Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 47: Trừng Trị Từ Bà Mối Lòng Dạ Hiểm Độc
Vân Thị mặc dù tiếc nuối việc hôn sự của nhi nữ không thành, nhưng cũng biết đây không phải là một mối hôn ước tốt đẹp gì.
Về việc về sau có thể gả đi hay không, sau này lại nói.
Từ bà mối khịt mũi hừ lạnh, đứng lên, phủi phủi nếp nhăn trên quần, làm bộ nói: "Nếu như Triệu gia các người đã không nhận thấy được ý tốt, vậy ta đây liền xin cáo từ!"
"Đi nhanh, không tiễn!" Triệu lão thái nói không chút khách khí nào.
Ở bên ngoài đàm tiếu về cháu gái của bà, trước mặt bà vẫn còn giả làm sói đuôi lớn, hai mặt, đúng thật là làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.
Từ bà mối còn chưa từng bị ai coi thường như thế này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẩy cái khăn tay, uốn éo cái eo thô và cặp mông to bước ra ngoài.
Từ bà mối cưỡi con lừa đến đấy, lúc này hầm hừ tức giận leo lên lưng lừa ngồi nghiêng một bên, rời khỏi cửa nhà Triệu gia trong tiếng chuông lục lạc đinh đinh đang đang.
Khi đến một nơi cách thôn ngoài hai dặm, cái con lừa này giống như là nhận phải kích thích, phát điên chạy về phía trước.
Từ bà mối ngồi nghiêng trên lưng con lừa, lắc lư, sắc mặt thay đổi vì bị sợ hãi, ném chiếc khăn trong tay xuống, cố gắng nắm chặt dây cương của con lừa, nhưng đã quá muộn.
Cả người bà ta lảo đảo bởi vì con lừa chạy như điên loạn, huỵch một tiếng rơi roi xuống đất: “Ah..."
Tru lên giống như heo bị trọc tiết, làm kinh sợ chim tróc hai bên đường trong rừng mà toán loạn bay đi.
Con lừa cũng không dừng lại, nó chạy rất nhanh vào trong rừng cây, chỉ chốc lát sau liền biến mất không còn thấy nữa.
"Tiểu Mao Tiểu Mao..." Từ bà mối lớn tiếng hét, cũng không gọi được con lừa Tiểu Mao quay trở lại.
Từ bà mối đau đến nhe răng há miệng, muốn bò dậy đuổi theo con lừa, thế nhưng toàn thân đau đớn khiến cho bà ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau đớn trên người Từ bà mối giảm đi một ít, sau đó từ mặt đất bò dậy, đi vào trong rừng cây tìm con lừa, nhưng lại không thấy cái gì.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, Từ bà mối chỉ có thể chịu đựng đau đớn không tìm nữa, khập khiễng trở về thôn Từ gia.
Triệu Linh chi vui sướng hài lòng đợi đến lúc Từ bà mối đi rồi, mới từ trong rừng cây đi ra.
Trong số các khả năng của dị năng hệ Mộc, có một khả năng có thể điều khiển thú.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Về việc về sau có thể gả đi hay không, sau này lại nói.
Từ bà mối khịt mũi hừ lạnh, đứng lên, phủi phủi nếp nhăn trên quần, làm bộ nói: "Nếu như Triệu gia các người đã không nhận thấy được ý tốt, vậy ta đây liền xin cáo từ!"
"Đi nhanh, không tiễn!" Triệu lão thái nói không chút khách khí nào.
Ở bên ngoài đàm tiếu về cháu gái của bà, trước mặt bà vẫn còn giả làm sói đuôi lớn, hai mặt, đúng thật là làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.
Từ bà mối còn chưa từng bị ai coi thường như thế này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẩy cái khăn tay, uốn éo cái eo thô và cặp mông to bước ra ngoài.
Từ bà mối cưỡi con lừa đến đấy, lúc này hầm hừ tức giận leo lên lưng lừa ngồi nghiêng một bên, rời khỏi cửa nhà Triệu gia trong tiếng chuông lục lạc đinh đinh đang đang.
Khi đến một nơi cách thôn ngoài hai dặm, cái con lừa này giống như là nhận phải kích thích, phát điên chạy về phía trước.
Từ bà mối ngồi nghiêng trên lưng con lừa, lắc lư, sắc mặt thay đổi vì bị sợ hãi, ném chiếc khăn trong tay xuống, cố gắng nắm chặt dây cương của con lừa, nhưng đã quá muộn.
Cả người bà ta lảo đảo bởi vì con lừa chạy như điên loạn, huỵch một tiếng rơi roi xuống đất: “Ah..."
Tru lên giống như heo bị trọc tiết, làm kinh sợ chim tróc hai bên đường trong rừng mà toán loạn bay đi.
Con lừa cũng không dừng lại, nó chạy rất nhanh vào trong rừng cây, chỉ chốc lát sau liền biến mất không còn thấy nữa.
"Tiểu Mao Tiểu Mao..." Từ bà mối lớn tiếng hét, cũng không gọi được con lừa Tiểu Mao quay trở lại.
Từ bà mối đau đến nhe răng há miệng, muốn bò dậy đuổi theo con lừa, thế nhưng toàn thân đau đớn khiến cho bà ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau đớn trên người Từ bà mối giảm đi một ít, sau đó từ mặt đất bò dậy, đi vào trong rừng cây tìm con lừa, nhưng lại không thấy cái gì.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, Từ bà mối chỉ có thể chịu đựng đau đớn không tìm nữa, khập khiễng trở về thôn Từ gia.
Triệu Linh chi vui sướng hài lòng đợi đến lúc Từ bà mối đi rồi, mới từ trong rừng cây đi ra.
Trong số các khả năng của dị năng hệ Mộc, có một khả năng có thể điều khiển thú.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất