Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 97: Ngoại truyện 07: HOA CHUỐI CHIÊN

Trước Sau
Rạng sáng ngày hôm sau, quả nhiên Huyên Hiểu Đông thức dậy làm hoa chuối. Tối hôm qua y đã bóc ra trước, ngâm hai búp hoa với nước, phần vỏ búp dày màu đỏ đều được bóc ra rửa sạch, thái thành sợi nhỏ, trộn lẫn với nhiều muối, hạt tiêu, thái thêm cả chân giò hun khói hảo hạng của Garan, cho vào đảo cùng thành một món.

Lấy thêm một chai bia lạnh pha với bột mỳ và trứng gà, trộn đều hỗn hợp bột, tìm một cái nồi sâu lòng đun dầu thật nóng, sau đó tách hoa chuối đã ngâm rửa sạch sẽ thành từng miếng, nhúng vào bột rồi thả vào trong chảo dầu nóng.

Đến khi Thịnh Vô Ngung và Chử Nhược Chuyết rời giường, trên bàn đã được dọn lên món hoa chuối chiên thơm lừng và hoa chuối xào chân giò hun khói, ngoài ra còn có một nồi cháo thịt nạc hải sản, mùi thơm nức mũi.

Huyên Hiểu Đông múc một bát cháo hải sản đặt tới trước mặt Thịnh Vô Ngung, rắc thêm một ít ruốc cá hồi lên trên cháo. Thịnh Vô Ngung hơi nâng cầm, Huyên Hiểu Đông hiểu ý anh, cúi đầu khẽ trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.

Chử Nhược Chuyết ở bên cạnh: "..."

Mới sáng sớm đã bị thồn cơm chó, hắn tự múc cháo hải sản ra bát, không thể chờ được nữa mà nếm thử hoa chuối chiên, cảm giác không khác mấy so với các món rau củ bọc bột chiên khác, còn hơi giống nhau nữa. Nhưng bên trong có vị tươi mát chưa chín hẳn của chuối tiêu, nhờ Huyên Hiểu Đông pha bột ngon nên món ăn khá là thanh đạm. Hoa chuối xào chân giò hun khói, hoa chuối nhai hơi dai, mấu chốt là nhờ có chân giò hun khói cực ngon nên ăn siêu đưa cơm.

Chử Nhược Chuyết húp ngụm cháo hải sản, âm ấm ngon miệng, không kìm được nói: "Vẫn là tay nghề Hiểu Đông tốt, xem ra hoa chuối có vị như nào còn phải nhìn tay nghề."

Huyên Hiểu Đông cười, "Nếu nó thật sự ngon thì đã trở thành món ăn nổi tiếng từ lâu rồi, ăn chơi chơi cho vui thôi. Thật ra món chân giò này là món thịt hảo hạng bên Garan đấy, xem ra cậu cũng rất thích."

Chử Nhược Chuyết cười ha ha, "Thì ra là vậy."

Hắn vừa ăn vừa hỏi Huyên Hiểu Đông, "Không có việc gì, hay là chúng ta đến thành phố Tĩnh Hải chơi vài hôm đi?"

Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Tôi sắp thi nghiên cứu, phải ôn tập."

Lúc này Chử Nhược Chuyết mới nhớ ra, "À đúng ha, quên mất, anh thi vào trường nào thế?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Học viện Lục quân Tĩnh Hải."

Chử Nhược Chuyết chợt nhớ ra, "Thi vào trường quân đội à, nhắc mới nhớ hôm đó nếu không phải đại tá Nghiêm đọc diễn văn thì bọn tôi cũng không biết hóa ra anh từng giành được nhiều công trạng như vậy, thi vào trường quân đội có được cộng thêm điểm không?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Có chút ưu tiên."

Chử Nhược Chuyết gật đầu nói: "Vậy thì tốt, anh thi đậu, đến Tĩnh Hải học, chúng ta cùng nhau đi chơi."

Thịnh Vô Ngung vẫn luôn ung dung dùng bữa sáng, nghe thấy câu này mới từ tốn đáp lại: "Chắc đến khi ấy trường quân đội cũng không tiện."

Chử Nhược Chuyết cười hì hì, "Làm nghiên cứu sinh cũng thư thái lắm." Hắn lại bàn chút chuyện kinh doanh với Thịnh Vô Ngung rồi đứng dậy tạm biệt, về Tĩnh Hải một mình.

Chử Nhược Chuyết vừa đi, Thịnh Vô Ngung mang một bộ sách chuyên ngành ra, "Nhờ người ta mua giúp, bên ngoài không mua được, các môn chuyên ngành cũng có trong chương trình."

Huyên Hiểu Đông lật ra xem thử, bỗng nhiên mắt sáng lên, "À, là bộ này, hồi trước học ở khoa em cũng từng nghe giảng viên nhắc đến, bảo là bọn em hứng thú thì có thể đi tìm đọc thử."

Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, còn một bộ tài liệu lịch sử nước ngoài, tôi nhờ người ta mua gửi tới, chắc phải mấy hôm nữa."

Huyên Hiểu Đông say sưa lật xem, "Đây là ngành chỉ huy quyền uy này, em xem một chút."

Vốn dĩ Thịnh Vô Ngung còn lo lắng y đọc những quyển lý luận này sẽ khô khan, không ngờ khác với việc học tiếng nước ngoài, Huyên Hiểu Đông tự nghiên cứu quyển sách chuyên ngành này một nửa rồi mà vẫn đọc rất chăm chú, thỉnh thoảng còn cầm bút viết, đôi lúc thì kể một vài chuyện thời y còn học khoa chính quy ở trường quân đội, "Khi đó năm nào cũng cần dành ra hai tháng để tập trung học lý thuyết cấp tốc, còn những lúc khác thì gần như lúc nào cũng huấn luyện, huấn luyện khắp nơi, mệt như chó chết, thế nhưng vẫn phải thi."

Thịnh Vô Ngung thích nghe y kể những chuyện này, "Cũng đúng, bảo sao lượng vận động mỗi ngày như hiện tại không là gì với em cả."

Huyên Hiểu Đông cười, "Đúng vậy, hồi ra nước ngoài đó, đội trưởng Nghiêm còn nói lượng huấn luyện đã giảm tương đối rồi, như vậy đã là rất dễ chịu cho bọn em."

Huyên Hiểu Đông đọc sách đến mất ăn mất ngủ, ngoại trừ nấu cơm ra thì gần như lúc nào cũng đọc sách, đương nhiên y vẫn luôn theo sát Thịnh Vô Ngung. Lúc anh tập luyện phục hồi, y ngồi yên bên cạnh đọc sách, lúc anh mở video cuộc họp, y cũng ngồi một bên hết sức chăm chú, bê laptop ghi chép nhiều lần.



Đến tối y thử làm một bộ đề, đồng thời không ngừng lật sách tìm kiếm câu trả lời chính xác. Thậm chí Thịnh Vô Ngung còn nhìn thấy Huyên Hiểu Đông lên mạng xã hội thỉnh giáo Nghiêm Duệ Phong. Đương nhiên cũng không thể nói y lạnh nhạt với anh, hai người vẫn yêu thương đằm thắm, chỉ là nửa đêm tỉnh dậy, Thịnh Vô Ngung thường xuyên phát hiện Huyên Hiểu Đông không có trên giường, đứng dậy đi tìm mới nhận ra y chong đèn học trên bàn ăn trong bếp.

Bơi lội leo núi vẫn đều đặn, ngày nào cũng thực hiện lượng vận động đầy đủ, dù sao thi nghiên cứu có cả phần sát hạch thể năng.

Chỉ có điều mỗi khi tản bộ sau khi ăn xong, hoặc là tưới nước cho vườn rau, y luôn lẩm bẩm học thuộc lòng mà tay không cần cầm sách.

Sáng hôm sau thì cá được trợ lý giao tới từ Tĩnh Hải, Huyên Hiểu Đông thả lại chúng vào bể, sau khi cho cá ăn thì sự chú ý nhanh chóng quay trở lại sách.

Cũng vô cùng khắc khổ.

Ba ngày sau thì Thịnh Vô Ngung không chịu nổi nữa, ngồi trên sô pha dựa vào Huyên Hiểu Đông, vừa nhìn y cầm sách đọc, vừa chậm rãi hỏi: "Xung quanh có gì thích hợp để thư giãn không?"

Huyên Hiểu Đông áy náy tức thì, "Ơ, anh chán à? Em đi câu cá với anh nhé, em dẫn anh lên hang động trên núi, bắt cá ở đó thú vị lắm."

Thịnh Vô Ngung từ tốn vuốt ve cánh tay y, "Là tôi thương em, hôm nào cũng đọc sách rồi, vẫn nên thư giãn một chút."

Huyên Hiểu Đông nói: "Yên tâm, em không sao, nội dung cần ôn tập quá nhiều mà thời gian lại quá ít, cho nên phải tranh thủ."

Thịnh Vô Ngung đặt trên mạng đầy đủ đồ đi câu, đợi đến khi hàng được giao tới, hai người lên núi vào sáng sớm. Huyên Hiểu Đông vẫn hơi lo lắng đôi chân của anh, cố gắng hết sức tìm đoạn đường bằng phẳng.

Trèo càng cao, đường càng hẹp, thỉnh thoảng bụi cỏ hai bên đường sượt qua ống quần bọn họ, châu chấu sâu bọ to mập nhảy ra, hai người đã chuẩn bị sẵn, mặc trang phục rằn ri bền chắc để ngụy trang, đi cả giày leo núi. Trong không khí ngập tràn mùi hương núi rừng cây cỏ khô mát ngày thu, hàng cây lùn hai bên đường đã bắt đầu rụng không ít lá, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một cây lá đỏ, khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng. Thịnh Vô Ngung bèn dùng điện thoại chụp lại, chia sẻ vào nhóm chat gia đình.

Trong nhóm chat trông mà ước ao.

Lư Nhất Vy: "Đây là trên núi à? Cây phong này đẹp quá! Đúng là dáng hình nguyên sinh!"

Thịnh Phù Vân: "Nói là đi câu cá, kết quả lại lên núi câu cá, tôi cũng tò mò quá, chẳng qua nghe Hiểu Đông nói là đi câu cá trên sơn động, tôi bèn giới thiệu cho nó một bộ trang bị đi câu vào ban đêm."

Lê Khải: "Cá ngon, canh cá chua, đầu cá ớt băm, cá nướng sả, cá tía tô, cá lát sẻn gai..."

Thịnh Sa Sa: "Anh à, anh đang báo thực đơn ở đây đấy à?"

Lê Khải gửi biểu tượng khóc lóc thảm thiết, "Anh muốn về nhà điên mất thôi."

Thịnh Lỗi Lỗi: "Em cũng đang trong trại tập huấn dã ngoại, nhưng sao không thấy anh Hiểu Đông đến ngay nhỉ?"

Thịnh Hỉ Hỉ nói: "Gần đây Lỗi Lỗi toàn lén lút gọi anh Hiểu Đông, hòng đề cao vai vế của mình."

Thịnh Lạc Lạc lại hỏi Thịnh Lỗi Lỗi: "Không phải nói có công việc quan trọng cần nghỉ sao? Đến lúc đó chúng ta đi chơi đi."

Thịnh Phù Vân: "Không được, để vợ cháu ở nhà trông em bé một mình chắc? Đừng có hòng."

Chung Nguyên Tú: "... Ông nội, thật ra cũng không sao, có bảo mẫu ở đây rồi, hôm nào cũng bắt anh ấy ở nhà cũng không tiện."

Lư Nhất Vy: "Nguyên Tú, cháu đừng chiều nó, chiều quen rồi đến khi nó ra nước ngoài về lại hỏi, sao bé con đã đi được rồi? Ồ? Sao bé con đã biết nói rồi? Làm cha như này thì dễ quá mà."

Mọi người cười phá lên, Thịnh Phù Vân biết rõ Lư Nhất Vy đang khịa mình, cười ha ha nói: "Đó là công việc của tôi mà, Lạc Lạc phải chăm sóc vợ và con nhiều vào, đừng có lúc nào cũng chỉ mải chơi."

Thịnh Lạc Lạc gửi biểu cảm uể oải, "Thật hâm mộ chú nhỏ và chú Hiểu Đông."

Thịnh Vô Ngung lại chụp ảnh gửi vào nhóm chat. Trời xanh núi biếc, con đường núi thấp thoáng bóng cây xanh rì hai bên, Huyên Hiểu Đông vác balo và túi vải buồm to oạch trên người, quay đầu lại nhìn anh mỉm cười, hàng mi dày, tròng mắt sáng trong, đôi chân vừa thẳng vừa mạnh mẽ, tay phải y còn cầm một cái liềm, giúp anh vượt mọi chông gai.



Nhóm chat điên cuồng gửi tin: "Hiểu Đông đẹp quá trời quá đất!"

Khoe khoang xong, Thịnh Vô Ngung hài lòng tắt ứng dụng, hỏi Huyên Hiểu Đông: "Cứ nhìn tôi mãi làm gì? Không yên tâm sao?"

Huyên Hiểu Đông dặn dò anh: "Mệt thì phải nói, em cõng anh."

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Không đến mức ấy."

Huyên Hiểu Đông vẫn không yên tâm lắm, đi tới đi lui hái một ít rau quả dại, Thịnh Vô Ngung biết y đang để anh nghỉ ngơi, cũng không nói gì, ngồi yên trên ghế câu cá nhìn y linh hoạt leo núi, hái được không ít những mầm cây xanh non mềm, ngò tây, nấm, thậm chí còn đào được hai búp măng dại, ném cả vào trong gùi. Nhưng y vẫn nghiêm cấm Thịnh Vô Ngung đi vào bụi cỏ, "Có rắn, anh đừng ra đấy."

Lần này Thịnh Vô Ngung hiểu rõ vì sao lúc ở Garan, Nghiêm Duệ Phong lại yên tâm với Huyên Hiểu Đông như thế, nếu như có mang theo súng thì khẳng định y sẽ không chết đói trong núi. Anh nói: "Đã phun thuốc đuổi muỗi đuổi rắn rồi, chuyện nhỏ thôi."

Huyên Hiểu Đông: "Cẩn thận không thừa."

Hai người đi khoảng nửa tiếng, leo lên được một sơn động. Huyên Hiểu Đông không biết kiếm đâu ra một chiếc đèn pin, sau khi bật lên, cả sơn động sáng trưng trong nháy mắt, cứ như có một mặt trời nhỏ vậy. Thịnh Vô Ngung không nói nên lời, Huyên Hiểu Đông đỡ lấy anh, chậm rãi dẫn anh đi xuyên qua hang động râm mát ẩm ướt.

Đi qua hành lang chật hẹp thì đến một hang động rất lớn sâu trong núi, anh thấy được một hồ nước sâu.

Huyên Hiểu Đông cười nói: "Là chỗ này, trước đây em từng xuống đây bắt cá cho anh ăn, hôm nay không xuống nước, chúng ta chỉ câu chơi vài con thôi, cái này câu được cả ban đêm thì phải, rất thú vị."

Y cầm vài mảnh lá chuối lót lên bờ, tìm một vị trí chắc chắn để đỡ ghế tựa câu cá, để Thịnh Vô Ngung ngồi xong, y mới cài mồi câu đã được trộn sẵn, cười nói: "Mồi câu mềm này còn kết hợp phát sáng và rung, đúng là rất thích hợp câu cá ban đêm hoặc ở trong sơn động, cần câu của anh tuyệt lắm."

Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, trước khi đi cũng có tra tư liệu, lão Thịnh cũng giới thiệu một chút kinh nghiệm, không biết có hữu dụng không." Anh quăng sợi dây câu xuống, nhìn thấy mồi câu dạ quang phát sáng từng chút một trong hồ nước sâu.

Huyên Hiểu Đông tắt đèn đi, sơn động lập tức chìm vào không gian tối đen không thấy được năm ngón tay, yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe được tiếng hai người cùng nhau hít thở, nhìn thấy đúng điểm sáng le lói giữa hồ nước.

Huyên Hiểu Đông lấy màn hình điện tử ra, bắt đầu giải đề, lần này là học từ đơn.

Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Mộng Lang và Mộng Cô trong sơn động tối tăm thì lưu luyến săn sóc nhau(*), còn em thì lại bận giải đề thi nghiên cứu."

(*) Chỉ hai nhân vật Hư Trúc và công chúa Ngân Xuyên của nước Tây Hạ trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Trong cuộc truy sát của Lý Thu Thủy, bà và Hư Trúc trốn trong kho băng lạnh giá của hoàng cung nước Tây Hạ. Bà này điểm huyệt bắt cóc công chúa Tây Hạ về cho nằm bên cạnh Hư Trúc trong bóng tối. Lửa tí tách gần rơm còn cháy huống chi trai tân gái phơi phới xuân thì nằm bên nhau, chuyện gì đến phải đến. Dù không quen biết nhưng sau ba ngày, Hư Trúc đã nghiện tình dục trông ngóng cả ngày đợi mong. Cả hai chỉ biết tên nhau là Mộng Lang và Mộng Cô khi xoắn xít bên nhau...

Huyên Hiểu Đông dừng tay lại, cũng cười, "Hóa ra ngài Thịnh trách em không hiểu phong tình, lạnh nhạt với anh." Y vươn tay ra ôm Thịnh Vô Ngung, hai người trao nhau cái hôn lưu luyến, triền miên rất lâu trong bóng tối. Mồi câu rung lên kịch liệt, lúc này Thịnh Vô Ngung mới thu lại cần, câu lên được một con cá khá to, "Chỗ này câu cá cũng được phết."

Huyên Hiểu Đông xoa cánh môi còn hơi tê, "Đúng vậy, xem thời gian này, có lẽ không cần tốn nhiều thời gian là chúng ta có thể câu đủ dẹp đường về phủ, buổi tối em ninh canh cá cho anh."

Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi nhớ bộ sách kia em vẫn chưa đọc xong."

Huyên Hiểu Đông: "..."

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được rồi, tôi biết em rất thích con đường này."

Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, nói: "Là thực hiện giấc mơ cho trọn vẹn, lúc trước còn tiếc nuối, cho nên mới không kìm được muốn bù đắp."

Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi biết, tôi vĩnh viễn ủng hộ em."

Trong sơn động sẽ có tiếng vọng, nhưng do không nhìn thấy, chất giọng Thịnh Vô Ngung vốn nghe đã rất hay, lúc này vọng lại nghe càng có vẻ rung động lòng người, rủ rỉ bên tai Huyên Hiểu Đông. Trái tim y mềm nhũn, lại không kìm được tắt màn hình điện tử đi, sáp lại gần hôn anh.

Lúc hai người xách cá câu được ra khỏi sơn động xuống núi thì đã là buổi chiều, quay về nông trường, dùng cá câu được hôm ấy nấu một nồi canh đậm đà. Hai người cùng ăn, thật ra còn thấy ngon hơn một chút so với canh bình thường.

Thịnh Vô Ngung còn đặc biệt chụp cá câu được và canh nấu xong gửi vào trong nhóm chat, thành công thu hoạch được một loạt lời tán thưởng hâm mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau