Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 37:
Dương Hoằng nhìn theo tay Thạch Đại chỉ.
Là Dưa Hấu , sao hắn có thể nói biết trái này được , nếu nói sẽ dẫn đến nhiều phiền não giải thích.
" Thạch Đại ca huynh lớn hơn đệ , huynh còn không biết sao đệ biết. " Dương Hoằng giã ngây nói :
Thạch Đại : .... Hắn muốn ăn thử làm sao???
Dương Hoằng nhìn biểu cảm trên mặt của Thạch Đại như muốn nói : « huynh muốn ăn , huynh muốn ăn... »
Văn Thiền Vân nhìn Dương công tử thấy được sự bình tĩnh không ham muốn trái cây lạ.
Nhìn qua Thạch công tử này là biết muốn gì mắt nàng nhìn người rất đúng.
Triệu Can cũng thấy biểu cảm của Thạch Đại này ông nhìn Dương Hoằng liền nói :
" Hoằng nhi trái này là Dưa Hấu 1 cân 1 lượng , mặc dù giá cao nhưng vẫn bán rất nhanh hết , được nhiều tiểu thư , phu nhân ưa thích...nếu cháu muốn mua ăn Triệu thúc sẽ tìm giúp còn không! "
Thạch Đại : ... ( * ... * )... Còn muốn ăn nữa không ?
Dương Hoằng :.... ( * _ ° ) .. 1 cân 1 lượng ...
Không nghĩ tới trái Dưa Hấu này ở cổ đại lại đắt tiền như vậy! Nếu hắn trồng rồi đem bán... Không dám nghĩ nữa...
Nhìn Tiểu cô nương ăn ngon lành , thấy dưới chân nhiều hạt Dưa được bỏ ra đầy đất.
Nghĩ đến hạt Dưa tâm Dương Hoằng phấn khích chạy lại tiểu cô nương.
Thạch Đại thấy vậy cũng ngỡ ngàng chạy theo , giữa chừng chứng kiến , mặt đỏ lên không thể nhìn.
Văn Thiền Vân đang đợi Dương công tử trả lời! Không hiểu sao nàng muốn nhìn Dương công tử biểu cảm , nếu không với công việc bận rộn nàng còn đi chỗ khác nữa.
Đến khi Dương Hoằng chạy tới biểu muội , nhìn hành động này nàng trệt để mất hứng thú... Nhìn sai...Người nào cũng có lúc nhìn sai không riêng nàng.
Từ khi có trái cây Lam Tiểu Huyên đã mặc kệ mọi người ăn ngon lành.
Trong tầm nhìn của nàng , nàng đã thấy gì ?
" Đồ nhà quê ngươi lụm hạt Dưa ta bỏ để làm gì ? Ngươi không biết liêm sỉ sao ? "
" Nga tiểu cô nương cũng nói là bỏ , vậy tại hạ lụm không liên quan đến tiểu cô nương nữa. " Hắn không biết ngại hay xấu hổ là gì! Hạt này toàn là tiền tiền a...
Lam Tiểu Huyên : vậy là sao ? Ý là hắn lụm cùng nàng không liên quan???...
Triệu Can : ... Nhất định Hoằng nhi biết hạt này có công dụng không ngại xấu hổ vẫn lụm...
Triệu cương : ....???
Văn Thiền Vân mới đầu hơi mất hứng nhưng nhìn lại nhất định có dụng ý , Dương công tử này lụm toàn hạt lớn hạt nhỏ xấu xí điều bỏ qua...
Bị mọi người nhìn.
Dương Hoằng cũng nhớ đây là cổ đại...hành động của hắn sẽ bị mọi người đánh giá rất nhiều.
Nấm chặt hạt Dưa trong tay bình tĩnh đứng lên nói :
" Văn tiểu thư không biết tiểu thư có thu mua trái cây như Dưa Hấu này không ? "
Văn Thiền Vân : quả nhiên... Không làm nàng thất vọng...Vẻ mặt vui vẻ nói :
" Có thu mua , chỉ cần Dương công tử có trái Dưa Hấu này bán , trái đẹp vị ngon có bao nhiêu ta đều mua hết. "
Dương Hoằng nghe hiểu :
" Vậy tại hạ cảm tạ , nếu có sẽ bán cho Văn tiểu thư. "
Thạch Đại cũng gấp gáp gần nữa ngày rồi , phải tranh thủ về trước cơm chiều.
Là Dưa Hấu , sao hắn có thể nói biết trái này được , nếu nói sẽ dẫn đến nhiều phiền não giải thích.
" Thạch Đại ca huynh lớn hơn đệ , huynh còn không biết sao đệ biết. " Dương Hoằng giã ngây nói :
Thạch Đại : .... Hắn muốn ăn thử làm sao???
Dương Hoằng nhìn biểu cảm trên mặt của Thạch Đại như muốn nói : « huynh muốn ăn , huynh muốn ăn... »
Văn Thiền Vân nhìn Dương công tử thấy được sự bình tĩnh không ham muốn trái cây lạ.
Nhìn qua Thạch công tử này là biết muốn gì mắt nàng nhìn người rất đúng.
Triệu Can cũng thấy biểu cảm của Thạch Đại này ông nhìn Dương Hoằng liền nói :
" Hoằng nhi trái này là Dưa Hấu 1 cân 1 lượng , mặc dù giá cao nhưng vẫn bán rất nhanh hết , được nhiều tiểu thư , phu nhân ưa thích...nếu cháu muốn mua ăn Triệu thúc sẽ tìm giúp còn không! "
Thạch Đại : ... ( * ... * )... Còn muốn ăn nữa không ?
Dương Hoằng :.... ( * _ ° ) .. 1 cân 1 lượng ...
Không nghĩ tới trái Dưa Hấu này ở cổ đại lại đắt tiền như vậy! Nếu hắn trồng rồi đem bán... Không dám nghĩ nữa...
Nhìn Tiểu cô nương ăn ngon lành , thấy dưới chân nhiều hạt Dưa được bỏ ra đầy đất.
Nghĩ đến hạt Dưa tâm Dương Hoằng phấn khích chạy lại tiểu cô nương.
Thạch Đại thấy vậy cũng ngỡ ngàng chạy theo , giữa chừng chứng kiến , mặt đỏ lên không thể nhìn.
Văn Thiền Vân đang đợi Dương công tử trả lời! Không hiểu sao nàng muốn nhìn Dương công tử biểu cảm , nếu không với công việc bận rộn nàng còn đi chỗ khác nữa.
Đến khi Dương Hoằng chạy tới biểu muội , nhìn hành động này nàng trệt để mất hứng thú... Nhìn sai...Người nào cũng có lúc nhìn sai không riêng nàng.
Từ khi có trái cây Lam Tiểu Huyên đã mặc kệ mọi người ăn ngon lành.
Trong tầm nhìn của nàng , nàng đã thấy gì ?
" Đồ nhà quê ngươi lụm hạt Dưa ta bỏ để làm gì ? Ngươi không biết liêm sỉ sao ? "
" Nga tiểu cô nương cũng nói là bỏ , vậy tại hạ lụm không liên quan đến tiểu cô nương nữa. " Hắn không biết ngại hay xấu hổ là gì! Hạt này toàn là tiền tiền a...
Lam Tiểu Huyên : vậy là sao ? Ý là hắn lụm cùng nàng không liên quan???...
Triệu Can : ... Nhất định Hoằng nhi biết hạt này có công dụng không ngại xấu hổ vẫn lụm...
Triệu cương : ....???
Văn Thiền Vân mới đầu hơi mất hứng nhưng nhìn lại nhất định có dụng ý , Dương công tử này lụm toàn hạt lớn hạt nhỏ xấu xí điều bỏ qua...
Bị mọi người nhìn.
Dương Hoằng cũng nhớ đây là cổ đại...hành động của hắn sẽ bị mọi người đánh giá rất nhiều.
Nấm chặt hạt Dưa trong tay bình tĩnh đứng lên nói :
" Văn tiểu thư không biết tiểu thư có thu mua trái cây như Dưa Hấu này không ? "
Văn Thiền Vân : quả nhiên... Không làm nàng thất vọng...Vẻ mặt vui vẻ nói :
" Có thu mua , chỉ cần Dương công tử có trái Dưa Hấu này bán , trái đẹp vị ngon có bao nhiêu ta đều mua hết. "
Dương Hoằng nghe hiểu :
" Vậy tại hạ cảm tạ , nếu có sẽ bán cho Văn tiểu thư. "
Thạch Đại cũng gấp gáp gần nữa ngày rồi , phải tranh thủ về trước cơm chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất