Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 7

Trước Sau
Chương Tụ gầy đến nỗi mặt chưa tới hai lượng thịt, là người nông thôn nên da không trắng nõn, bất quá ngũ quan thanh tú bộ dáng đẹp đẽ là loại hình Lâm Trạch thích.

Hai mắt cậu mở to ra mang theo vài phần ngây ngô của thiếu niên mới có, trong mắt Lâm Trạch là ngoan ngoãn đáng yêu.

"Làm sao vậy? Bị dọa rồi sao? Đừng có gấp, em trước hết nghe ta nói, ta suy nghĩ cặn kẽ về việc phân gia đoạn này. Em là phu lang của ta, chuyện này em và ta cùng chung trận tuyến, nhớ chưa?"

Lâm Trạch nổi tâm tư xoa bóp gương mặt cậu, hai chữ phu lang kêu rất thuận miệng.

Hắn đối với nam hài rất có hảo cảm, hắn hy vọng bọn họ có thể yêu đương với nhau, nếu tiến tới không được thì hòa ly rồi bồi thường cho cậu. Nơi này là cổ đại tư tưởng phong kiến, địa vị ca nhi tương đồng với cô nương ảnh hưởng nhiều hơn so với nam nhân

'Lâm Trạch' trước kia chưa từng có hành động thân mật với Chương Tụ, nguyên thân sẽ phát hỏa nếu Chương Tụ không cẩn thận đụng tay vào 'hắn'.

Chương Tụ không biết cự tuyệt như thế nào, Lâm Trạch lại gọi cậu là phu lang làm đầu óc cậu không hiểu.

'Lâm Trạch' không phải yêu thích Chương Ngân Châu sao? Sau khi thành thân, 'hắn' nhiều lần cảnh cáo cậu không được tự xưng là phu lang của 'hắn', Lâm Trạch hiện tại sao lại gọi như vây? Chẳng lẽ đầu Lâm Trạch uống hỏng rồi......

"Ta không có ý kiến, huynh làm chủ thì hơn."

Chương Tụ có chút thấp thỏm, cậu cảm thấy âm thanh ôn nhu của Lâm Trạch so với lúc đánh người càng làm cậu sợ hãi, bởi vì cậu đoán không ra đối phương đang nghĩ gì.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, đây là câu nói cậu nghe được khi 'Lâm Trạch' đọc sách niệm qua.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Tuy Chương Tụ che giấu ý nghĩ của mình rất khá, nhưng Lâm Trạch được xã hội dạy dỗ nhiều nên ít nhiều từ biểu tình thiếu niên có thể đoán đối phương đang nghĩ gì.

Trong tưởng tượng của Lâm Trạch là 'thiếu niên đáng thương cuối cùng cũng gặp được lão công ôn nhu, cảm động đến bật khóc nhào vào lòng ngực' hình ảnh thật sự quá tốt, hắn cảm thấy Chương Tụ sợ hắn hơn.

Điều này cũng không có gì lạ, một người đang khi dễ mình bỗng nhiên lại đối tốt với mình, là ai cũng cảm thấy không đúng.

Lâm Trạch không biết an ủi thế nào, nguyên thân lưu lại bóng ma cho Chương Tụ. Hắn nói ra kế hoạch để bảo đảm với Chương Tụ, không chừng cậu sẽ tin hắn.

Cũng chỉ là lời nói, dùng hành động thực tế làm Chương Tụ cảm nhận hắn không phải là 'Lâm Trạch' trước đây, có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.

"Ta biết em không muốn nói, đề nghị của ta quá mức ngỗ nghịch, bất quá chuyện này ta nhất định phải làm."

Lâm Trạch đút xong buông chén trứng chưng xuống, đem người đến đến trước mặt nhẹ nhàng hôn lên trán.

Cái ôm ấm áp, yêu thương hôn môi làm thân thể Chương Tụ cứng đờ, đầu óc trống rỗng, lát sau mới nghe được thanh âm của Lâm Trạch.

"Ta cứ nghĩ nương chỉ bất công, không ngờ mụ đối với ta vô tình như vậy. Mấy năm nay, mỗi lần đến kỳ thi hương ta đều mắc bệnh, tưởng rằng vận khí của ta không tốt, nào ngờ là do nương và nhị đệ hạ dược ta."

"Năm đó ta say rượu ở tư thục, xâm phạm khuê phòng nữ nhi của tiên sinh chỉ sợ là nhị đệ cố ý chuốc say hãm hại ta, chỉ cần con đường làm quan của ta vô vọng, bạc trong nhà liền cho nhị đệ sử dụng."

"Còn có hôm qua ta say rượu cũng do bị hạ dược, mới đối đãi thô lỗ với em. A Tụ, ta xin lỗi vì tối qua làm đau em."

Cằm Lâm Trạch để lên trán thiếu niên, lời nói nhàn nhạt lạnh lùng, nói thẳng đến câu cuối mới nhẹ nhàng ôn hòa.

Ai lại đoán được một nông gia nho nhỏ cũng có thể xấu xa như vậy, nguyên thân bị tình thân che mờ mới không phát hiện chân tướng tại sao mình lại xui xẻo, hắn từ trí nhớ của nguyên thân phân tích ra.

Không phải thế gian này không có bệnh lạ nhưng nguyên thân chỉ mắc bệnh khi đậu tú tài, thật sự quá kỳ quặc.

Năm đó nguyên thân say rượu ở tư thục, xâm phạm khuê phòng nữ nhi của tiên sinh càng thêm khả nghi.



Khuê phòng của nữ tử đều ở hậu viện, nhà có vài phòng ngăn cách, còn có đường nhỏ và cầu đá quanh co lòng vòng, thêm gia nhân canh gác. Một người say rượu không có ai dẫn đường, tỷ lệ đến hậu viện khuê phòng nữ tử không lớn.

Mà nguyên chủ say rượu cũng mơ hồ nhớ rõ có người đỡ mình đi đường, nhưng không ai tin tưởng lời giải thích đó......

Bản dịch chỉ post duy nhấttrên wattpad quýt nhỏ xinh. Nếu thấy ở trên web khác đều là ăn cắp.

Còn tối qua, nguyên thân bàn với hai tên lái buôn xong liền ở trong nhà Tiết Lượng uống say, đây là dấu vết lớn nhất của địch nhân lộ ra

Hắn hoài nghi thân thể này say lợi hại như vậy lại có tinh lực làm chuyện đó, nhất định là Tiết Lượng động tay động chân trong rượu và thức ăn.

Nhưng Tiết Lượng vì cái gì phải hạ dược nguyên thân, nếu nguyên thân trúng dược làm việc gì để thanh danh bị hủy, Tiết Lượng nhận được chỗ tốt gì?

Mỗi lần thi cử, các thí sinh cơ bản sẽ mang theo đồ ăn nhà mình, tất cả thức ăn Lâm gia đều do Trần Thục Cúc chuẩn bị. Mấy năm nay, Trần Thục Cúc ba lần bốn lượt dùng khoa cử vô vọng của nguyên thân làm cái cớ đem bạc trong nhà cho đứa thứ hai dùng, chân tướng rất đơn giản.

Hai nhi tử Lâm gia đều thi đậu tú tài, tú tài khảo thí về sau phải đi phủ thành và Yến Kinh, đường xá xa xôi cần lộ phí thật lớn. Lâm gia gánh vác không nổi, đến lúc đó có khả năng sẽ hy sinh một người.

Không hề nghi ngờ nguyên thân xui xẻo mấy năm nay, đơn giản là tranh giành tiền bạc để đọc sách ghi công danh thôi.

"Lần này phân gia đoạn thân nhất định sẽ nháo đến không thoải mái, có khả năng ảnh hưởng tiền đồ của ta, nhưng so với sống cùng hổ lang ta tình nguyện làm ngọc nát, nếu ra riêng chúng ta khả năng cực khổ, nhưng ta sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi em."

Lời này cần thiết nói cho phu lang nghe, nếu không phải do Chương Tụ và nguyên thân không có tình cảm phu phu, nói không chừng cậu liền bỏ trốn, hắn chỉ có thể khóc đến chết.

Không thể nói Lâm Trạch quá lo xa.

Khi nghe hắn muốn phân gia, Chương Tụ nghĩ tới ý niệm 'buồn ngủ gặp chiếu manh*', Lâm gia nháo lên cậu liền có cơ hội chạy trốn!

Buồn ngủ gặp chiếu manh*: mang ý nghĩa nói đến sự may mắn trong khi đang cần một điều mình mong muốn thì lại trùng hợp nhận được đúng lúc.

Cái ý niệm này sau khi nghe Lâm Trạch nói câu kế tiếp đều không còn nữa, Chương Tụ không nghĩ tới 'Lâm Trạch' xui xẻo mấy năm nay là do người làm, đối phương là nương và đệ đệ ruột.

Tuy cậu chán ghét 'Lâm Trạch', nhưng hành vi của Trần Thục Cúc và Lâm Kiến Văn quá mức ngoan độc.

Nếu là như vậy thật, tính tình hôm nay của Lâm Trạch thay đổi có thể lý giải được.

Là ca nhi đã gả chồng, việc lớn này Chương Tụ không có lên quyền quyết định, Lâm Trạch muốn như thế nào thì như thế đó, dù sao với cậu mà nói việc nào cũng giống nhau thôi.

Cậu không tin tưởng Lâm Trạch lúc nào cũng đối xử tốt với cậu, Lâm Trạch đã có ý niệm bán cậu còn liên hệ với người ta. Lần này ngoài ý muốn từ bỏ, ai mà biết mấy ngày sau sẽ như thế nào?

Cậu tự mình hiểu lấy, cũng rõ ràng 'Lâm Trạch' có bao nhiêu yêu thích Chương Ngân Châu, cậu so với Chương Ngân Châu kém xa không giữ được tâm của 'Lâm Trạch'.

Một khi phân gia không còn Lâm Tam Quý áp chế nữa, trong nhà tất cả đều do Lâm Trạch làm chủ, cậu không phản kháng được nữa.

Lâm Trạch hiện tại bỗng nhiên đối tốt với cậu bởi vì tối qua đã phát sinh quan hệ, dùng thân thể trói chặt nam nhân không lâu dài được, cậu không bị lừa trước biểu hiện giả dối mê hoặc.

"Vậy huynh tính khi nào phân gia?"

Chương Tụ phi thường thức thời nhỏ giọng hỏi Lâm Trạch, chủ yếu là cậu tránh không thoát, sức lực Lâm Trạch so với ngày xưa lớn hơn rất nhiều.

Cậu hiện tại quan tâm hành động của Lâm Trạch, chuẩn bị tốt cho mình và nương cùng rời đi.

Sinh hoạt về sau có thể không đủ sống, nhưng hiện tại không có thời gian, vốn dĩ chờ 'Lâm Trạch' chết cậu thành quả phu sống tự tại ở trong thôn, hiện tại không thể không rời đi nơi chôn nhau cắt rốn.



"Nếu không ngoài ý muốn chính là hôm nay, nương và nhị đệ so với ta càng sốt ruột muốn phân gia hơn. "

Không biết phu lang của mình đang có tâm tư chạy trốn,Lâm Trạch không phòng bị trả lời.

Hắn ôm cậu vào trong lòng thấy Chương Tụ không kháng cự, thái độ dịu ngoan làm hắn vừa lòng, căn bản không nghĩ tới thiếu niên trong lòng có lá gan chạy trốn.

Kỳ thật không phải Lâm Trạch không cảnh giác, ấn tượng mọi người trong thôn về Tụ ca nhi là người nhẫn nhục chịu đựng khi bị khi dễ, là tiểu đáng thương không dám đánh trả.

Vào thời cổ đại, có mấy ai gả đi thành phu lang dám trốn đi? Ai có thể nghĩ Tụ ca nhi này như cừu con mà trong bụng có chủ ý như vậy.

Nên Lâm Trạch không nghi ngờ gì, tiếp tục hứng thú bừng bừng cùng thương lượng với phu lang hắn.

"Ta sẽ làm tốt chuyện này, em ở trong phòng thu dọn hành lý đi, phân gia xong chúng ta lập tức dọn đi"

"Ta thu dọn hành lý sao?"

Thân thể Chương Tụ lại run lên nhưng lúc này là kích động, lần đầu cậu cảm thấy Lâm Trạch thật tốt.

Nếu không biết lí do Lâm Trạch còn cho rằng cậu lại sợ hãi, nguyên thân trước kia không cho Chương Tụ đụng vào đồ vật của 'hắn', có lần Chương Tụ lấy quần áo của nguyên thân trong ngăn tủ suýt nữa bị đánh chết.

Còn đem ngăn tủ khóa lại như phòng trộm, cũng không nghĩ tới ngăn tủ trừ bỏ mấy quyển sách, cũng không có đồ vật gì đáng giá, nguyên thân đúng là tên hỗn đản.

"Em là phu lang của ta, thu dọn hành lý nên do em làm, chìa khóa ta để ngăn đựng sách em tới lấy đi. Trên người còn đau không? Ta bôi thuốc lại cho em..."

Nghĩ đến những việc làm của nguyên thân đối Chương Tụ, Lâm Trạch thầm mắng không thôi, không nghĩ tới cái đó nữa giờ nói sang chuyện khác.

Ký ức tối qua hỗn loạn, buổi sáng hôm nay hắn mới biết được mình tối qua cầm thú bao nhiêu.

Đem lần đầu của người ta lăn lộn tàn nhẫn như vậy, nếu không xử lý tốt phu lang sinh ra bóng ma tâm lý với việc kia, về sau làm thế nào sinh hoạt phu phu hài hòa được.

Nghĩ như vậy, Lâm Trạch biểu hiện mình là lão công săn sóc.

"Đem quần áo cởi ra đi, ta bôi thuốc cho em một lần nữa, ta nhớ vẫn còn sưng."

Lâm Trạch biểu tình nghiêm túc vỗ đầu thiếu niên đứng đắn giành phúc lợi, ánh mắt biểu đạt: em không cởi ta liền giúp em cởi...... Đúng là đáng mong chờ.

Ý tứ nửa sáng nửa tối và lời nói lộ liễu làm mặt Chương Tụ lại đỏ lên, ý tưởng chạy trốn hay bán đi trong đầu đều biến mất hết, chỉ còn ký ức thẹn thùng tối qua.

"Không, không cần, ta không có việc gì."

Chương Tụ đỏ mặt kéo chăn bọc rồi đến vai lúc này không chê nóng nữa, sợ nam nhân nào đó lấy cớ lấy bôi thuốc, xoa xoa thành củi khô bốc lửa lại đem cậu lăn lộn một lần nữa, làm cậu không thể xuống giường được.

"Cái gì ta cũng thấy hết rồi, ta không nhìn thấy vết thương rõ! Đừng thẹn thùng, ta là tướng công của em lại không phải người ngoài......"

Lâm Trạch biểu tình đứng đắn, ngữ khí bình tĩnh.

Nếu không phải ánh mắt kia quá đen tối, Chương Tụ còn tin là thật, sao cậu trước kia không biết Lâm Trạch lưu manh như vậy!

May mắn ngoài phòng vang lên một trận ầm ĩ, ngăn cản nam nhân không biết xấu hổ nào đó.

"Lâm Trạch đồ hỗn trướng ngươi ra đây mau! Giỏi cho ngươi là một tú tài, lão tử có ý tốt thu xếp cho ngươi mua bán, ngươi dám mượn rượu phi lễ tức phụ của ta, cũng dám đọc sách thánh hiền hả? hôm nay ngươi không cho ta một lời công đạo, lão tử liền đi nha môn kiện ngươi!"

Cái giọng vịt đực giọng rống giận ồn ào trước cửa Lâm gia, âm thanh to lớn vọng vào hậu viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau