Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 5:
Dương Hoằng ra suối làm lươn rửa nấm , sẳn tiện tắm một thân bùn , nhìn con suối trong mát không biết có cá lớn không?
Trương La nương đang rửa rau dại ở nơi khác nhìn nhi tử , thấy cậu đã khỏe mạnh trở lại , bà đã cảm thấy ấm áp vui vẻ.
Mất gần nữa cánh giờ để làm sạch lươn , nhớ lúc nảy vào bếp lấy tro làm lươn.
Cầm Hoa nương đứng ở cửa phòng bỉu cánh môi nói :
" Không cần đưa cho bá mẫu và nhị ca ngươi. " Bà quay đi nghỉ ngơi.
Cầm Hoa nương nhớ trong thôn kể , có người hàng xóm vì muốn ăn thịt , đã bắt lươn về ăn nhưng rất tanh , ăn một miếng nôn một miếng , vì thịt cố ăn trong còn đáng thương hơn không ăn.
" Lão nương mới không thêm ăn món kinh đó , còn muốn đồi ăn thịt nữa sao , tiền của nhị đệ còn không phải tiền của bà đây... ".Vừa nói thầm một mình vừa đến nơi đã giấu con chim trĩ.
Đến lúc nhóm lửa nấu canh Dương Hoằng mới nhớ , thiếu gia vị muối đường.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì Dương gia rất ít mua muối về ăn , muốn mua phải lên trấn Cảnh Hạt muối rất đắt.
Dương Hoằng nhìn chỗ gia vị chỉ có tỏi , ớt le que mấy trái và hủ nước tương hết.
" Đến đường ăn cũng mắc , mỡ heo cũng vậy. "Dương Hoằng thở dài!!!.
Nước sôi bỏ lươn đã cắt thành ba khúc , đợi nữa chúng trà , bỏ nấm vào đợi chín là được.
Người Tứ Xuyên không sợ cay , người Hồ Nam cay không sợ , người Quý Châu sợ không cay.
Dương Hoằng là người Tứ Xuyên không ớt không ngon.
Dương Hoằng giã hết ớt có được để làm nước chấm rau luộc đơn giản.
" Khụ khụ... Khụ. " Sau nữa canh giờ.
Dương Hoằng bưng nồi canh nấm lươn vào phòng , trong canh tỏa hương thơm của nấm , Dương Hoằng đưa mũi hít hít.
" Thiếu gia vị nhưng canh rất ngọt từ nấm và lươn chỉ thiếu cơm mễ. "
" Mẫu thân rửa tay ăn canh thôi. " Dương Hoằng hô gọi :
Trương La nương lấy khăn lâu tay hỏi?
" Không gọi đại bá nương ăn cùng à. "
Trương La nương nhìn nồi canh nấm rất bắt mắt , từ hồi về Dương gia bà chưa ăn riêng bao giờ.
" Lúc nãy con thấy đại bá nương làm đồ ăn rồi , chắc đợi nhị ca về ăn , mình ăn thôi mẫu thân. "
Cầm Hoa nương luộc một nồi chim trĩ (gà rừng) ăn , từ xa hắn chỉ cần ngửi mùi là biết.
Hắn cũng không nói cho mẫu thân biết , sợ nói ra bà thương tâm.
Dương Hoằng nói múc cho mẫu thân một chén đầy.
Từ nhỏ nguyên chủ không có ăn gì ngon , về sau ăn phải ăn ngon.
" Mẫu thân ăn thử đi , lần sau phụ thân về con sẽ làm canh này cho phụ thân thưởng thức. "
Trương La nương thật đói , lúc bà bà tại thế Dương gia cũng ngày 2 cử cháu rau.
Hiện giờ cầm Hoa nương chưởng gia , ăn uống mỗi ngày đã giảm hơn.
Chừng chừ xíu bà cũng cầm muỗng gỗ lên múc một miếng ăn.
" Thật ngon , nấm này ngọt với lươn cũng béo. " Bà vui vẻ múc từng muỗng ăn nói :
Trương La nương cảm thấy đây là món ngon nhất từ trước đến giờ.
" Mẫu thân rất ngon , bác thợ săn không gạc người , bác còn chỉ cho con các loại nấm khác ăn được , bác còn nói nấm này nấu rồi phải ăn hết , để qua đêm ăn vào sẽ đau bụng , mẫu thân ăn nhiều vào , còn món rau luộc này mẫu thân chấm vào nước chấm con pha , bảo đảm món rau luộc không còn khó ăn như trước. "
" Được được mẫu thân sẽ ăn hết , con cũng phải ăn nhiều vào. " Bà xúc động nói :
Trương La nương nhìn nhi tử ăn ngon , bà chỉ mong mỗi ngày 2 bữa cơm thì cuộc sống thỏa mãn.
Trương La nương đang rửa rau dại ở nơi khác nhìn nhi tử , thấy cậu đã khỏe mạnh trở lại , bà đã cảm thấy ấm áp vui vẻ.
Mất gần nữa cánh giờ để làm sạch lươn , nhớ lúc nảy vào bếp lấy tro làm lươn.
Cầm Hoa nương đứng ở cửa phòng bỉu cánh môi nói :
" Không cần đưa cho bá mẫu và nhị ca ngươi. " Bà quay đi nghỉ ngơi.
Cầm Hoa nương nhớ trong thôn kể , có người hàng xóm vì muốn ăn thịt , đã bắt lươn về ăn nhưng rất tanh , ăn một miếng nôn một miếng , vì thịt cố ăn trong còn đáng thương hơn không ăn.
" Lão nương mới không thêm ăn món kinh đó , còn muốn đồi ăn thịt nữa sao , tiền của nhị đệ còn không phải tiền của bà đây... ".Vừa nói thầm một mình vừa đến nơi đã giấu con chim trĩ.
Đến lúc nhóm lửa nấu canh Dương Hoằng mới nhớ , thiếu gia vị muối đường.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì Dương gia rất ít mua muối về ăn , muốn mua phải lên trấn Cảnh Hạt muối rất đắt.
Dương Hoằng nhìn chỗ gia vị chỉ có tỏi , ớt le que mấy trái và hủ nước tương hết.
" Đến đường ăn cũng mắc , mỡ heo cũng vậy. "Dương Hoằng thở dài!!!.
Nước sôi bỏ lươn đã cắt thành ba khúc , đợi nữa chúng trà , bỏ nấm vào đợi chín là được.
Người Tứ Xuyên không sợ cay , người Hồ Nam cay không sợ , người Quý Châu sợ không cay.
Dương Hoằng là người Tứ Xuyên không ớt không ngon.
Dương Hoằng giã hết ớt có được để làm nước chấm rau luộc đơn giản.
" Khụ khụ... Khụ. " Sau nữa canh giờ.
Dương Hoằng bưng nồi canh nấm lươn vào phòng , trong canh tỏa hương thơm của nấm , Dương Hoằng đưa mũi hít hít.
" Thiếu gia vị nhưng canh rất ngọt từ nấm và lươn chỉ thiếu cơm mễ. "
" Mẫu thân rửa tay ăn canh thôi. " Dương Hoằng hô gọi :
Trương La nương lấy khăn lâu tay hỏi?
" Không gọi đại bá nương ăn cùng à. "
Trương La nương nhìn nồi canh nấm rất bắt mắt , từ hồi về Dương gia bà chưa ăn riêng bao giờ.
" Lúc nãy con thấy đại bá nương làm đồ ăn rồi , chắc đợi nhị ca về ăn , mình ăn thôi mẫu thân. "
Cầm Hoa nương luộc một nồi chim trĩ (gà rừng) ăn , từ xa hắn chỉ cần ngửi mùi là biết.
Hắn cũng không nói cho mẫu thân biết , sợ nói ra bà thương tâm.
Dương Hoằng nói múc cho mẫu thân một chén đầy.
Từ nhỏ nguyên chủ không có ăn gì ngon , về sau ăn phải ăn ngon.
" Mẫu thân ăn thử đi , lần sau phụ thân về con sẽ làm canh này cho phụ thân thưởng thức. "
Trương La nương thật đói , lúc bà bà tại thế Dương gia cũng ngày 2 cử cháu rau.
Hiện giờ cầm Hoa nương chưởng gia , ăn uống mỗi ngày đã giảm hơn.
Chừng chừ xíu bà cũng cầm muỗng gỗ lên múc một miếng ăn.
" Thật ngon , nấm này ngọt với lươn cũng béo. " Bà vui vẻ múc từng muỗng ăn nói :
Trương La nương cảm thấy đây là món ngon nhất từ trước đến giờ.
" Mẫu thân rất ngon , bác thợ săn không gạc người , bác còn chỉ cho con các loại nấm khác ăn được , bác còn nói nấm này nấu rồi phải ăn hết , để qua đêm ăn vào sẽ đau bụng , mẫu thân ăn nhiều vào , còn món rau luộc này mẫu thân chấm vào nước chấm con pha , bảo đảm món rau luộc không còn khó ăn như trước. "
" Được được mẫu thân sẽ ăn hết , con cũng phải ăn nhiều vào. " Bà xúc động nói :
Trương La nương nhìn nhi tử ăn ngon , bà chỉ mong mỗi ngày 2 bữa cơm thì cuộc sống thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất