Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Chương 15: Có Thể Xuống Giường
Sau khi người một nhà ăn cơm xong, tiễn đi những thôn dân tới giúp đỡ mới rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng có tổng cộng ba cái giường, cái trong cùng là của Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị, Vương thị ngủ cùng với Ôn Nhiên cùng Ôn Noãn, còn ba huynh đệ thì ngủ trên một chiếc giường lớn.
Nghèo quá không để ý đến phân biệt nam nữ, có nơi có thể đặt chân là tốt rồi.
Sau một ngày bận rộn, ai ai cũng thấm mệt, đêm đến cả nhà ngửi được mùi thơm của tre, của đất, ngủ một giấc thật ngon lành.
Ban ngày Ôn Noãn đã ngủ rất nhiều, hiện tại ngủ không được, cũng đói bụng, trong lòng còn có chuyện.
Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm bạc!
Cảm giác đói bụng thật là khó chịu.
Nhưng muốn nàng ăn một mình, ăn thức ăn mà người nhà tiết kiệm được thì nàng cũng ăn không vô.
Vẫn luôn suy nghĩ đến kiếp trước kiếp này, quy hoạch con đường tương lai phải đi. Sau đó thấy rằng việc cấp bách nhất hiện tại là chăm sóc thân thể thật tốt!
Ôn Noãn giơ tay phải lên, một đoàn mây tía lượn lờ trong lòng bàn tay.
Nàng vừa động ý niệm, đoàn mây tía kia chảy qua toàn thân, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Người nhẹ nhàng hơn, nghe mùi thơm của cây trúc và bùn đất, nghe tiếng sâu kêu, nghĩ đông nghĩ tây, khi trời sắp sáng nàng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
——
Hai ngày sau, Ôn Noãn lại dùng mây tía điều chỉnh thân thể mấy lần, sau đó nàng mới có thể xuống đất đi lại, giúp đỡ làm chút việc nhà nhẹ nhàng.
Cả nhà thấy sự thay đổi của Ôn Noãn đều rất vui mừng.
Cuộc sống này cuối cùng cũng có hy vọng.
Vương thị cảm thấy đây là công lao của chén cháo thịt vụn kia, vì thế Vương thị lấy ra một lượng bạc đi thanh toán tiền thuốc, số bạc còn lại tính toán đều dùng để mua thịt và gạo, cho Ôn Noãn bồi bổ thân thể, cho nên mỗi bữa cơm của Ôn Noãn đều có nửa chén cháo thịt vụn, những người khác đều phải trốn tránh nàng để uống nước cháo, ăn rau dại, không dám để Ôn Noãn phát hiện, Ôn Noãn thấy bọn họ như vậy cũng không có cách nào.
Hai ngày nay, mỗi ngày sau khi Ôn Gia Thuỵ đi làm công trở về đều sẽ mang theo nhi tử tiếp tục dựng phòng ở bằng trúc.
Người trong nhà nhiều, đều ở trong một gian trong phòng cũng có rất nhiều bất tiện, cho nên hiện tại đã có hai căn phòng ở bằng trúc.
Lại thêm hai ngày, Ôn Noãn cảm thấy thân thể này ngoại trừ yếu ớt một chút, dễ dàng cảm mạo phát sốt thì hoàn toàn giống như những người bình thường khác!
Nàng cũng không thể đợi được nữa, quá đói bụng.
Bản thân mình đói, nàng tin tưởng những người trong nhà càng đói!
Không thể cứ tiếp tục như vậy, hôm nay nhất định phải lên núi tìm ăn, thuận tiện nhìn xem trong núi có thứ gì có thể kiếm bạc được không.
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, mọi người đều đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Ôn Nhiên ở nhà nhìn nàng, chủ yếu là lo lắng nàng tự sát, tuy rằng Ôn Noãn bảo đảm sau này sẽ không, nhưng mà mọi người đều không yên tâm.
Ôn Noãn đi ra khỏi phòng, bắt đầu kế hoạch lên núi tìm ăn của mình.
Ôn Nhiên lúc này đang ở trong sân tưới mảnh đất trồng rau.
Ôn Nhiên ngay cả ở nhà cũng không nhàn rỗi, những việc có thể làm đều làm. Hai ngày nay, Vương thị cào xới đất trong sân trồng một số loại rau củ.
Cô bé liền tự giác nhận việc tưới rau. Nước dùng tưới rau chỉ cần múc ở trong lu nước là được.
Nước trong lu là do Ôn Gia Thuỵ đổ đầy khi trời còn chưa sáng.
Ôn Noãn thấy vậy cũng bưng nửa xô nước đến tưới rau cùng với Ôn Nhiên.
Ôn Noãn cầm lấy một cái gáo làm từ xác hồ lô tưới vào mảnh đất trồng rau, vừa tưới vừa nói với Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Nhiên nhi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài một lát nhé!”
Ôn Nhiên kiên định lắc đầu: “Tam tỷ, thân thể của tỷ còn rất kém, mẹ nói không thể đi loạn khắp nơi, sẽ bị trúng gió cảm lạnh!”
Trong phòng có tổng cộng ba cái giường, cái trong cùng là của Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị, Vương thị ngủ cùng với Ôn Nhiên cùng Ôn Noãn, còn ba huynh đệ thì ngủ trên một chiếc giường lớn.
Nghèo quá không để ý đến phân biệt nam nữ, có nơi có thể đặt chân là tốt rồi.
Sau một ngày bận rộn, ai ai cũng thấm mệt, đêm đến cả nhà ngửi được mùi thơm của tre, của đất, ngủ một giấc thật ngon lành.
Ban ngày Ôn Noãn đã ngủ rất nhiều, hiện tại ngủ không được, cũng đói bụng, trong lòng còn có chuyện.
Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm bạc!
Cảm giác đói bụng thật là khó chịu.
Nhưng muốn nàng ăn một mình, ăn thức ăn mà người nhà tiết kiệm được thì nàng cũng ăn không vô.
Vẫn luôn suy nghĩ đến kiếp trước kiếp này, quy hoạch con đường tương lai phải đi. Sau đó thấy rằng việc cấp bách nhất hiện tại là chăm sóc thân thể thật tốt!
Ôn Noãn giơ tay phải lên, một đoàn mây tía lượn lờ trong lòng bàn tay.
Nàng vừa động ý niệm, đoàn mây tía kia chảy qua toàn thân, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Người nhẹ nhàng hơn, nghe mùi thơm của cây trúc và bùn đất, nghe tiếng sâu kêu, nghĩ đông nghĩ tây, khi trời sắp sáng nàng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
——
Hai ngày sau, Ôn Noãn lại dùng mây tía điều chỉnh thân thể mấy lần, sau đó nàng mới có thể xuống đất đi lại, giúp đỡ làm chút việc nhà nhẹ nhàng.
Cả nhà thấy sự thay đổi của Ôn Noãn đều rất vui mừng.
Cuộc sống này cuối cùng cũng có hy vọng.
Vương thị cảm thấy đây là công lao của chén cháo thịt vụn kia, vì thế Vương thị lấy ra một lượng bạc đi thanh toán tiền thuốc, số bạc còn lại tính toán đều dùng để mua thịt và gạo, cho Ôn Noãn bồi bổ thân thể, cho nên mỗi bữa cơm của Ôn Noãn đều có nửa chén cháo thịt vụn, những người khác đều phải trốn tránh nàng để uống nước cháo, ăn rau dại, không dám để Ôn Noãn phát hiện, Ôn Noãn thấy bọn họ như vậy cũng không có cách nào.
Hai ngày nay, mỗi ngày sau khi Ôn Gia Thuỵ đi làm công trở về đều sẽ mang theo nhi tử tiếp tục dựng phòng ở bằng trúc.
Người trong nhà nhiều, đều ở trong một gian trong phòng cũng có rất nhiều bất tiện, cho nên hiện tại đã có hai căn phòng ở bằng trúc.
Lại thêm hai ngày, Ôn Noãn cảm thấy thân thể này ngoại trừ yếu ớt một chút, dễ dàng cảm mạo phát sốt thì hoàn toàn giống như những người bình thường khác!
Nàng cũng không thể đợi được nữa, quá đói bụng.
Bản thân mình đói, nàng tin tưởng những người trong nhà càng đói!
Không thể cứ tiếp tục như vậy, hôm nay nhất định phải lên núi tìm ăn, thuận tiện nhìn xem trong núi có thứ gì có thể kiếm bạc được không.
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, mọi người đều đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Ôn Nhiên ở nhà nhìn nàng, chủ yếu là lo lắng nàng tự sát, tuy rằng Ôn Noãn bảo đảm sau này sẽ không, nhưng mà mọi người đều không yên tâm.
Ôn Noãn đi ra khỏi phòng, bắt đầu kế hoạch lên núi tìm ăn của mình.
Ôn Nhiên lúc này đang ở trong sân tưới mảnh đất trồng rau.
Ôn Nhiên ngay cả ở nhà cũng không nhàn rỗi, những việc có thể làm đều làm. Hai ngày nay, Vương thị cào xới đất trong sân trồng một số loại rau củ.
Cô bé liền tự giác nhận việc tưới rau. Nước dùng tưới rau chỉ cần múc ở trong lu nước là được.
Nước trong lu là do Ôn Gia Thuỵ đổ đầy khi trời còn chưa sáng.
Ôn Noãn thấy vậy cũng bưng nửa xô nước đến tưới rau cùng với Ôn Nhiên.
Ôn Noãn cầm lấy một cái gáo làm từ xác hồ lô tưới vào mảnh đất trồng rau, vừa tưới vừa nói với Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Nhiên nhi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài một lát nhé!”
Ôn Nhiên kiên định lắc đầu: “Tam tỷ, thân thể của tỷ còn rất kém, mẹ nói không thể đi loạn khắp nơi, sẽ bị trúng gió cảm lạnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất