Chương 43: Bò sữa
Từ trước đến nay Chu Miểu Miểu luôn thuộc phái hành động, nói muốn làm lập tức sẽ ra tay, móc nước giếng nhà Lục Thanh Tửu ra rồi rót vào trong chai, sau đó gửi chuyển phát nhanh về cho đồng nghiệp của mình, nói cho đồng nghiệp dùng nước này gội đầu thử đi, nếu hiệu quả không rõ thì cứ uống luôn. Đồng nghiệp nghe theo nói được.
Lục Thanh Tửu hỏi Chu Miểu Miểu khi nào trở về, Chu Miểu Miểu trả lời nói không gấp, chờ tin của đồng nghiệp kia rồi trở về cũng không muộn.
Đại khái qua hai ngày, đồng nghiệp nhận được chuyển phát nhanh của Chu Miểu Miểu gọi điện thoại đến.
Lúc ấy Chu Miểu Miểu đang giúp Lục Thanh Tửu cho heo ăn, không thể không nói, heo trong nhà Lục Thanh Tửu khỏe hơn heo nhà người khác rất nhiều, thức ăn cho heo ăn đều được làm từ rau củ tươi còn có thịt cùng nhau hầm chín, Chu Miểu Miểu ngửi mùi vị này, nếu không phải mình đã no thì thật sự cũng muốn nếm thử xem thế nào.
Đồng nghiệp kia gọi điện thoại đến, Chu Miểu Miểu trực tiếp ấn loa, cô còn chưa nói câu nào, thì đã nghe thấy tiếng rống kích động của người bên đầu dây bên kia: “Miểu Miểu, Miểu Miểu, cô quả thực là cha mẹ tái sinh ra tôi mà!”
Chu Miểu Miểu nói: “Gì chứ?”
Đồng nghiệp nói: “Tóc tôi dài rồi, tóc tôi dài ra rồi!!!” Anh ta rống to lên, giọng nói run rẩy khiến cho người mặc dù cách xa cũng có thể nghe ra được sự kích động trong giọng nói của anh ta.
Lục Thanh Tửu vốn dĩ muốn cho bọn Tiểu Hoa ăn, khi nghe thấy giọng nói này thì động tác cũng dừng lại.
“Anh bình tĩnh một chút di, từ từ nói.” Chu Miểu Miểu bị anh ta rống đến đau đầu.
Đồng nghiệp kia nói: “Cô muốn nhìn tôi bây giờ luôn không!”
Chu Miểu Miểu nói: “Video call sao? Được.”
Sau đó đồng nghiệp liền gửi tới một lời mời video call, Chu Miểu Miểu chấp nhận, một giây tiếp đó cô liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy kiểu tóc đồng nghiệp vốn là kiểu địa trung hải lúc này đã trở thành cái đuôi ngựa, vẻ mặt hứng khởi nhào vào trước cameras di động, kiêu ngạo mà bày ra tóc đẹp của chính mình: “Tôi có đẹp không, đẹp không hả?”
Lục Thanh Tửu: “……” Một người đàn ông có bụng bia hỏi ra vấn đề này đúng thật là có chút kích thích người ta mà.
Phản ứng Chu Miểu Miểu cũng chẳng khác Lục Thanh Tửu là bao, biểu cảm liền vặn vẹo trong nháy mắt, có điều cô và đồng nghiệp này có quan hệ rất tốt, cho nên dứt khoát lưu loát mắng ra: “Đẹp cái rắm, sao anh lại để kiểu tóc này, sao không ra tiệm cắt một chút đi?”
Đồng nghiệp nổi giận nói: “Đùa anh đây à, tôi vất vả lắm mới mọc ra được tóc dài, cô lại bảo tôi đi cắt??Cô là muốn mạng tôi sao.”
Chu Miểu Miểu: “……” Vậy mà cô không thể phản bác mới ghê.
Đồng nghiệp đi một vòng trước camera, lại kỹ càng tỉ mỉ miêu tả quá trình tóc anh ta dài ra. Thật ra cũng rất đơn giản, ước chừng khi nhận được chai nước của Chu Miểu Miểu gửi cho anh ta rồi dựa theo lời Chu Miểu Miểu nói, sau khi tắm rửa thay đồ thì bôi lên trên đầu một chút, lúc bôi lên không thấy hiệu quả gì, nhưng khi anh ta ngủ dậy thì phát hiện trên đầu mình lại có thêm một bộ tóc đen nhánh xinh đẹp.
Chu Miểu Miểu nghe đồng nghiệp miêu tả, như suy tư gì: “Vậy anh thử mang nước còn dư cho những người khác xem, tôi muốn xem thử những người khác cũng có hiệu quả như thế không? ”
“Được.” Kia đồng sự nói, “Ngày mai tôi cho Tiểu Hoàng thử xem, này, bây giờ cô đang ở đâu thế?”
Chu Miểu Miểu nói: “Tôi ra ngoài chơi rồi, hai ngày nữa mới trở về.”
Đồng nghiệp gật gật đầu, Chu Miểu Miểu bảo anh ta đem nước cho đồng nghiệp khác thử, nếu có hiệu quả nhớ phản hồi lại, sau đó mới cúp điện thoại.
“Thật tốt quá, không ngờ hiệu quả của nước giếng này lại tốt như vậy.” Chu Miểu Miểu vô cùng vui mừng, xoa tay hầm hè ở trước mặt của Lục Thanh Tửu, “Tôi đã tìm ra một con đường kiếm tiền đang vẫy tay với cậu rồi.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Hay là như vầy đi, chị giúp em mở shop Taobao, em với chị cùng chia ra làm.”
Chu Miểu Miểu hiểu ý của Lục Thanh Tửu, đơn giản chính là muốn cùng cô kiếm tiền, có điều cô vẫn từ chối, dù sao mục đích đầu tiên của việc này cũng chính là muốn giúp Lục Thanh Tửu có thêm thu nhập, trong nhà Lục Thanh Tửu đang có nhiều người há mồm chờ ăn cơm như vậy, cô nói: “Không được, vẫn là tự cậu làm đi, nước này không giống những thứ khác, không cần vận chuyển gì, cậu tìm công ty chuyển phát nhanh hợp tác là được, có điều cậu nhớ rõ nhất định phải làm mẫu mã bao bì cho nó đẹp một chút.”
Lục Thanh Tửu nói: “Bao bì kiểu nào?”
Chu Miểu Miểu nói: “Càng nhìn sang càng tốt, hơn nữa mỗi chai cũng không thể rót nhiều, tốt nhất chỉ đủ cho một người sử dụng, tôi nghĩ rồi, tôi dứt khoát sẽ thiết kế luôn cho cậu một mẫu bao bì thật sang chảnh, được không nè?”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Vậy em phải trả lương cho chị rồi.”
Chu Miểu Miểu cười ha ha.
Ở trong công ty, hai người không phải làm cùng một bộ phận, Lục Thanh Tửu phụ trách chính là hoạt động, Chu Miểu Miểu làm bên thiết kế, đương nhiên, tuy rằng nội dung công tác khác nhau, nhưng vẫn rụng tóc như nhau, chỉ cần đối tác không hài lòng, bọn họ phải làm lại, tăng ca đến mười một hay mười hai giờ thì chỉ chuyện bình thường.
Nói làm là làm, Chu Miểu Miểu mở ipad của mình ra, bắt đầu thiết kế bản vẽ, còn lên kế hoạch ngày mai đi cùng với Lục Thanh Tửu đến xưởng thủy tinh trên thành phố để bàn chuyện chế tạo chai.
Lục Thanh Tửu vì khao Chu Miểu Miểu nên đã làm một bữa tiệc lớn, cậu kêu Bạch Nguyệt Hồ làm thịt một con gà chiến đấu trong sân, lại lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra rã đông.
Gà chiến đấu bên trong gồm một con gà trống cùng chín con gà mái, gà mái mỗi ngày đều đẻ trứng, trứng gà to hơn trứng gà bình thường Lục Thanh Tửu nhìn thấy rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất chính là, gần như bên trong đều là hai lòng đỏ trứng. Màu sắc lòng đỏ trứng trong vô cùng đã, là một màu vàng xinh đẹp, dùng loại trứng này làm món trứng chiên hoặc làm canh cà chua trứng cũng vô cùng tươi ngon, trứng gà bình thường hoàn toàn không thể sánh được.
Đương nhiên, hương vị trứng rất ngon, hương vị gà cũng khẳng định không thể chạy đi đâu được.
Lục Thanh Tửu đem nấm phơi khô hái trên núi lúc trước hầm cùng với gà, còn chưa nấu chín, mà mùi hương nồng đậm thơm phức mê người bay khắp cả nhà.
Hồ ly thích nhất là ăn gà, nhóc hồ ly bị mùi hương hấp dẫn đến chảy nước miếng, nó ngồi xổm trước cửa phòng bếp dùng ánh mắt trông mong mà nhìn bệ bếp, Lục Thanh Tửu nhìn thấy mà buồn cười, nhưng buồn cười nhất chính Vũ Sư Thiếp đang cưỡi trên cổ hồ ly, bây giờ cô đã xem lông hồ ly coi như cái ổ mình, cả ngày thu nhỏ nằm ở bên trong thi thoảng mới thò đầu ra ngoài, Lục Thanh Tửu biết dáng vẻ này của cô hẳn là đã đói bụng, vì thế cầm viên kẹo nhét vào trong lòng ngực cô, sau khi cô nhận lấy thì thật cẩn thận ôm vào rồi lại biến mất ở trong lông tiểu hồ ly.
Cho nhóc hồ ly một miếng thịt gà ăn đỡ thèm, Lục Thanh Tửu lại làm thịt bò hầm khoai tây cùng thịt bò sợi xào cay, trong lòng thì tính toán ngày mai đến thị trấn mua hai cái hũ thủy tinh về làm đồ chua, hôm nay mát mẻ, đúng là thích hợp để làm đồ chua, nếu không…..trời quá nóng, cái hũ rất dễ mọc bông.
Canh gà quả nhiên ăn rất ngon giống như trong tưởng tượng của Lục Thanh Tửu, chỉ là lần này hầm có chút ít, mọi người đều ăn không đủ thèm, nhưng mà Lục Thanh Tửu định lấy ra mấy quả trứng gà cho gà mái ấp ra gà con, sau đó lại giết thêm hai con nữa.
“Quá tàn nhẫn.” Chu Miểu Miểu nghe xong thì tỏ vẻ, “Đến lúc đó làm thịt xong có thể gửi cho tôi một con không?”
Lục Thanh Tửu: “……” Chị lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng nữa.
Lúc đến buổi tối, Bạch Nguyệt Hồ đi ra ngoài một chuyến, khi trở về hỏi Lục Thanh Tửu có muốn uống sữa bò không.
Lục Thanh Tửu nghe không thể hiểu: “Tại sao lại đột nhiên nhắc tới sữa bò?” Có điều Bạch Nguyệt Hồ vừa nói lại cho Lục Thanh Tửu một cái ý tưởng, nhà bọn họ quả thực có thể mua một con bò cái về vắt sữa. Tuy rằng trên trấn cũng có thể mua được hộp sữa bò, cơ mà sữa tươi mới vắt vẫn nguyên chất hơn.
“Một người bạn tặng cho tôi một con bò.” Giọng điệu Bạch Nguyệt Hồ khác thường, “Nếu cậu muốn tôi sẽ đem về.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt Hồ: “Thật là bò chứ, không phải con vật khác?”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát: “Dù sao sữa cũng không khác sữa bò lắm, có thể tạm chấp nhận.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu bị lời này của Bạch Nguyệt Hồ chọc cho vui vẻ, cậu gật gật đầu nói: “Vậy được, trong nhà vừa lúc thiếu một con bò sữa, nuôi cũng không có việc gì, nhưng mà con vật đó cũng ăn cỏ giống bò sữa sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cho nó ăn cỏ là được.” Ý của câu này hiển nhiên là con vật kia có thể ăn tạm ăn cỏ cũng được, khiến Lục Thanh Tửu không cần quá lo lắng.
Ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Hồ liền như lời hắn nói dắt một con bò trở về, con bò kia toàn thân là màu đen, nhưng trên mặt chỉ có một con mắt lớn, lông mi rất dài, trông có hơi đáng yêu.
Chu Miểu Miểu vừa vặn cũng ở trong sân, thấy con bò này thì sửng sốt: “Sao con bò này chỉ có một con mắt thế này?”
Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh nói: “Nó bị tật.”
Bé bò: “……”
Chu Miểu Miểu: “Bị tật sao? Còn có kiểu bị tật này á?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi nói nó bị tật, thì nó bị tật.”
Đối mặt với ánh mắt không thiện cảm của Bạch Nguyệt Hồ, Chu Miểu Miểu còn muốn sống nên cô cũng không theo đuổi đến cùng việc này nữa, nói: “À, ra vậy.”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh cười nói: “Chị chú trọng nó như thế nào làm gì, sữa uống ngon là được rồi.”
Chu Miểu Miểu nói: “Cũng phải……”
Sau khi đem bò về nhà, Lục Thanh Tửu dặn dò Doãn Tầm cho nó ăn, sau đó mình và Chu Miểu Miểu đi đến xưởng thủy tinh trong thành phố, chuẩn bị đi mua một đống chai thủy tinh về.
Quá trình đặt mua chai thủy tinh xem như diễn ra suôn sẻ, sau khi đưa bản vẽ cho ông chủ rồi nói một số yêu cầu của bản thân, đưa tiền đặt cọc trước là tháng sau có thể quay lại lấy.
Sau khi đặt mua chai thủy tinh xong, Chu Miểu Miểu kêu Lục Thanh Tửu nhớ đặt mấy hộp đựng cao cấp kiểu đẹp ở trên mạng, tốt nhất là tìm xưởng để có thể tùy chỉnh. Sau khi chuẩn bị đầu hoàn tất, hai người thảo luận một chút về giá cả, Lục Thanh Tửu vẫn tương đối phân vân, nói 300 một chai thế nào, ai ngờ Chu Miểu Miểu lại vỗ vai cậu, nói: “Chúng ta phải làm sản phẩm cao cấp, 300 một chai thì lợi nhuận quá thấp, loại đồ độc nhất vô nhị này phải có giá cao.” Cô xòe ra năm ngón tay.
“500?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“5000!” Chu Miểu Miểu nói, “Khi cậu bán phải nói rõ ràng, nếu tóc không dài sẽ được hoàn lại đầy đủ tiền! Hơn nữa mỗi tháng chỉ nên bán một trăm chai, mỗi tài khoản chỉ giới hạn mua được một chai thôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “5000 cũng quá ác rồi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Chu Miểu Miểu lắc đầu: “Sao lại ác chứ, sao cậu không đi hỏi một chút thử xem phẫu thuật cấy tóc phải mất bao nhiêu tiền, hơn nữa phẫu thuật cấy tóc còn không đảm bảo trăm phần trăm thành công, 5000 thôi đã khiến cho người hói đầu có một bộ tóc đen dày óng ả, mọi người giành lấy còn không kịp nữa ấy chứ.”
Chu Miểu Miểu nói quả thực cũng có lý, hơn nữa Lục Thanh Tửu cũng không muốn tốn quá nhiều sức cho shop Taobao, cậu trở lại thôn Thủy Phủ chính là muốn cho tiết tấu cuộc sống mình chậm một chút, nếu làm gì cũng muốn nhanh chóng thì có khi sẽ bị mất nhiều hơn được. Cho nên cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn là đồng ý đề nghị của Chu Miểu Miểu, quyết định ra giá là 4999, thiếu một tệ đến 5000.
Với sự trợ giúp của Chu Miểu Miểu, shop của Lục Thanh Tửu khai trương rất thuận lợi.
Mà kỳ nghỉ Chu Miểu Miểu cũng đã kết thúc, cũng nên trở lại công ty tiếp tục đi làm, Lục Thanh Tửu hỏi Quốc khánh cô có dự định gì không, Chu Miểu Miểu cười khổ nói đến Quốc khánh cô nhất định sẽ phải tăng ca, lần sau đến đây có lẽ đã là tết Nguyên Đán rồi.
Sau khi Lục Thanh Tửu đưa cô ra trạm xe lửa thì trở về nhà, sau khi về nhà lại thấy Doãn Tầm ngồi ở trong sân giận dỗi. Cậu ta không giống Bạch Nguyệt Hồ, có tâm tình gì trước nay đều hiện rõ trên mặt, nghe thấy tiếng Lục Thanh Tửu về nhà, uất ức kêu: “Tiểu Tửu, tôi không hầu hạ nổi con bò kia rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Sao vậy?”
Doãn Tầm nói: “Tôi cho nó ăn nó không chịu ăn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không ăn sao?” Cậu nhớ lời tới Bạch Nguyệt Hồ nói con vật kia ăn cỏ cũng được mà nhỉ, “Nguyệt Hồ đâu?”
“Không biết.” Doãn Tầm xoa xoa cái mũi, “Mới vừa rồi hình như có ai gọi anh ta đi rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nếu nó không ăn cỏ, vậy cho nó ăn thứ khác thử xem?”
Doãn Tầm nói: “Cho cái gì?”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ: “Tôi nhớ hình như bò đều rất thích ăn trái cây, trong nhà không phải có mua táo sao, cầm cho nó ăn thử xem?”
Doãn Tầm nói: “Mẹ ơi, cho nó ăn táo, như vậy không phải xa xỉ quá rồi sao?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Quả táo kia chua như vậy, cậu cũng đâu thích ăn.” Táo được mua về từ trong thị trấn vào mấy ngày hôm trước, không giống với loại trồng ở trong nhà, quả táo bên ngoài nhìn thì đỏ tươi, nhưng khi ăn vào miệng thì không có vị gì nhạt nhẽo vô cùng, không nói đến Doãn Tầm, từ trước đến nay Bạch Nguyệt Hồ không kén ăn cũng không thích, vốn dĩ Lục Thanh Tửu tính dùng để cho Tiểu Hắc với Tiểu Hoa ăn, hiện tại cho bò ăn cũng không sao cả.
Doãn Tầm cùng Lục Thanh Tửu cầm quả táo tới chuồng bò, chuồng bò ở bên cạnh chuồng heo, vẫn may lúc này Tiểu Hắc với Tiểu Hoa đều ngủ rồi, bằng không thấy Lục Thanh Tửu dùng táo của bọn nó cho bò ăn thì định sẽ vì chuyện nhỏ này mà ồn ào.
Lục Thanh Tửu đưa táo đến miệng con bò, con bò xem xét nhìn quả táo, quả nhiên há mồm cắn quả táo, rốp rốp nhai hai lần liền nuốt quả táo xuống, sau khi ăn xong còn chép chép miệng, một con mắt lớn ở trên mặt lại nhìn quả táo khác trong tay Lục Thanh Tửu, hiển nhiên là muốn ăn nữa.
Lục Thanh Tửu dứt khoát đặt hết tất cả ở trên đất cho nó, nhìn nó vui vẻ gặm vào, con mắt duy nhất trên mặt cũng hiện ra hình vòng cung, lại rất hợp với lông mi thật dài, nhìn thật đúng là rất đáng yêu.
Doãn Tầm đứng ở bên cạnh nhìn con bò gặm quả táo, đau buồn cảm thán: “Con người quả thực không thể độc thân lâu mà, độc thân lâu đến nổi giờ nhìn con bò cũng cảm thấy nó mi thanh mục tú mới ghê.”
Lục Thanh Tửu: “……” Nó là con bò sữa đấy.
Con bò ăn no, nấc một cái, nằm vật ra chuồng bò, tỏ vẻ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn Doãn Tầm nói: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Doãn Tầm gật gật đầu.
Bạch Nguyệt Hồ không biết đi làm gì, cả đêm cũng không trở về, sáng sớm ngày hôm sau Lục Thanh Tửu mới thấy hắn đẩy cửa từ sân bên ngoài đi vào.
Lục Thanh Tửu trong tay đang gói sủi cảo làm bữa sáng cho hôm nay, chào hỏi với hắn: “Đã về rồi à.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Có gì ăn không?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Có chứ.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ăn trái cây lót dạ trước y, sủi cảo phải đợi thêm chút nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ nói được.
Sau khi Lục Thanh Tửu nấu sủi cảo xong thì liền bưng chậu tới chuồng bò, chuẩn bị vắt một ít sữa, con bò vậy mà lại rất ngoan, đứng ở tại chỗ cho Lục Thanh Tửu vắt sữa. Hiện tại sữa trên thị trường đều tương đối loãng, bởi vì phải trải qua quá trình xử lý khử trùng, cơ mà sữa nhà mình không tồn tại loại vấn đề này. Lục Thanh Tửu nhớ khi còn nhỏ uống sữa bò đều là loại còn tươi này, loại sữa bò khi đun nóng thì nổi lên một lớp váng sữa, uống ở trong miệng tất cả đều là vị sữa, mùi vị rất ngon.
Sau khi đến thành phố, Lục Thanh Tửu đã rất lâu chưa được uống loại sữa bò này, hiện tại lại lần nữa nhìn thấy, cảm thấy có chút hoài niệm.
Chỉ là lúc vắt sữa bò, Lục Thanh Tửu lại cảm thấy sữa bò này có một loại mùi thơm rất khác so với sữa bò bình thường, cậu cẩn thận ngửi thử, lại phát hiện sữa bò này lại có mùi thơm nhè nhẹ của táo. Mới đầu Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng là do chính mình ngửi sai, chờ khi cầm sữa bò trở lại trong phòng thì Doãn Tầm vừa tới nói một câu: “Sữa bò này thật thơm nha, sao còn có thêm mùi của táo thế.”
“Thật sự có sao? Tôi còn tưởng mình ngửi sai chứ.” Lục Thanh Tửu cũng có chút kinh ngạc.
Bạch Nguyệt Hồ cũng không có phản ứng gì, hỏi câu: “Ngày hôm qua các cậu cho nó ăn táo sao?”
“Đúng rồi.” Doãn Tầm nói, “Nó không chịu ăn cỏ, cho nên chúng tôi cho nó ăn táo á.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy là chuyện bình thường thôi.”
Lục Thanh Tửu nghe được lời này thấy giống như những gì trước đó, cảm thấy con bò này thật sự đúng là không giống bò thường, ăn cái gì sữa cũng sẽ ra vị đó, Doãn Tầm cũng hiểu ra, xắn tay áo lên muốn cho bò ăn chút chocolate, lại bị Lục Thanh Tửu vô tình ngăn lại.
Dù sao chocolate đối với rất nhiều động vật mà nói đều có độc, cứ cho ăn như vậy, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, Lục Thanh Tửu quyết định kiểm tra tập tính của bò sữa trước, sau đó hẵn quyết định uống vị sữa gì.
Sữa bò sau khi được nấu qua, không có một chút mùi tanh nào, tất cả đều là mùi sữa đậm đặc. Có người uống không quen sữa bò chính là sợ mùi tanh của sữa bò, nhưng sữa vắt từ trên người con bò nhà mình xuống thì lại có hương vị đậm đặc lại không ngán, ngược lại mang theo một mùi hương của vị táo, uống ngon vô cùng.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Vì thế sinh hoạt hôm nay của mọi người trong nhà đều được cải thiện, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi người cùng mỗi con vật đều được cho một ly sữa bò vị táo.
Lục Thanh Tửu nhân cơ hội lên Baidu xem xét những chú ý cần thiết khi nuôi bò, chỉ là càng kiểm tra càng cảm thấy quái quái, cậu ngẩng đầu hỏi Doãn Tầm: “Chờ…… Chờ một chút, bò sữa nhà chúng ta rốt cuộc là đực hay cái vậy.”
Doãn Tầm trả lời: “Đực á.”
Lục Thanh Tửu: “…… Thật sự là đực sao?”
Doãn Tầm đối với vị sữa bò nhớ mãi không quên, nhưng lại không chú ý tới sự khác thường trên mặt Lục Thanh Tửu: “Đương nhiên là đực, ta thấy XX của nó rồi, dài lắm.”
Lục Thanh Tửu: “……” Con mẹ nó cậu suốt ngày toàn nhìn cái gì không vậy, không sợ đau mắt hột sao.
Doãn Tầm tuy rằng cũng từng thấy bò, nhưng tất cả bò trong thôn đều lấy ra cày ruộng, gần như rất ít con chuyên dùng để lấy sữa, cậu ta cũng chưa từng gặp qua, thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu không không ổn cho lắm nên mờ mịt đặt câu hỏi: “Sao thế? Tiểu Tửu?”
Lục Thanh Tửu nói: “……” Cậu nhìn chằm chằm thông tin trên di động nửa ngày không nói chuyện.
Doãn Tầm không rõ chuyện gì xảy ra, thò qua vừa thấy, càng xem miệng càng mở lớn, cuối cùng dáng vẻ cằm đều như muốn rớt xuống luôn: “Trời đậu, móa nó, cái này là cái gì thế này?”
Chỉ thấy thông tin trên đó vô cùng kỹ càng tỉ mỉ giải thích hoàn toàn không tồn tại loại bò sữa giống đực này, có thể tiết ra sữa đều là những con bò sữa cái đang cho con bú, cho nên chỉ cần là con bò đực thì sẽ không có khả năng có sữa bò —— như vậy vấn đề hiện tại là, bò nhà bọn họ rốt cuộc là đực hay cái, nó nếu là đực thì sao có thể tiết ra sữa, nếu là cái, vậy cái bộ phận dưới háng kia là sao.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm liếc nhau, đều cảm thấy mùi sữa bò trong miệng của mình chợt trở nên vô cùng vi diệu. Lục Thanh Tửu không tự mình rối rắm nữa, mà yên lặng đi tới sân rồi ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ đang nghỉ ngơi, nói: “Nguyệt Hồ này.”
Bạch Nguyệt Hồ mở mắt nhìn Lục Thanh Tửu: “Hử?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cái đó…… Chính là cái đó…… Bò nhà chúng ta, rốt cuộc là đực hay cái vậy.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đực.” Giọng điệu hắn thản nhiên, giống như không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không đúng.
Lục Thanh Tửu gian nan nói: “Vậy con đực, có thể tiết ra sữa sao?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt, hình như không rõ ý của Lục Thanh Tửu nói là gì.
Lục Thanh Tửu chỉ có thể nói: “Không phải chỉ có bò mẹ mới tiết ra được sữa sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không nhất định vậy.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ai nói tiết sữa phải là con cái mới được, nếu cậu muốn, tôi cũng có thể làm cho cậu tiết ra sữa.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy biểu cảm vặn vẹo một chút, vội vàng xua tay nói không cần không cần, cậu chỉ tùy tiện hỏi một chút.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bò kia là đực, nhưng tộc bọn nó đều có thể tiết ra sữa, chất sữa rất ngon, rất được chào đón, sao thế, cậu không thích sao?”
Lục Thanh Tửu còn ở trong cú sốc bản thân mình cũng có thể tiết ra sữa còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Bạch Nguyệt Hồ hình như có chút hiểu lầm ý Lục Thanh Tửu, chớp chớp mắt nói: “Nếu cậu không thích, chúng ta liền giết ăn thịt đi, tuy rằng chất thịt tương đối bình thường, nhưng cũng không cần đặt ở trong nhà chiếm chỗ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không không không, sữa bò của nó uống khá ngon, tôi và Doãn Tầm cũng rất thích, không cần giết ăn thịt đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy được, cậu thích là được rồi.” Hắn hiển nhiên là không hiểu lắm tại sao Lục Thanh Tửu lại khiếp sợ của Lục Thanh Tửu, đối với hắn mà nói, chuyện giống đực tiết ra sữa là hết sức bình thường, cho nên từ đầu tới đuôi hắn cũng không thể hiểu nổi Lục Thanh Tửu là đang khiếp sợ cái gì.
Lục Thanh Tửu thất hồn lạc phách đi đến chuồng bò, thấy Doãn Tầm đang tràn đầy vui vẻ dẩu mông cho Ngưu Ngưu ăn chocolate, Ngưu Ngưu cũng ăn ra mùi ngon, cái đuôi ngắn ngủn đang lay động vui sướng như chú chó vậy.
Doãn Tầm nghe thấy tiếng bước chân của Lục Thanh Tửu, vui vẻ nói: “Tiểu Tửu ơi, chúng ta có thể có sữa chocolate uống rồi!”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm nói: “Sao thế, hỏi rõ rồi sao? Thế nó rốt cuộc là bò đực hay bò cái?”
Lục Thanh Tửu nói: “Bò đực.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Doãn Tầm nói: “À.”
Lục Thanh Tửu cho rằng cậu ta sẽ còn nói gì, nhưng sau khi Doãn Tầm à ra một tiếng thì tập trung hết sự chú ý lên Ngưu Ngưu, Lục Thanh Tửu rốt cuộc không nhịn xuống, nói: “Cậu không muốn hỏi tại sao bò đực có thể tiết ra sữa ư?”
Doãn Tầm nói: “Không phải, rất muốn à nha.”
Lục Thanh Tửu tò mò: “Tại sao không hỏi?”
Doãn Tầm nói: “Bởi vì từ sau lúc tôi chết đi sống lại, phát hiện ra có một số việc không thể dùng logic khoa học để giải thích, hơn nữa so với thân thể này của tôi, bò đực có thể tiết ra sữa cũng không gì đặc biệt……”
Bị Doãn Tầm vừa nói như vậy, Lục Thanh Tửu không nhịn được mà bật cười, phát hiện chính mình là có chút phản ứng quá độ rồi, cậu nói: “Cũng đúng.”
Doãn Tầm nói: “Hơn nữa quan tâm bò đực bò cái làm gì, bò có thể tiết ra sữa uống ngon là được rồi.”
Lục Thanh Tửu vén tay áo: “Được, để tôi vắt sữa, buổi trà chiều chúng ta ăn sữa tươi chiên giòn đi.”
Doãn Tầm nghe vậy vui vẻ lộ ra cái răng khểnh đáng yêu của cậu ta, nói: “Cậu đi nấu cơm đi, tôi vắt sữa cho, hơn nữa chocolate này mới vừa ăn xong, không chừng phải đợi lát nữa mới có sữa để uống á.”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, cơ mà cậu nhớ vắt nhẹ chút, dùng sức mạnh quá thì bò sẽ bị đau đấy.”
Doãn Tầm: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nghe câu này của Doãn Tầm, cảm thấy khó hiểu, nội dung đối thoại giữa bọn họ hình như có chút…… vi diệu quá rồi.
Thôi đi, vẫn nên đi nấu cơm thì hơn, Lục Thanh Tửu lại vì suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu mình mà quay bước đi nhanh.
Lục Thanh Tửu hỏi Chu Miểu Miểu khi nào trở về, Chu Miểu Miểu trả lời nói không gấp, chờ tin của đồng nghiệp kia rồi trở về cũng không muộn.
Đại khái qua hai ngày, đồng nghiệp nhận được chuyển phát nhanh của Chu Miểu Miểu gọi điện thoại đến.
Lúc ấy Chu Miểu Miểu đang giúp Lục Thanh Tửu cho heo ăn, không thể không nói, heo trong nhà Lục Thanh Tửu khỏe hơn heo nhà người khác rất nhiều, thức ăn cho heo ăn đều được làm từ rau củ tươi còn có thịt cùng nhau hầm chín, Chu Miểu Miểu ngửi mùi vị này, nếu không phải mình đã no thì thật sự cũng muốn nếm thử xem thế nào.
Đồng nghiệp kia gọi điện thoại đến, Chu Miểu Miểu trực tiếp ấn loa, cô còn chưa nói câu nào, thì đã nghe thấy tiếng rống kích động của người bên đầu dây bên kia: “Miểu Miểu, Miểu Miểu, cô quả thực là cha mẹ tái sinh ra tôi mà!”
Chu Miểu Miểu nói: “Gì chứ?”
Đồng nghiệp nói: “Tóc tôi dài rồi, tóc tôi dài ra rồi!!!” Anh ta rống to lên, giọng nói run rẩy khiến cho người mặc dù cách xa cũng có thể nghe ra được sự kích động trong giọng nói của anh ta.
Lục Thanh Tửu vốn dĩ muốn cho bọn Tiểu Hoa ăn, khi nghe thấy giọng nói này thì động tác cũng dừng lại.
“Anh bình tĩnh một chút di, từ từ nói.” Chu Miểu Miểu bị anh ta rống đến đau đầu.
Đồng nghiệp kia nói: “Cô muốn nhìn tôi bây giờ luôn không!”
Chu Miểu Miểu nói: “Video call sao? Được.”
Sau đó đồng nghiệp liền gửi tới một lời mời video call, Chu Miểu Miểu chấp nhận, một giây tiếp đó cô liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy kiểu tóc đồng nghiệp vốn là kiểu địa trung hải lúc này đã trở thành cái đuôi ngựa, vẻ mặt hứng khởi nhào vào trước cameras di động, kiêu ngạo mà bày ra tóc đẹp của chính mình: “Tôi có đẹp không, đẹp không hả?”
Lục Thanh Tửu: “……” Một người đàn ông có bụng bia hỏi ra vấn đề này đúng thật là có chút kích thích người ta mà.
Phản ứng Chu Miểu Miểu cũng chẳng khác Lục Thanh Tửu là bao, biểu cảm liền vặn vẹo trong nháy mắt, có điều cô và đồng nghiệp này có quan hệ rất tốt, cho nên dứt khoát lưu loát mắng ra: “Đẹp cái rắm, sao anh lại để kiểu tóc này, sao không ra tiệm cắt một chút đi?”
Đồng nghiệp nổi giận nói: “Đùa anh đây à, tôi vất vả lắm mới mọc ra được tóc dài, cô lại bảo tôi đi cắt??Cô là muốn mạng tôi sao.”
Chu Miểu Miểu: “……” Vậy mà cô không thể phản bác mới ghê.
Đồng nghiệp đi một vòng trước camera, lại kỹ càng tỉ mỉ miêu tả quá trình tóc anh ta dài ra. Thật ra cũng rất đơn giản, ước chừng khi nhận được chai nước của Chu Miểu Miểu gửi cho anh ta rồi dựa theo lời Chu Miểu Miểu nói, sau khi tắm rửa thay đồ thì bôi lên trên đầu một chút, lúc bôi lên không thấy hiệu quả gì, nhưng khi anh ta ngủ dậy thì phát hiện trên đầu mình lại có thêm một bộ tóc đen nhánh xinh đẹp.
Chu Miểu Miểu nghe đồng nghiệp miêu tả, như suy tư gì: “Vậy anh thử mang nước còn dư cho những người khác xem, tôi muốn xem thử những người khác cũng có hiệu quả như thế không? ”
“Được.” Kia đồng sự nói, “Ngày mai tôi cho Tiểu Hoàng thử xem, này, bây giờ cô đang ở đâu thế?”
Chu Miểu Miểu nói: “Tôi ra ngoài chơi rồi, hai ngày nữa mới trở về.”
Đồng nghiệp gật gật đầu, Chu Miểu Miểu bảo anh ta đem nước cho đồng nghiệp khác thử, nếu có hiệu quả nhớ phản hồi lại, sau đó mới cúp điện thoại.
“Thật tốt quá, không ngờ hiệu quả của nước giếng này lại tốt như vậy.” Chu Miểu Miểu vô cùng vui mừng, xoa tay hầm hè ở trước mặt của Lục Thanh Tửu, “Tôi đã tìm ra một con đường kiếm tiền đang vẫy tay với cậu rồi.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Hay là như vầy đi, chị giúp em mở shop Taobao, em với chị cùng chia ra làm.”
Chu Miểu Miểu hiểu ý của Lục Thanh Tửu, đơn giản chính là muốn cùng cô kiếm tiền, có điều cô vẫn từ chối, dù sao mục đích đầu tiên của việc này cũng chính là muốn giúp Lục Thanh Tửu có thêm thu nhập, trong nhà Lục Thanh Tửu đang có nhiều người há mồm chờ ăn cơm như vậy, cô nói: “Không được, vẫn là tự cậu làm đi, nước này không giống những thứ khác, không cần vận chuyển gì, cậu tìm công ty chuyển phát nhanh hợp tác là được, có điều cậu nhớ rõ nhất định phải làm mẫu mã bao bì cho nó đẹp một chút.”
Lục Thanh Tửu nói: “Bao bì kiểu nào?”
Chu Miểu Miểu nói: “Càng nhìn sang càng tốt, hơn nữa mỗi chai cũng không thể rót nhiều, tốt nhất chỉ đủ cho một người sử dụng, tôi nghĩ rồi, tôi dứt khoát sẽ thiết kế luôn cho cậu một mẫu bao bì thật sang chảnh, được không nè?”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Vậy em phải trả lương cho chị rồi.”
Chu Miểu Miểu cười ha ha.
Ở trong công ty, hai người không phải làm cùng một bộ phận, Lục Thanh Tửu phụ trách chính là hoạt động, Chu Miểu Miểu làm bên thiết kế, đương nhiên, tuy rằng nội dung công tác khác nhau, nhưng vẫn rụng tóc như nhau, chỉ cần đối tác không hài lòng, bọn họ phải làm lại, tăng ca đến mười một hay mười hai giờ thì chỉ chuyện bình thường.
Nói làm là làm, Chu Miểu Miểu mở ipad của mình ra, bắt đầu thiết kế bản vẽ, còn lên kế hoạch ngày mai đi cùng với Lục Thanh Tửu đến xưởng thủy tinh trên thành phố để bàn chuyện chế tạo chai.
Lục Thanh Tửu vì khao Chu Miểu Miểu nên đã làm một bữa tiệc lớn, cậu kêu Bạch Nguyệt Hồ làm thịt một con gà chiến đấu trong sân, lại lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra rã đông.
Gà chiến đấu bên trong gồm một con gà trống cùng chín con gà mái, gà mái mỗi ngày đều đẻ trứng, trứng gà to hơn trứng gà bình thường Lục Thanh Tửu nhìn thấy rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất chính là, gần như bên trong đều là hai lòng đỏ trứng. Màu sắc lòng đỏ trứng trong vô cùng đã, là một màu vàng xinh đẹp, dùng loại trứng này làm món trứng chiên hoặc làm canh cà chua trứng cũng vô cùng tươi ngon, trứng gà bình thường hoàn toàn không thể sánh được.
Đương nhiên, hương vị trứng rất ngon, hương vị gà cũng khẳng định không thể chạy đi đâu được.
Lục Thanh Tửu đem nấm phơi khô hái trên núi lúc trước hầm cùng với gà, còn chưa nấu chín, mà mùi hương nồng đậm thơm phức mê người bay khắp cả nhà.
Hồ ly thích nhất là ăn gà, nhóc hồ ly bị mùi hương hấp dẫn đến chảy nước miếng, nó ngồi xổm trước cửa phòng bếp dùng ánh mắt trông mong mà nhìn bệ bếp, Lục Thanh Tửu nhìn thấy mà buồn cười, nhưng buồn cười nhất chính Vũ Sư Thiếp đang cưỡi trên cổ hồ ly, bây giờ cô đã xem lông hồ ly coi như cái ổ mình, cả ngày thu nhỏ nằm ở bên trong thi thoảng mới thò đầu ra ngoài, Lục Thanh Tửu biết dáng vẻ này của cô hẳn là đã đói bụng, vì thế cầm viên kẹo nhét vào trong lòng ngực cô, sau khi cô nhận lấy thì thật cẩn thận ôm vào rồi lại biến mất ở trong lông tiểu hồ ly.
Cho nhóc hồ ly một miếng thịt gà ăn đỡ thèm, Lục Thanh Tửu lại làm thịt bò hầm khoai tây cùng thịt bò sợi xào cay, trong lòng thì tính toán ngày mai đến thị trấn mua hai cái hũ thủy tinh về làm đồ chua, hôm nay mát mẻ, đúng là thích hợp để làm đồ chua, nếu không…..trời quá nóng, cái hũ rất dễ mọc bông.
Canh gà quả nhiên ăn rất ngon giống như trong tưởng tượng của Lục Thanh Tửu, chỉ là lần này hầm có chút ít, mọi người đều ăn không đủ thèm, nhưng mà Lục Thanh Tửu định lấy ra mấy quả trứng gà cho gà mái ấp ra gà con, sau đó lại giết thêm hai con nữa.
“Quá tàn nhẫn.” Chu Miểu Miểu nghe xong thì tỏ vẻ, “Đến lúc đó làm thịt xong có thể gửi cho tôi một con không?”
Lục Thanh Tửu: “……” Chị lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng nữa.
Lúc đến buổi tối, Bạch Nguyệt Hồ đi ra ngoài một chuyến, khi trở về hỏi Lục Thanh Tửu có muốn uống sữa bò không.
Lục Thanh Tửu nghe không thể hiểu: “Tại sao lại đột nhiên nhắc tới sữa bò?” Có điều Bạch Nguyệt Hồ vừa nói lại cho Lục Thanh Tửu một cái ý tưởng, nhà bọn họ quả thực có thể mua một con bò cái về vắt sữa. Tuy rằng trên trấn cũng có thể mua được hộp sữa bò, cơ mà sữa tươi mới vắt vẫn nguyên chất hơn.
“Một người bạn tặng cho tôi một con bò.” Giọng điệu Bạch Nguyệt Hồ khác thường, “Nếu cậu muốn tôi sẽ đem về.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt Hồ: “Thật là bò chứ, không phải con vật khác?”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát: “Dù sao sữa cũng không khác sữa bò lắm, có thể tạm chấp nhận.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu bị lời này của Bạch Nguyệt Hồ chọc cho vui vẻ, cậu gật gật đầu nói: “Vậy được, trong nhà vừa lúc thiếu một con bò sữa, nuôi cũng không có việc gì, nhưng mà con vật đó cũng ăn cỏ giống bò sữa sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cho nó ăn cỏ là được.” Ý của câu này hiển nhiên là con vật kia có thể ăn tạm ăn cỏ cũng được, khiến Lục Thanh Tửu không cần quá lo lắng.
Ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Hồ liền như lời hắn nói dắt một con bò trở về, con bò kia toàn thân là màu đen, nhưng trên mặt chỉ có một con mắt lớn, lông mi rất dài, trông có hơi đáng yêu.
Chu Miểu Miểu vừa vặn cũng ở trong sân, thấy con bò này thì sửng sốt: “Sao con bò này chỉ có một con mắt thế này?”
Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh nói: “Nó bị tật.”
Bé bò: “……”
Chu Miểu Miểu: “Bị tật sao? Còn có kiểu bị tật này á?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi nói nó bị tật, thì nó bị tật.”
Đối mặt với ánh mắt không thiện cảm của Bạch Nguyệt Hồ, Chu Miểu Miểu còn muốn sống nên cô cũng không theo đuổi đến cùng việc này nữa, nói: “À, ra vậy.”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh cười nói: “Chị chú trọng nó như thế nào làm gì, sữa uống ngon là được rồi.”
Chu Miểu Miểu nói: “Cũng phải……”
Sau khi đem bò về nhà, Lục Thanh Tửu dặn dò Doãn Tầm cho nó ăn, sau đó mình và Chu Miểu Miểu đi đến xưởng thủy tinh trong thành phố, chuẩn bị đi mua một đống chai thủy tinh về.
Quá trình đặt mua chai thủy tinh xem như diễn ra suôn sẻ, sau khi đưa bản vẽ cho ông chủ rồi nói một số yêu cầu của bản thân, đưa tiền đặt cọc trước là tháng sau có thể quay lại lấy.
Sau khi đặt mua chai thủy tinh xong, Chu Miểu Miểu kêu Lục Thanh Tửu nhớ đặt mấy hộp đựng cao cấp kiểu đẹp ở trên mạng, tốt nhất là tìm xưởng để có thể tùy chỉnh. Sau khi chuẩn bị đầu hoàn tất, hai người thảo luận một chút về giá cả, Lục Thanh Tửu vẫn tương đối phân vân, nói 300 một chai thế nào, ai ngờ Chu Miểu Miểu lại vỗ vai cậu, nói: “Chúng ta phải làm sản phẩm cao cấp, 300 một chai thì lợi nhuận quá thấp, loại đồ độc nhất vô nhị này phải có giá cao.” Cô xòe ra năm ngón tay.
“500?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“5000!” Chu Miểu Miểu nói, “Khi cậu bán phải nói rõ ràng, nếu tóc không dài sẽ được hoàn lại đầy đủ tiền! Hơn nữa mỗi tháng chỉ nên bán một trăm chai, mỗi tài khoản chỉ giới hạn mua được một chai thôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “5000 cũng quá ác rồi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Chu Miểu Miểu lắc đầu: “Sao lại ác chứ, sao cậu không đi hỏi một chút thử xem phẫu thuật cấy tóc phải mất bao nhiêu tiền, hơn nữa phẫu thuật cấy tóc còn không đảm bảo trăm phần trăm thành công, 5000 thôi đã khiến cho người hói đầu có một bộ tóc đen dày óng ả, mọi người giành lấy còn không kịp nữa ấy chứ.”
Chu Miểu Miểu nói quả thực cũng có lý, hơn nữa Lục Thanh Tửu cũng không muốn tốn quá nhiều sức cho shop Taobao, cậu trở lại thôn Thủy Phủ chính là muốn cho tiết tấu cuộc sống mình chậm một chút, nếu làm gì cũng muốn nhanh chóng thì có khi sẽ bị mất nhiều hơn được. Cho nên cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn là đồng ý đề nghị của Chu Miểu Miểu, quyết định ra giá là 4999, thiếu một tệ đến 5000.
Với sự trợ giúp của Chu Miểu Miểu, shop của Lục Thanh Tửu khai trương rất thuận lợi.
Mà kỳ nghỉ Chu Miểu Miểu cũng đã kết thúc, cũng nên trở lại công ty tiếp tục đi làm, Lục Thanh Tửu hỏi Quốc khánh cô có dự định gì không, Chu Miểu Miểu cười khổ nói đến Quốc khánh cô nhất định sẽ phải tăng ca, lần sau đến đây có lẽ đã là tết Nguyên Đán rồi.
Sau khi Lục Thanh Tửu đưa cô ra trạm xe lửa thì trở về nhà, sau khi về nhà lại thấy Doãn Tầm ngồi ở trong sân giận dỗi. Cậu ta không giống Bạch Nguyệt Hồ, có tâm tình gì trước nay đều hiện rõ trên mặt, nghe thấy tiếng Lục Thanh Tửu về nhà, uất ức kêu: “Tiểu Tửu, tôi không hầu hạ nổi con bò kia rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Sao vậy?”
Doãn Tầm nói: “Tôi cho nó ăn nó không chịu ăn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không ăn sao?” Cậu nhớ lời tới Bạch Nguyệt Hồ nói con vật kia ăn cỏ cũng được mà nhỉ, “Nguyệt Hồ đâu?”
“Không biết.” Doãn Tầm xoa xoa cái mũi, “Mới vừa rồi hình như có ai gọi anh ta đi rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nếu nó không ăn cỏ, vậy cho nó ăn thứ khác thử xem?”
Doãn Tầm nói: “Cho cái gì?”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ: “Tôi nhớ hình như bò đều rất thích ăn trái cây, trong nhà không phải có mua táo sao, cầm cho nó ăn thử xem?”
Doãn Tầm nói: “Mẹ ơi, cho nó ăn táo, như vậy không phải xa xỉ quá rồi sao?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Quả táo kia chua như vậy, cậu cũng đâu thích ăn.” Táo được mua về từ trong thị trấn vào mấy ngày hôm trước, không giống với loại trồng ở trong nhà, quả táo bên ngoài nhìn thì đỏ tươi, nhưng khi ăn vào miệng thì không có vị gì nhạt nhẽo vô cùng, không nói đến Doãn Tầm, từ trước đến nay Bạch Nguyệt Hồ không kén ăn cũng không thích, vốn dĩ Lục Thanh Tửu tính dùng để cho Tiểu Hắc với Tiểu Hoa ăn, hiện tại cho bò ăn cũng không sao cả.
Doãn Tầm cùng Lục Thanh Tửu cầm quả táo tới chuồng bò, chuồng bò ở bên cạnh chuồng heo, vẫn may lúc này Tiểu Hắc với Tiểu Hoa đều ngủ rồi, bằng không thấy Lục Thanh Tửu dùng táo của bọn nó cho bò ăn thì định sẽ vì chuyện nhỏ này mà ồn ào.
Lục Thanh Tửu đưa táo đến miệng con bò, con bò xem xét nhìn quả táo, quả nhiên há mồm cắn quả táo, rốp rốp nhai hai lần liền nuốt quả táo xuống, sau khi ăn xong còn chép chép miệng, một con mắt lớn ở trên mặt lại nhìn quả táo khác trong tay Lục Thanh Tửu, hiển nhiên là muốn ăn nữa.
Lục Thanh Tửu dứt khoát đặt hết tất cả ở trên đất cho nó, nhìn nó vui vẻ gặm vào, con mắt duy nhất trên mặt cũng hiện ra hình vòng cung, lại rất hợp với lông mi thật dài, nhìn thật đúng là rất đáng yêu.
Doãn Tầm đứng ở bên cạnh nhìn con bò gặm quả táo, đau buồn cảm thán: “Con người quả thực không thể độc thân lâu mà, độc thân lâu đến nổi giờ nhìn con bò cũng cảm thấy nó mi thanh mục tú mới ghê.”
Lục Thanh Tửu: “……” Nó là con bò sữa đấy.
Con bò ăn no, nấc một cái, nằm vật ra chuồng bò, tỏ vẻ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn Doãn Tầm nói: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Doãn Tầm gật gật đầu.
Bạch Nguyệt Hồ không biết đi làm gì, cả đêm cũng không trở về, sáng sớm ngày hôm sau Lục Thanh Tửu mới thấy hắn đẩy cửa từ sân bên ngoài đi vào.
Lục Thanh Tửu trong tay đang gói sủi cảo làm bữa sáng cho hôm nay, chào hỏi với hắn: “Đã về rồi à.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Có gì ăn không?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Có chứ.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ăn trái cây lót dạ trước y, sủi cảo phải đợi thêm chút nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ nói được.
Sau khi Lục Thanh Tửu nấu sủi cảo xong thì liền bưng chậu tới chuồng bò, chuẩn bị vắt một ít sữa, con bò vậy mà lại rất ngoan, đứng ở tại chỗ cho Lục Thanh Tửu vắt sữa. Hiện tại sữa trên thị trường đều tương đối loãng, bởi vì phải trải qua quá trình xử lý khử trùng, cơ mà sữa nhà mình không tồn tại loại vấn đề này. Lục Thanh Tửu nhớ khi còn nhỏ uống sữa bò đều là loại còn tươi này, loại sữa bò khi đun nóng thì nổi lên một lớp váng sữa, uống ở trong miệng tất cả đều là vị sữa, mùi vị rất ngon.
Sau khi đến thành phố, Lục Thanh Tửu đã rất lâu chưa được uống loại sữa bò này, hiện tại lại lần nữa nhìn thấy, cảm thấy có chút hoài niệm.
Chỉ là lúc vắt sữa bò, Lục Thanh Tửu lại cảm thấy sữa bò này có một loại mùi thơm rất khác so với sữa bò bình thường, cậu cẩn thận ngửi thử, lại phát hiện sữa bò này lại có mùi thơm nhè nhẹ của táo. Mới đầu Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng là do chính mình ngửi sai, chờ khi cầm sữa bò trở lại trong phòng thì Doãn Tầm vừa tới nói một câu: “Sữa bò này thật thơm nha, sao còn có thêm mùi của táo thế.”
“Thật sự có sao? Tôi còn tưởng mình ngửi sai chứ.” Lục Thanh Tửu cũng có chút kinh ngạc.
Bạch Nguyệt Hồ cũng không có phản ứng gì, hỏi câu: “Ngày hôm qua các cậu cho nó ăn táo sao?”
“Đúng rồi.” Doãn Tầm nói, “Nó không chịu ăn cỏ, cho nên chúng tôi cho nó ăn táo á.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy là chuyện bình thường thôi.”
Lục Thanh Tửu nghe được lời này thấy giống như những gì trước đó, cảm thấy con bò này thật sự đúng là không giống bò thường, ăn cái gì sữa cũng sẽ ra vị đó, Doãn Tầm cũng hiểu ra, xắn tay áo lên muốn cho bò ăn chút chocolate, lại bị Lục Thanh Tửu vô tình ngăn lại.
Dù sao chocolate đối với rất nhiều động vật mà nói đều có độc, cứ cho ăn như vậy, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, Lục Thanh Tửu quyết định kiểm tra tập tính của bò sữa trước, sau đó hẵn quyết định uống vị sữa gì.
Sữa bò sau khi được nấu qua, không có một chút mùi tanh nào, tất cả đều là mùi sữa đậm đặc. Có người uống không quen sữa bò chính là sợ mùi tanh của sữa bò, nhưng sữa vắt từ trên người con bò nhà mình xuống thì lại có hương vị đậm đặc lại không ngán, ngược lại mang theo một mùi hương của vị táo, uống ngon vô cùng.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Vì thế sinh hoạt hôm nay của mọi người trong nhà đều được cải thiện, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi người cùng mỗi con vật đều được cho một ly sữa bò vị táo.
Lục Thanh Tửu nhân cơ hội lên Baidu xem xét những chú ý cần thiết khi nuôi bò, chỉ là càng kiểm tra càng cảm thấy quái quái, cậu ngẩng đầu hỏi Doãn Tầm: “Chờ…… Chờ một chút, bò sữa nhà chúng ta rốt cuộc là đực hay cái vậy.”
Doãn Tầm trả lời: “Đực á.”
Lục Thanh Tửu: “…… Thật sự là đực sao?”
Doãn Tầm đối với vị sữa bò nhớ mãi không quên, nhưng lại không chú ý tới sự khác thường trên mặt Lục Thanh Tửu: “Đương nhiên là đực, ta thấy XX của nó rồi, dài lắm.”
Lục Thanh Tửu: “……” Con mẹ nó cậu suốt ngày toàn nhìn cái gì không vậy, không sợ đau mắt hột sao.
Doãn Tầm tuy rằng cũng từng thấy bò, nhưng tất cả bò trong thôn đều lấy ra cày ruộng, gần như rất ít con chuyên dùng để lấy sữa, cậu ta cũng chưa từng gặp qua, thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu không không ổn cho lắm nên mờ mịt đặt câu hỏi: “Sao thế? Tiểu Tửu?”
Lục Thanh Tửu nói: “……” Cậu nhìn chằm chằm thông tin trên di động nửa ngày không nói chuyện.
Doãn Tầm không rõ chuyện gì xảy ra, thò qua vừa thấy, càng xem miệng càng mở lớn, cuối cùng dáng vẻ cằm đều như muốn rớt xuống luôn: “Trời đậu, móa nó, cái này là cái gì thế này?”
Chỉ thấy thông tin trên đó vô cùng kỹ càng tỉ mỉ giải thích hoàn toàn không tồn tại loại bò sữa giống đực này, có thể tiết ra sữa đều là những con bò sữa cái đang cho con bú, cho nên chỉ cần là con bò đực thì sẽ không có khả năng có sữa bò —— như vậy vấn đề hiện tại là, bò nhà bọn họ rốt cuộc là đực hay cái, nó nếu là đực thì sao có thể tiết ra sữa, nếu là cái, vậy cái bộ phận dưới háng kia là sao.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm liếc nhau, đều cảm thấy mùi sữa bò trong miệng của mình chợt trở nên vô cùng vi diệu. Lục Thanh Tửu không tự mình rối rắm nữa, mà yên lặng đi tới sân rồi ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ đang nghỉ ngơi, nói: “Nguyệt Hồ này.”
Bạch Nguyệt Hồ mở mắt nhìn Lục Thanh Tửu: “Hử?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cái đó…… Chính là cái đó…… Bò nhà chúng ta, rốt cuộc là đực hay cái vậy.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đực.” Giọng điệu hắn thản nhiên, giống như không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không đúng.
Lục Thanh Tửu gian nan nói: “Vậy con đực, có thể tiết ra sữa sao?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt, hình như không rõ ý của Lục Thanh Tửu nói là gì.
Lục Thanh Tửu chỉ có thể nói: “Không phải chỉ có bò mẹ mới tiết ra được sữa sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không nhất định vậy.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ai nói tiết sữa phải là con cái mới được, nếu cậu muốn, tôi cũng có thể làm cho cậu tiết ra sữa.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy biểu cảm vặn vẹo một chút, vội vàng xua tay nói không cần không cần, cậu chỉ tùy tiện hỏi một chút.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bò kia là đực, nhưng tộc bọn nó đều có thể tiết ra sữa, chất sữa rất ngon, rất được chào đón, sao thế, cậu không thích sao?”
Lục Thanh Tửu còn ở trong cú sốc bản thân mình cũng có thể tiết ra sữa còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Bạch Nguyệt Hồ hình như có chút hiểu lầm ý Lục Thanh Tửu, chớp chớp mắt nói: “Nếu cậu không thích, chúng ta liền giết ăn thịt đi, tuy rằng chất thịt tương đối bình thường, nhưng cũng không cần đặt ở trong nhà chiếm chỗ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không không không, sữa bò của nó uống khá ngon, tôi và Doãn Tầm cũng rất thích, không cần giết ăn thịt đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy được, cậu thích là được rồi.” Hắn hiển nhiên là không hiểu lắm tại sao Lục Thanh Tửu lại khiếp sợ của Lục Thanh Tửu, đối với hắn mà nói, chuyện giống đực tiết ra sữa là hết sức bình thường, cho nên từ đầu tới đuôi hắn cũng không thể hiểu nổi Lục Thanh Tửu là đang khiếp sợ cái gì.
Lục Thanh Tửu thất hồn lạc phách đi đến chuồng bò, thấy Doãn Tầm đang tràn đầy vui vẻ dẩu mông cho Ngưu Ngưu ăn chocolate, Ngưu Ngưu cũng ăn ra mùi ngon, cái đuôi ngắn ngủn đang lay động vui sướng như chú chó vậy.
Doãn Tầm nghe thấy tiếng bước chân của Lục Thanh Tửu, vui vẻ nói: “Tiểu Tửu ơi, chúng ta có thể có sữa chocolate uống rồi!”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm nói: “Sao thế, hỏi rõ rồi sao? Thế nó rốt cuộc là bò đực hay bò cái?”
Lục Thanh Tửu nói: “Bò đực.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Doãn Tầm nói: “À.”
Lục Thanh Tửu cho rằng cậu ta sẽ còn nói gì, nhưng sau khi Doãn Tầm à ra một tiếng thì tập trung hết sự chú ý lên Ngưu Ngưu, Lục Thanh Tửu rốt cuộc không nhịn xuống, nói: “Cậu không muốn hỏi tại sao bò đực có thể tiết ra sữa ư?”
Doãn Tầm nói: “Không phải, rất muốn à nha.”
Lục Thanh Tửu tò mò: “Tại sao không hỏi?”
Doãn Tầm nói: “Bởi vì từ sau lúc tôi chết đi sống lại, phát hiện ra có một số việc không thể dùng logic khoa học để giải thích, hơn nữa so với thân thể này của tôi, bò đực có thể tiết ra sữa cũng không gì đặc biệt……”
Bị Doãn Tầm vừa nói như vậy, Lục Thanh Tửu không nhịn được mà bật cười, phát hiện chính mình là có chút phản ứng quá độ rồi, cậu nói: “Cũng đúng.”
Doãn Tầm nói: “Hơn nữa quan tâm bò đực bò cái làm gì, bò có thể tiết ra sữa uống ngon là được rồi.”
Lục Thanh Tửu vén tay áo: “Được, để tôi vắt sữa, buổi trà chiều chúng ta ăn sữa tươi chiên giòn đi.”
Doãn Tầm nghe vậy vui vẻ lộ ra cái răng khểnh đáng yêu của cậu ta, nói: “Cậu đi nấu cơm đi, tôi vắt sữa cho, hơn nữa chocolate này mới vừa ăn xong, không chừng phải đợi lát nữa mới có sữa để uống á.”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, cơ mà cậu nhớ vắt nhẹ chút, dùng sức mạnh quá thì bò sẽ bị đau đấy.”
Doãn Tầm: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nghe câu này của Doãn Tầm, cảm thấy khó hiểu, nội dung đối thoại giữa bọn họ hình như có chút…… vi diệu quá rồi.
Thôi đi, vẫn nên đi nấu cơm thì hơn, Lục Thanh Tửu lại vì suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu mình mà quay bước đi nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất