Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 14: Cây Óc Chó, Óc Chó Ngọt 2
"Ồ?" Triệu lão thái giật mình, nhìn về hướng Triệu Linh Chi chỉ tay: “Cái chỗ có một tảng đá lớn trơ trụi à?"
Triệu Linh chi đã trèo lên trên tảng đá lớn, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, vừa cười vừa nói: "Nãi nãi, con nhớ không lầm, chỗ này có một cây óc chó.
Chính là bởi vì con đường bị tảng đá lớn này chặn lại, hơn nữa còn dốc đứng, nên không có ai phát hiện, bên trên cây toàn là quả óc chó. Đi vòng qua cái tảng đá nhọn này, là có thể vượt qua, con dẫn mọi người đi qua.”
Ngọc Viêm và Ngọc Khải bình thường cũng rất nghịch ngợm, giống như khỉ, không cần Triệu Linh Chi giúp đỡ, rất trèo nhanh vượt qua.
Triệu Linh Chi kéo Vân Thị, Triệu lão thái, giúp đỡ mọi người vượt
Triệu lão thái nhìn thấy cây óc chó, bên trên cây có rất nhiều quả óc chó, hai tay chắp lại: “Cảm tạ trời đất, thật là trời không tuyệt sống đường người. Nhiều quả óc chó như vậy, có thể bán được không ít tiền!"
Mọi người trước tiên nhặt những quả óc chó rời trên mặt đất nhặt qua một bên, có hạt đã khô vàng, từ bên trong vỏ quả rớt ra ngoài, còn một số vẫn còn vỏ xanh.
Vân Thị vừa cười vừa nói: "Nhiều quả óc chó như vậy, sọt của chúng ta chúng ta đựng không hết, buổi chiều, chúng ta lại đi một chuyến."
Ngọc Viêm gật đầu, nuốt nước bọt: “Nương, dịp Tết nguyên, có thể làm bánh óc chó cho chúng con ăn được không?"
Vân Thị khó xử, trong nhà cũng không đủ lương thực, ăn uống cũng trở thành vấn đề, làm gì có tiền mua dầu làm bánh óc chó?
Ngọc Khải là nhi tử lớn, năm nay mười tuổi, đã hiểu chuyện rồi: “Ngọc Viêm, trong nhà không có lương thực, chúng ta bán quả óc chó để mua lương thực, như vậy thì không bị đói bụng."
Ngọc Viêm có chút thất vọng, nhưng cũng không có làm ầm ĩ náo loạn, vô cùng hiểu chuyện: “Vậy chúng ta sẽ không ăn bánh óc chó nữa, đói bụng sẽ càng khó chịu hơn."
Triệu lão thái dùng cây sào trúc đập quả óc chó, Vân Thị cùng bọn trẻ lột vỏ quả óc chó.
Triệu Linh Chi cảm nhận được gần đây còn có một cây óc chó, mặc dù không lớn, nhưng trên cây có rất nhiều quả.
Triệu Linh Chi tiếp tục đi về phía trước, muốn đi hái óc chó.
Triệu lão thái nhìn thấy cháu gái đi vào trong, vội vàng nhắc nhở: “Linh Chi, con đừng một mình đi vào, nguy hiểm lắm."
Triệu Linh Chi quay đầu, an ủi tổ mẫu: “Bên này cũng không dốc, con nhìn thấy có một cây óc chó nhỏ, con đi hái óc chó về."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Linh chi đã trèo lên trên tảng đá lớn, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, vừa cười vừa nói: "Nãi nãi, con nhớ không lầm, chỗ này có một cây óc chó.
Chính là bởi vì con đường bị tảng đá lớn này chặn lại, hơn nữa còn dốc đứng, nên không có ai phát hiện, bên trên cây toàn là quả óc chó. Đi vòng qua cái tảng đá nhọn này, là có thể vượt qua, con dẫn mọi người đi qua.”
Ngọc Viêm và Ngọc Khải bình thường cũng rất nghịch ngợm, giống như khỉ, không cần Triệu Linh Chi giúp đỡ, rất trèo nhanh vượt qua.
Triệu Linh Chi kéo Vân Thị, Triệu lão thái, giúp đỡ mọi người vượt
Triệu lão thái nhìn thấy cây óc chó, bên trên cây có rất nhiều quả óc chó, hai tay chắp lại: “Cảm tạ trời đất, thật là trời không tuyệt sống đường người. Nhiều quả óc chó như vậy, có thể bán được không ít tiền!"
Mọi người trước tiên nhặt những quả óc chó rời trên mặt đất nhặt qua một bên, có hạt đã khô vàng, từ bên trong vỏ quả rớt ra ngoài, còn một số vẫn còn vỏ xanh.
Vân Thị vừa cười vừa nói: "Nhiều quả óc chó như vậy, sọt của chúng ta chúng ta đựng không hết, buổi chiều, chúng ta lại đi một chuyến."
Ngọc Viêm gật đầu, nuốt nước bọt: “Nương, dịp Tết nguyên, có thể làm bánh óc chó cho chúng con ăn được không?"
Vân Thị khó xử, trong nhà cũng không đủ lương thực, ăn uống cũng trở thành vấn đề, làm gì có tiền mua dầu làm bánh óc chó?
Ngọc Khải là nhi tử lớn, năm nay mười tuổi, đã hiểu chuyện rồi: “Ngọc Viêm, trong nhà không có lương thực, chúng ta bán quả óc chó để mua lương thực, như vậy thì không bị đói bụng."
Ngọc Viêm có chút thất vọng, nhưng cũng không có làm ầm ĩ náo loạn, vô cùng hiểu chuyện: “Vậy chúng ta sẽ không ăn bánh óc chó nữa, đói bụng sẽ càng khó chịu hơn."
Triệu lão thái dùng cây sào trúc đập quả óc chó, Vân Thị cùng bọn trẻ lột vỏ quả óc chó.
Triệu Linh Chi cảm nhận được gần đây còn có một cây óc chó, mặc dù không lớn, nhưng trên cây có rất nhiều quả.
Triệu Linh Chi tiếp tục đi về phía trước, muốn đi hái óc chó.
Triệu lão thái nhìn thấy cháu gái đi vào trong, vội vàng nhắc nhở: “Linh Chi, con đừng một mình đi vào, nguy hiểm lắm."
Triệu Linh Chi quay đầu, an ủi tổ mẫu: “Bên này cũng không dốc, con nhìn thấy có một cây óc chó nhỏ, con đi hái óc chó về."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất