Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên

Chương 8:

Trước Sau
" Ta tên Thạch Đại thôn Thạch Bình gần đây. "

Dương Hoằng cười chấp tay đáp :

" Tiểu đệ Dương Hoằng thôn Vĩ Khê giáp với thôn của Thạch huynh. "

Hai người mới làm quen nhưng Dương Hoằng nhìn Thạch Đai rất đáng kết giao , không thuộc người gian tà đại ác.

" Vậy đệ bám theo đừng để lạc. "

Đi chưa đầy 1 dặm , Dương Hoằng đã mệt gần chết , đi đường bộ thể xác này còn chịu đựng được , chứ đi đường núi trèo lên nhảy xuống quanh co lòng vòng , mắt còn phải ngó xung quanh tìm kiếm , tay thì dùng cây quơ phía trước cho rắn rết sợ chạy.

" Thạch đai ca , chúng ta nghỉ chúc đi , đệ hết chịu nổi rồi. "

Dương Hoằng ngó Thạch Đại , sắc mặt như thường thật khâm phục.

Nghe thế Thạch Đại cũng không bực bội mà đầy thương cảm , lúc nhỏ Thạch Đại cũng băng rừng lội suối, cực khổ luyện công phu , lâu dần mới thành thợ săn trẻ tuổi.

Thạch Đại đã hứa sẽ giữ lời , quay lại chờ Dương Hoằng nghỉ ngơi.

Đi đã lâu như vậy cũng không phát hiện thứ mình cần , không lẽ hôm nay đi tốn công!!!

Dương Hoằng chán nản ngồi phịch luôn tại chỗ nghỉ ngơi.

Thạch Đại hỏi thăm :



" Tiểu đệ có đi được nữa không? Hay quay về huynh đưa đệ ra rừng. "

" Thạch Đại ca , đệ không sao chỉ hơi mỏi chân nghỉ chúc lại khỏe. "

Dương Hoằng nghĩ đã vào sâu rồi về tay không sao được.

Nghe vậy Thạch Đại gỡ ống trúc đựng nước cho Dương Hoằng uống đỡ mệt.

" Cảm tạ Thạch Đại ca dìiii... Là cây Hồi. "

Dương Hoằng phát hiện mừng rỡ hét lên , chạy ào về phía đồi rừng , nơi có rất nhiều cây Hồi đang sinh trưởng tốt.

Thạch Đại quăng luôn ống nước chạy theo Dương Hoằng.

" Thạch Đại ca là cây Hồi đã thu hoạch bông được rồi , haha... Phát tài , thật là nhiều. "

" Cây này bán được tiền sao? "

Thạch Đại chỉ biết săn thú cái này bó tay.

" Thạch Đại ca cây này là Hồi vừa là thuốc vừa là gia vị rất thơm , bông Hồi thật ra là quả , bông Hồi trị được nhiều bệnh nên tiệm thuốc sẽ thu mua , Hồi này hái về phơi khô bán nhất định có giá. "

Thạch Đại lắng nghe Dương Hoằng giới thiệu , như rất rõ về cây này.

" Thạch Đại ca cây này rất nhiều mình đệ không hái hết , ta chia nhau đi , không nhờ có Thạch Đại ca giúp đệ trên đường , làm sao phát hiện ra cây này. "



" Huynh chỉ biết săn thú còn này đệ phát hiện , huynh chỉ bỏ chúc sức sao dám nhận , này Hồi huynh cũng không biết bán như nào. "

" Hay huynh đệ ta thu trước đệ bán được chúng ta chia đôi , Thạch Đại ca thấy sao. "

Thạch Đại suy nghĩ : bán cây này không biết giá như nào , thịt ăn vẫn giá cao hơn.

" Nếu bán được lần sau vào rừng đệ đem một phần cho đại ca xem như công sức giúp đệ , Thạch Đai ca huynh đệ ta thành giao vậy đi. "

Dương Hoằng nói xong vác sọt trèo lên cây hái bông Hồi.

Thạch Đại thấy Dương Hoằng đã nói vậy cũng không từ chối nữa , cũng giúp thu bông Hồi.

Dương Hoằng nhìn sắc trời.

" Chắc hôm nay chỉ hái được nhiêu đây , lần sau hái tiếp. "

Quanh đây còn rất nhiều cây chưa thu.

Nhờ có Thạch Đại đem theo bao bố nên hai người hái được 20 cân Hồi.

Dương Hoằng nhìn số Hồi này , Hy vong lần đầu kiếm được tiền kha khá.

" Dương tiểu đệ , để ta vác về cho , bao này rất nặng , đệ còn quải sọt nữa. "

Dương Hoằng cảm động , lần đầu tính nhờ Thạch Đại che chở nhưng không ngờ trên đường đi hắn đã sức yếu , may nhờ có Thạch Đại giúp rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau