Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên

Chương 19:

Trước Sau
Trà Bách Lâu tầng ba.

" Lâm Tam Thu hôm qua tứ muội nhà huynh gặp chuyện , cho tiểu đệ gửi lời hỏi thăm. "

Người hỏi là Văn Thông ngồi đối diện , miệng hỏi thăm nhưng trong mắt không có thành ý.

Lâm Tam Thu kết giao lâu đã hiểu tính.

" Nhờ phúc Diêu Tiêu huynh mà tiểu muội gặp chuyện không nên , đã bị đại ca cấm túc trong phòng nhìn rất tiều tụy!! "

Diêu Tiêu : .........

Mặc hai người lời qua lại Diêu Tiêu mặt vẫn như thường , cầm chén trà thưởng thức rất phong nhã.

Cảnh tượng này được các tiểu thư phát cuồng.

Diêu công tử... Diêu công tử...

Văn Thông....

Lâm Tam Thu....

Đừng thấy ba người ở chung trò chuyện đều làm nền cả.

Lâm gia và Văn gia là gia tộc thương gia cạnh tranh.



Đại Triều Vương Quyền này thương gia có hàn vạn hộ.

Văn Thông ngó xuống lầu... Đủ loại màu sắc xanh dương , hồng sen , màu đỏ cũng có tất cả chỉ muốn Diêu Tiêu và hai người để mắt tới.

Lâm Tam Thu trầm mặc...

" Mấy tiểu thư này thật phiền. "

" Hôm nay hẹn chỉ muốn bàn khi nào xuất phát đi Thành Đô dự thi. " Văn Thông nói :

Lâm Tam Thu tim đập bịch bịch cuối cùng cũng đến ngày này , gia nghiệp đã có đại ca lo không tới phiên hắn chen vào , chỉ có con đường công danh hắn mới được ở nhà xem trọng.

" Diêu mỗ được gia phụ thông báo lần này xét tuyển gồm năm trấn , thí sinh nào đủ điều kiện đều tập trung về học viện Thành Đô tham gia , xét 50 người điểm cao nhất. "

Văn thông kinh hô :

" Cái gì ? Không phải mấy năm trước xét 200 người sao ? "

" Sao năm nay đổi luật năm trấn chỉ có năm mươi người. " Lâm Tam Thu gần mất tự tin :

Diêu Tiêu cũng rầu rĩ.

Phụ thân ngày trước vừa nhận công văn mở ra đọc mới hay năm nay luật đổi.

Tri Huyện ở xa không nấm bắt được thông tin.

Không riêng Diêu Tri Huyện mà tất cả quan lục phẩm trở xuống , không có thế lực trong triều điều không bắt được thông tin , ngoại lệ có người chống lưng.



................................

Vĩ Khê thôn.

Dương Hoằng chạy tới đầu con suối mới đi chậm lại , hắn phải đúc lại cơ thể này ít nhất đi đường xa không thở ngắn thở dài.

" Xem ra chút nữa hồng môn yến. "

Dương Hoằng hiếm khi nhàn rỗi , nhìn cảnh vật xung quanh thanh tân tươi mát không khí không bị ô nhiễm , hít một hơi thật sâu thở ra.

" Thật thoải mái không khí thời cổ đại. "

.....................................

" Là tiểu Hoằng sao ? Cháu đứng ở bờ suối làm gì ? "

Trưởng thôn Lý Bách vừa thăm ruộng về , tính xuống suối rửa chân , thì thấy Dương Hoằng đứng ở bờ suối làm động tác kỳ lạ , ông chạy lại nắm tay Dương Hoằng sợ hắn nghĩ không thông.

" Trưởng thôn gia gia khỏe , cháu không có chuyện gì đứng ở đây xem có cá không ? " Dương Hoằng bị nắm tay kéo , thì thấy trưởng thôn biết ông hiểu lầm nghĩ hắn làm bậy nên giải thích :

Trưởng thôn ngấm nhìn Dương Hoằng.

" Con muốn ăn cá à , để ông về bảo tôn Tử đem cho cháu một con , suối này tuy nông nhưng chảy xiết rất nguy hiểm. " Ông thấy Dương Hoằng trên mặt bình tĩnh khí độ tự tin , khác với tháng trước ông gặp , cả người âm u im lặng tính tình bạc nhược , nên vui vẻ tặng một con cá.

Dương Hoằng nhìn trưởng thôn đã ngoài sáu mươi...người hiền lành nhân đây tìm hiểu chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau