Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 7: Nghe Được Tin Dữ Té Xỉu 2
Nói xong lời này, Triệu lão thái rốt cục chịu không nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh.
Triệu Linh Chi nhanh chóng tiến tới, bấm vào nguyệt nhân trung của lão bà, một hồi lâu, Triệu lão thái mới chậm rãi tỉnh lại.
Hai mắt Triệu lão thái vô hồn, bộ dạng giống như là bị rút toàn bộ tinh khí, yếu ớt: “Chí Hằng đâu? Ngọc Khải, Ngọc Viêm đâu?"
Vân Thị vừa lau nước mắt vừa nói: "Nương, người phải thật bình tĩnh! Sau khi chương phụ ra đi, Chí Hằng phải gánh vác cái nhà này. Đi đứng không thuận tiện, chỉ đành ngồi chép sách, miễn cưỡng sống qua ngày.
Hôm nay Chí Hằng mượn xe bò của nhà tộc trưởng, đi thị trấn giao sao sách đã chép lại, còn muốn mua gạo. Ngọc Khải với Ngọc Viêm, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, có thể làm chân chạy việc cho Chí Hằng, miễn cho Chí Hằng bị mệt mỏi mà tổn thương chân."
Cái gì có thể bán đều bán rồi, nếu như không phải còn có tiểu thúc chép sách, khéo có khi phải bán cả nhà cửa rồi.
Trong nhà năm gian phòng gạch xanh mái ngói, đông tây mỗi phía 4 gian sương phòng, hậu viện lớn, sân trước rộng rãi, ở Triệu gia thôn cũng là một căn nhà độc nhất.
Ngôi nhà này là Triệu lão đầu năm đó hái được một củ nhân sâm 300 năm tuổi, bán được hai trăm lượng bạc, dùng một trăm hai mươi lượng bạc trong đó để xây nhà, tám mươi lạng bạc còn lại mua được mười mẫu đất.
Bình thường Triệu lão thái thêu thùa may vá, Triệu lão đầu hái thuốc, không chỉ nuôi con, chu cấp cho nhi tử đi học đọc sách, mà còn lần lượt mua đất, tổng cộng là hai mươi mẫu đất. Hiện tại ruộng không còn, người cũng không cứu được.
Triệu lão thái vừa nghe vừa nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một lát."
"Nãi nãi, người đừng đau lòng mà suy nghĩ lung tung." Triệu Linh Chi đau lòng cho vị lão nhân gia này, từ lúc cô trọng sinh trong thân thể này, vẫn được tổ mẫu một mực quan tâm.
Triệu lão thái nhẹ gật đầu, lau nước mắt: “Đời này của ta đã chịu rất nhiều đau khổ một chút đau khổ này cũng không đủ để khiến ta phải suy nghĩ lung tung. Ở Hắc Vân trại còn chưa chết được, bây giờ cũng không thể chết.
Nghe được câu nói này của tổ mẫu, Triệu Linh Chi cũng yên tâm hơn chút: “Nãi nãi, người bảo trọng."
Vân Thị không muốn rời đi, Triệu Linh chi đành kéo Vân Thị rời đi.
Triệu Linh Chi ở trong Hắc Vân Trại ăn không ngon ngủ không yên, trên người còn vừa bẩn vừa hôi, tranh thủ thời gian đi phòng bếp nấu nước, tắm rửa.
Vân Thị không nỡ nhi nữ, cũng qua đi giúp đỡ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Linh Chi nhanh chóng tiến tới, bấm vào nguyệt nhân trung của lão bà, một hồi lâu, Triệu lão thái mới chậm rãi tỉnh lại.
Hai mắt Triệu lão thái vô hồn, bộ dạng giống như là bị rút toàn bộ tinh khí, yếu ớt: “Chí Hằng đâu? Ngọc Khải, Ngọc Viêm đâu?"
Vân Thị vừa lau nước mắt vừa nói: "Nương, người phải thật bình tĩnh! Sau khi chương phụ ra đi, Chí Hằng phải gánh vác cái nhà này. Đi đứng không thuận tiện, chỉ đành ngồi chép sách, miễn cưỡng sống qua ngày.
Hôm nay Chí Hằng mượn xe bò của nhà tộc trưởng, đi thị trấn giao sao sách đã chép lại, còn muốn mua gạo. Ngọc Khải với Ngọc Viêm, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, có thể làm chân chạy việc cho Chí Hằng, miễn cho Chí Hằng bị mệt mỏi mà tổn thương chân."
Cái gì có thể bán đều bán rồi, nếu như không phải còn có tiểu thúc chép sách, khéo có khi phải bán cả nhà cửa rồi.
Trong nhà năm gian phòng gạch xanh mái ngói, đông tây mỗi phía 4 gian sương phòng, hậu viện lớn, sân trước rộng rãi, ở Triệu gia thôn cũng là một căn nhà độc nhất.
Ngôi nhà này là Triệu lão đầu năm đó hái được một củ nhân sâm 300 năm tuổi, bán được hai trăm lượng bạc, dùng một trăm hai mươi lượng bạc trong đó để xây nhà, tám mươi lạng bạc còn lại mua được mười mẫu đất.
Bình thường Triệu lão thái thêu thùa may vá, Triệu lão đầu hái thuốc, không chỉ nuôi con, chu cấp cho nhi tử đi học đọc sách, mà còn lần lượt mua đất, tổng cộng là hai mươi mẫu đất. Hiện tại ruộng không còn, người cũng không cứu được.
Triệu lão thái vừa nghe vừa nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một lát."
"Nãi nãi, người đừng đau lòng mà suy nghĩ lung tung." Triệu Linh Chi đau lòng cho vị lão nhân gia này, từ lúc cô trọng sinh trong thân thể này, vẫn được tổ mẫu một mực quan tâm.
Triệu lão thái nhẹ gật đầu, lau nước mắt: “Đời này của ta đã chịu rất nhiều đau khổ một chút đau khổ này cũng không đủ để khiến ta phải suy nghĩ lung tung. Ở Hắc Vân trại còn chưa chết được, bây giờ cũng không thể chết.
Nghe được câu nói này của tổ mẫu, Triệu Linh Chi cũng yên tâm hơn chút: “Nãi nãi, người bảo trọng."
Vân Thị không muốn rời đi, Triệu Linh chi đành kéo Vân Thị rời đi.
Triệu Linh Chi ở trong Hắc Vân Trại ăn không ngon ngủ không yên, trên người còn vừa bẩn vừa hôi, tranh thủ thời gian đi phòng bếp nấu nước, tắm rửa.
Vân Thị không nỡ nhi nữ, cũng qua đi giúp đỡ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất