Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 6: Thua Người Không Thua Trận

Trước Sau
Chu thị vừa nghe như thế thì trong lòng cực kỳ vui mừng, chỉ là bà ta lo lắng bọn họ dọn ra có mấy ngày, tới lúc cùng đường sẽ lại tìm cớ để dọn về đây.

Bà ta lập tức móc ra một lượng bạc từ trên người, có chút đau lòng mà đưa ra: “Tôi mua lại gian phòng chất củi này của các người. Về sau đừng nghĩ trở về liên lụy chúng tôi!”

Thượng phòng, sương phòng và phòng chất củi của Ôn gia đều là dùng của hồi môn của Vương thị để xây, hiện tại ngay cả phòng chất củi cũng không giữ được.

Ông Ôn nghe xong thì nhíu mày, ông ấy vừa muốn nói gì đó thì ánh mắt như dao của Chu thị đảo qua một cái, ông ấy liền ngậm miệng lại.

Vương thị do dự, việc này…… Nếu mà đến phòng chứa củi cũng bán rồi thì về sau bọn họ sẽ không thể trở về ở được nữa.

Chu thị thấy biểu cảm này của bà ấy, không cho bà ấy thời gian nghĩ lại, lập tức kích thích bà ấy: “Một lượng bạc mua một gian phòng chứa củi như vậy là đủ rồi! Như thế nào? Lại muốn lười không đi hả? Nếu như ôn thần này hại Lượng Nhi nhà tôi không thi đậu Trạng Nguyên thì bà còn phải đền nữa đấy? Chẳng lẽ bà muốn khiến liệt tổ liệt tông của Ôn gia thất vọng hay sao?”

Vương thị không chịu nổi kích thích, bà ấy nghe xong lời này lập tức đoạt lấy bạc trong tay bà ta, tức giận nói: “Muốn ăn vạ sao? Tôi như thế nào mà cần phải xin lỗi liệt tổ liệt tông của Ôn gia! Cháu trai của tôi còn nhiều hơn so với bà đấy! Đừng để tôi lại nghe thấy bà nói Noãn Nhi là ôn thần, nếu không thì tôi sẽ không dọn đi!”

Lúc nào cũng treo mấy từ Trạng Nguyên, Trạng Nguyên bên miệng, Trạng Nguyên dễ thi trúng như vậy sao? Nếu vậy thì trên đường cái đều là Trạng Nguyên rồi!

Thi không đậu lại muốn ăn vạ lên đầu Noãn Nhi, không có cửa đâu!



Trong lòng Vương thị chửi thầm, nhưng lời này bà ấy không nói ra, bà ấy cũng không phải người không thích tiểu bối.

“Cháu trai bà đúng là nhiều thật, nhưng mà lại không có một ai có ích cả! Không phải bị bệnh thì chính là phế vật! Không muốn bị ăn vạ thì nhanh chóng dọn đi! Bạc thì bà đã nhận lấy rồi, về sau đừng trở về làm liên lụy chúng tôi!” Chu thị khinh bỉ nhìn thoáng qua mấy người Ôn Noãn, một ổ phế vật!

Nghĩ đến cháu trai trưởng còn có cháu gái trưởng có tiền đồ như vậy bà ta lập tức đắc ý.

“Bà câm miệng đi!” Ôn Gia Thụy tức giận đến đen mặt, cái gì mà “không một ai có ích, không phải bị bệnh thì chính là phế vật? Tất cả con trai con gái của ông đều rất tốt!

Vương thị bị Chu thị chọc giận: “Bà yên tâm, về sau cứ cho là một nhà chúng tôi sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì cũng sẽ không trở về liên lụy bà! Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây! Chuyện về sau ai nói rõ được đây! Nói không chừng cháu trai tôi lại thi trúng Trạng Nguyên, rạng rỡ tổ tông thì sao! Nếu có một ngày như vậy, bà cũng đừng tới cửa cầu tôi!”

Tuy rằng Vương thị cảm thấy sẽ không có một ngày như vậy, nhưng mà thua người nhưng không được thua trận!

Ôn Lạc bị người ta nói là phế vật, cậu nắm chặt nắm tay nhỏ, về sau cậu nhất định phải trở nên nổi bật, phải có tiền đồ hơn Ôn Lượng!

Không phải bị bệnh thì chính là phế vật? Ôn Noãn nhìn vẻ khoe khoang của Chu thị, con ngươi bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ, thân thể này muốn nói chuyện cũng phải cố hết sức, giờ phút này nàng chỉ muốn lập tức đi luôn không trở về, về sau hãy cứ chờ xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau