cô ra, chính là người đọc sách, rất nhiều dân chúng tên của mình cũng không biết viết, chữ không biết ai lại đi xem kinh Phật, những lão thái thái mê tín cũng chỉ sẽ niệm hai câu a di đà phật và Bồ Tát phù hộ thôi.

Lại xem khí chất của Lâm Trạch, rất có hương vị thư sinh, nhìn thấy cũng không giống với người thường.

"Đúng vậy, tiểu tử bất tài, Tú tài năm Ất hợi."

Lâm Trạch hơi mỉm chắp tay chào hỏi hai câu.

"Mấy năm nay, vì người nhà cho tiểu tử đọc sách mà gia tài tiêu tán, cuộc sống quá khổ nên tiểu tử mới ngừng đọc sách, nhưng ta không muốn phu lang và lão cha trong nhà sống khổ, ngẫu nhiên nhìn thấy bánh mì trong sách là đồ ăn cầu phúc, sách nói là loại đồ ăn tốt cho thân thể, lúc này tiểu tử mới làm nghề này. Thứ nhất là nuôi sống người thân, thứ hai dùng vật phúc lành này tạo phúc cho mọi người, cũng vì tích phúc về sau cho hài tử của ta, cũng không uổng cho tiên sinh giáo huấn đọc sách nhiều năm.

Bán đồ ngọt cũng có thể nói tạo phúc cho bá tánh vĩ đại như vậy, cũng mệt cho hắn nghĩ ra được.

Mọi người nghe được liền sửng sốt bất ngờ, bánh mì mà cũng có phúc khí, sao bọn họ không biết vậy, nhưng Lâm tú tài đã nói như thế.

Đây là đồ vật hiếm lạ do tú tài làm ra, cho dù không có phúc khí cũng có tài khí!

Ở trong mắt bá tánh vô tri, người đọc sách đụng vào cái gì đó khẳng định đều là thứ tốt, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.

"Ai, nghe cũng thật thần kỳ, bán cho bánh mì nhân chà bông đi, tiểu tử nhà ta thích ăn vị mặn, mua về cho nó dính phúc khí......" Tài năng!

"Ta cũng mua hai cái, cái có hình heo con, ta và tiểu khuê nữ mỗi người một cái......"

"Bán cho ta cái nhân quả dại trộn hạch đào."

Mấy chủ sạp xung tất nhiên trở thành nhóm khách hàng đầu tiên của Lâm Trạch.

Lâm Trạch tươi cười đầy mặt.

Chương Tụ nghiêng đầu nhìn hắn, nỗ lực nhớ lại bản thân có bị tên gia hỏa lừa gạt mà chưa có phát hiện không. Nam nhân cậu thật là nhiều chiêu trò!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau