Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 10: Thức Tỉnh Dị Năng Hệ Mộc 2
Triệu lão thái nhìn thấy tam nhi tử khóc không thành tiếng quỳ trên mặt đất không ngừng đập đầu, vô cùng đau lòng, nhanh chóng tiến lên ngăn cản: “Cái đứa nhỏ này không quý trọng thân thể, đây không phải là làm ta đau thắt tim gan sao?
Chân ngươi gãy rồi, ông ấy đương nhiên lo lắng. Sống chết có mệnh phú quý tại trời, đây chính là số mệnh của phụ thân ngươi, ngươi cũng đừng tự trách. Nhanh đứng dậy. Chân của ngươi như thế nào rồi?
Đại ca, nhị ca con liên tiếp xảy ra chuyện không may, trong nhà chúng ta chỉ còn mình con. Nếu như con lại xảy ra chuyện bất trắc gì, một nhà người già yếu, nữ nhân và trẻ con này, có thể tồn tại thế nào? "
Triệu Chí Hằng được dìu đứng lên, lau khô nước mắt: “Nương, nương yên tâm, về sau con nuôi nhà mình, con mua gạo về, tuyệt đối không để cho mọi người đói bụng."
Nhìn nhi tử mới qua tuổi mười bốn, trong một đêm trưởng thành, Triệu lão thái vừa đau lòng, lại vui mừng yên tâm.
Triệu lão thái nhìn chân Triệu Chí Hằng: “Bây giờ còn đau không? Ta vừa mới thấy con đi lại có chút khập khiễng, cũng không thể giữ lại căn bệnh!"
Triệu Chí Hằng cũng biết chân của hắn không còn nhanh nhẹn, nhưng phụ thân đang hấp hối, trong nhà đại tẩu là người không có khả năng làm được việc, Nhị tẩu lại là một người bụng dạ hẹp hòi lười biếng, tiểu bối còn quá nhỏ, nếu như hắn không mạnh mẽ chống đỡ việc trong nhà, tình huống càng tệ hơn.
Triệu Chí Hằng không muốn mẫu thân buồn khổ "Con không sao, về sau nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, có thể khỏe lại được."
Triệu lão thái nhẹ gật đầu, ân cần nhìn nhi tử, dường như muốn từ trên gương mặt của nhi tử tìm ra điểm tương đồng với trượng phu mình.
Vân Thị lau nước mắt, xoay người rời đi, sợ đợi không được sẽ khóc ra thành tiếng, đi đến phòng bếp dùng gạo mới mua về nấu cơm.
Buổi tối lúc ăn cơm, mặc dù không khí vẫn còn có chút bi thương, nhưng cuối cùng đã có thể bình tĩnh trở lại, yên lặng ăn cơm.
Triệu Linh Chi nằm trên giường, mặc dù giường chiếu là cũ nhưng rất sạch sẽ, phía trên còn có mùi khô sạch do đã được phơi qua nắng.
Ở đây không có Zombie, càng không có thực vật hay động vật biến dị có thể giết người, ngoại trừ nơi cô xuất hiện lần đầu khiến cô chán ghét, còn lại mọi thứ đều ổn.
Gia đình cô lương thiện, người nhà thương nàng, nên nàng bằng lòng vì gia đình mà trả giá.
Nghèo không đáng sợ, đợi nàng thức tỉnh dị năng hệ Mộc, có thể cải óc chó hoa màu, thu hoạch bội thu và cải thiện cuộc sống trong nhà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chân ngươi gãy rồi, ông ấy đương nhiên lo lắng. Sống chết có mệnh phú quý tại trời, đây chính là số mệnh của phụ thân ngươi, ngươi cũng đừng tự trách. Nhanh đứng dậy. Chân của ngươi như thế nào rồi?
Đại ca, nhị ca con liên tiếp xảy ra chuyện không may, trong nhà chúng ta chỉ còn mình con. Nếu như con lại xảy ra chuyện bất trắc gì, một nhà người già yếu, nữ nhân và trẻ con này, có thể tồn tại thế nào? "
Triệu Chí Hằng được dìu đứng lên, lau khô nước mắt: “Nương, nương yên tâm, về sau con nuôi nhà mình, con mua gạo về, tuyệt đối không để cho mọi người đói bụng."
Nhìn nhi tử mới qua tuổi mười bốn, trong một đêm trưởng thành, Triệu lão thái vừa đau lòng, lại vui mừng yên tâm.
Triệu lão thái nhìn chân Triệu Chí Hằng: “Bây giờ còn đau không? Ta vừa mới thấy con đi lại có chút khập khiễng, cũng không thể giữ lại căn bệnh!"
Triệu Chí Hằng cũng biết chân của hắn không còn nhanh nhẹn, nhưng phụ thân đang hấp hối, trong nhà đại tẩu là người không có khả năng làm được việc, Nhị tẩu lại là một người bụng dạ hẹp hòi lười biếng, tiểu bối còn quá nhỏ, nếu như hắn không mạnh mẽ chống đỡ việc trong nhà, tình huống càng tệ hơn.
Triệu Chí Hằng không muốn mẫu thân buồn khổ "Con không sao, về sau nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, có thể khỏe lại được."
Triệu lão thái nhẹ gật đầu, ân cần nhìn nhi tử, dường như muốn từ trên gương mặt của nhi tử tìm ra điểm tương đồng với trượng phu mình.
Vân Thị lau nước mắt, xoay người rời đi, sợ đợi không được sẽ khóc ra thành tiếng, đi đến phòng bếp dùng gạo mới mua về nấu cơm.
Buổi tối lúc ăn cơm, mặc dù không khí vẫn còn có chút bi thương, nhưng cuối cùng đã có thể bình tĩnh trở lại, yên lặng ăn cơm.
Triệu Linh Chi nằm trên giường, mặc dù giường chiếu là cũ nhưng rất sạch sẽ, phía trên còn có mùi khô sạch do đã được phơi qua nắng.
Ở đây không có Zombie, càng không có thực vật hay động vật biến dị có thể giết người, ngoại trừ nơi cô xuất hiện lần đầu khiến cô chán ghét, còn lại mọi thứ đều ổn.
Gia đình cô lương thiện, người nhà thương nàng, nên nàng bằng lòng vì gia đình mà trả giá.
Nghèo không đáng sợ, đợi nàng thức tỉnh dị năng hệ Mộc, có thể cải óc chó hoa màu, thu hoạch bội thu và cải thiện cuộc sống trong nhà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất