Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên

Chương 33:

Trước Sau
Hừng sáng. Trên xe trâu.

Trước mặt Dương Hoằng là khí trắng , quơ tay năm ngón trúng , hắn chơi mãi không thấy chán.

Thạch Đại nhìn khí trắng che khuất quan lộ , miễn cưỡng nhìn xa được hơn 5 trượng...

" Hoằng đệ hôm nay khí trắng nhiều chắc trời mưa lớn lắm đây! Hai chúng ta phải tranh thủ đi và về. "

Dương Hoằng :..... Trơi nắng cháy da thì đúng. Ừ mà hôm nay nắng thích hợp làm muối , phải tranh thủ về sớm , muối vẫn quan trọng.

" Thạch Đại ca , sắp tới mùa vụ gieo hạt huynh có gieo trồng không ? "

Dương Hoằng nhớ còn vài ngày nữa đến vụ gieo , ở đây gieo hạt trên ruộng rất quan trọng còn xem mùa xem ngày , hỏi phụ thân thì nói « như vậy thuận theo thiên gia , mùa vụ được phù hộ đến thu hoạch » hắn thì nghĩ đúng một nữa , ở đây không ai biết sử lý đất và nước. Bón phân thì không có thời điểm nào lưu ý , toàn thấy cây lên thì đỗ phân vào ruộng là xong , thấy thiếu nước thì cho vào , không canh gì hết...

Thạch Đại gãi ót...

" Nhà huynh không biết làm ruộng , đất đã cho thuê rồi , huynh chỉ săn thú là chín. "

Dương Hoằng thấy vậy cũng không ngạc nhiên.

Thạch Đại ca, huynh có từng đi xa hơn trấn Cảnh Hạt không? "

" Hoằng đệ , huynh lớn như vậy cũng chưa từng đi xa , cũng không biết thế giới bên ngoài! Gia gia không cho huynh đi xa , chỉ cho huynh vào rừng săn còn nói « đầu óc cháu chỉ thích hợp săn thú. Đầu óc cháu không thích hợp cuộc sống dối trá...Hãy thành thật trong thôn chờ lớn cưới vợ sinh con » ra ngoài ngao du hành hiệp trượng nghĩa cũng là mộng ước của ca. "

Dương Hoằng : ... ( “ ... ” )... Hắn thật sự thông cảm cho tấm lòng của một gia gia thương cháu. Vì sao ? Vì ông gia gia này nghĩ rất đúng...



Thạch Đại nhìn phía trước thấy có xe ngựa đang rẽ qua chạy chậm bên đường , mắt nhìn chăm chăm cổ xe ngựa. Đúng hơn con ngựa...

Dương Hoằng cũng đã thấy, đây là cổ xe ngựa làm từ gỗ tốt, bánh xe lớn chắc chắn chạy trên đường cũng êm, điêu khắc rất đẹp thùng xe sang trọng rất lớn.

" Chắc bên trong là người giàu có! Thạch Đại ca không chừng bên trong có mỹ nữ. " Hắn chưa thấy mỹ nữ thời cổ đại , có phải như trong mấy câu thơ miêu tả « Bế nguyệt tu hoa ( hoa nhường nguyệt thẹn ). Mạo tự thiên tiên ( dung mạo như trên trời ). Khuynh quốc khuynh thành ( chỉ vẻ đẹp nghiên nước nghiên thành )...

Thạch Đại mặc kệ ai , hắn chỉ thích con ngựa cao lớn đó.

Tay điều khiển dây trâu chầm chậm đi.

...............................

Đến trấn Cảnh Hạt.

Trấn Cảnh Hạt hay bất cứ ở đâu của trấn trở lên có lệnh cấm xe trâu , xe bò , xe la , tất cả đều đậu ở ngoài trấn , chỉ có xe ngựa được lưu thông.

Ở bên ngoài trấn có nơi canh giữ xe rất an toàn , bảo đảm chỉ mất 10 văn tiền một xe không bao ăn uống , 20 văn tiền có bao ăn uống.

Dương Hoằng và Thạch Đại chọn 20 văn tiền , dù sao cũng phải ăn uống mới có sức kéo về.

Cầm phiếu bảo đảm trong tay cắt kỹ , mất phiếu là mất trâu , trâu của gia gia rất quý , chiều chiều ông hay đánh xe đi dạo quanh thôn , đã thành thói quen tiêu khiển về già.

Dương Hoằng nhớ lúc trước mướn xe trâu về thôn , rồi nhìn đóng đồ dưới đất , rồi nhìn bãi giữ xe. « này là thời cổ đại sao!!! »

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau