Nông Trường Nhỏ Giữa Trời Mây

Chương 5: Nhất trí ý tưởng

Trước
Edit: ĐẬU

Diệp Trì cũng ngây người, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Quốc Thịnh, trong lòng ấm áp, yên lặng nhích đến bên người ông nội, cảm giác gió ở bờ sông thổi tới cũng khiến bé ấm áp.

Diệp Quốc Thịnh vẫn cùng Diệp Hoành Vĩ giằng co.

Diệp Hoành Vĩ bị chọc tức, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.

Diệp Quốc Thịnh duỗi tay vỗ cái ót Diệp Trì, nói: "Diệp Trì, chúng ta đi về nhà nào."

Diệp Trì nặng nề gật đầu.

Ông cháu hai người xoay người hướng đường về trấn mà đi.

Diệp Hoành Vĩ lớn tiếng kêu: "Ba."

Diệp Quốc Thịnh quay đầu lại.

Diệp Hoành Vĩ khoa thở, cũng nói ra lời trong lòng mình: "Ba, nếu ngài đã quyết định nuôi dưỡng Diệp Trì, vậy thì ba đừng hy vọng con dưỡng lão cho ngài."

Nghe vậy Diệp Quốc Thịnh cười cười nói: "Thằng hai à, ba lần trước sinh bệnh có qua kiếm con, con trốn tránh ba đi chơi mạt chược, ba đều biết hết, sau này đều là lão Ngô hàng xóm dẫn ba đi khám, ba đã nghĩ rồi, chờ ba già không động đậy nổi thì ba sẽ kiếm cái viện dưỡng lão, sẽ không làm phiền các con."

Sắc mặt Diệp Hoành Vĩ nháy mắt khó coi.

Diệp Hoành Đào là đứa khốn nạn, Diệp Hoành Vĩ là đứa ích kỷ, nhưng mà Diệp Hoành Vĩ không trách bọn họ, bạn già mất sớm, ông lại quá bận rộn nên không có thời gian giáo dục bọn chúng.

Hiện tại chưa tính Diệp Hoành Đào, riêng Diệp Hoành Vĩ ông cũng chu cấp cho không ít, Diệp Quốc Thịnh không muốn tìm thêm phiền toái cho Diệp Hoành Vĩ, đến cả Diệp Trì... Ông nghĩ rồi, có thể sống lâu một năm thì nuôi một năm, tốt nhất có thể khoẻ mạnh sống đến khi Diệp Trì 18 tuổi.

Hiện tại Diệp sắp bảy tuổi, còn mười một năm nữa thôi, mười một năm sau Diệp Trì đã 18 tuổi rồi, khi đó ông cũng đã 81 tuổi, dựa theo tuổi tác trung bình của nam nhân trấn Cảnh Sơn thì không có vấn đề gì.

Lúc Diệp Quốc Thịnh còn đang lập kế hoạch thì Diệp Trì nghiêng đầu tự hỏi vấn đề, bé bỗng nhiên nghĩ thông suốt một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Ông nội ơi!"

Diệp Quốc Thịnh cúi đầu nhìn Diệp Trì.

Diệp Trì nói: "Sau này con dưỡng lão cho ngài!"

Diệp Quốc Thịnh cười, giữa mày loang loang, nếp gấp giữa mày lại càng nhiều, thêm một phần thản nhiên, ông nói: "Được."

"Ông đói bụng, con sẽ nấu cơm cho ông."

"Được."

"Ông nội, bây giờ con sẽ nấu cơm."

"Bây giờ con nấu cơm ấy à?"

"Dạ."

"Con nấu cơm thế nào?"

"Con nấu mì ăn liền."

"...... Thật lợi hại!"

"Ông nội, con còn biết gọi điện thoại."

"Thật à?"

"Dạ."

"......"

Ông cháu hai người không thèm để ý Diệp Hoành Đào, vừa nói vừa đi về phía trước, chỉ chốc láy đã đi đếm rừng cây nhỏ, chờ khi ra khỏi rừng, trong lòng ngực hai ông cháu đã ôm một ít nhánh cây khô, ngoài ra Diệp Quốc Thịnh còn đeo balo của Diệp Trì.

Diệp Trì ôm nhánh cây đi theo Diệp Quốc Thịnh, bởi vì chân ngắn cho nên bé đi rất nhanh, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bé nói chuyện, bé nói: "Ông nội, chúng ta nhặt nhánh cây làm gì ạ?"

"Để nhóm lửa."

Diệp Trì nghĩ tới nồi niêu nhà của ông nội, lập tức nói: "Nhóm lửa nấu ăn ạ? Chính là để nấu trên mấy cái hang động nồi sao ạ?" *

Đứa nhỏ này thật là thông minh, Diệp Quốc Thịnh cười nói: "Đúng vậy, nhưng cái kia không phải là hang động nồi, mà là nồi."

(*dạng bếp lò mà các bạn hay coi kênh nấu ăn của Lý Tử Thất hay Điền Tây Tiểu Ca nấu ý, vì phải bỏ củi vào ổ bếp nên bé Trì tưởng đó là cái hang động, cái nồi đặt ở trên.)



"Ông nội, sao ông không nấu trên bếp điện ạ?"

"Bếp điện phí điện."

Diệp Trì tiếp một câu: "Phí điện sẽ tốn tiền."

Diệp Quốc Thịnh cười: "Đúng rồi."

"Ông nội cũng không có tiền sao?"

"Có một chút."

"A! Chỉ có một chút." Diệp Trì vẻ mặt thất vọng, nhưng lại thông suốt nói: "Ông nội, ông đừng sợ, chờ con lớn lên một chút là con có thể kiếm đồng tiền lớn, kiếm đồng tiền lớn đều đem cho ông."

Diệp Quốc Thịnh ha hả cười rộ lên.

Diệp Quốc Thịnh đã lâu rồi không cười lớn như vậy, tiếng cười vừa vang liền thu hút sự tò mò của người dân trấn Cảnh Sơn, sôi nổi hướng Diệp Quốc Thịnh dò hỏi tình huống, ban nãy Diệp Quốc Thịnh sốt ruột đuổi theo Diệp Trì, không có để ý người quen, giờ phút này đứng đây nói chuyện giải thích với từng người do ông quá vội nên chưa kịp chào hỏi, cũng hướng đến mọi người giới thiệu cháu trai nhỏ.

"Cháu trai? Ông lôi đâu ra đứa cháu trai lớn chừng này?" Một người tiến đến bên cạnh Diệp Quốc Thịnh nhỏ giọng hỏi: "Đừng nói là con riêng của thằng hai nhà ông đó nha."

Diệp Quốc Thịnh vội vàng nói: "Không phải đâu, ông đừng nói bậy, thằng hai không phải người như vậy."

Người nọ tránh Diệp Trì, lại nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ông nhặt được?"

"Đừng đoán mò nữa, là con của Hoành Đào."

Diệp Quốc Thịnh nói ra thân phận của Diệp Trì.

(Truyện chỉ đăng tại Wattpad của ĐườngĐườngTeam.)

Người trên đường nghe xong nụ cười trên mặt dần phai nhạt, ánh mắt không tự chủ rơi xuống trên người Diệp Trì, thật sự nhìn được vài phần giống với bộ dáng Diệp Hoành Đào, đột nhiên nghĩ đến Diệp Hoành Đào không những lừa tiền Diệp gia, còn lấy danh nghĩ Diệp Quốc Thịnh mượn bọn họ tiền, nếu không phải Diệp Quốc Thịnh là người phúc hậu, yên lặng mà trả tiền cho bọn họ, thì cái "mượn" này sẽ thành "lừa".

Trong mắt bọn họ đều có chút không vui, những vẫn cười nói cùng Diệp Quốc Thịnh hàn huyên, Diệp Quốc Thịnh cũng thấy được ánh mắt của mấy người hàng xóm.

Diệp Trì nhạy bén nhận thấy cảm xúc biến hoá của mọi người, tuy không rõ nguyên do, nhưng bé biết bọn họ cùng bà ngoại ông ngoại giống nhau, đều không thích bé, bé hơi hơi cúi đầu, chớp chớp đôi mắt, tựa hồ như đang tiêu hoá ánh mắt "không vui" đó, cũng như đang điều chỉnh tâm tình của mình, vẫn luôn cúi đầu không nói.

Diệp Quốc Thịnh liếc mắt nhìn Diệp Trì, duỗi tay sờ sờ cái ót của bé.

Diệp Trì lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Quốc Thịnh, cảm thụ độ ấm cùng cảm giác an toàn từ bàn tay Diệp Quốc Thịnh, bé hướng Diệp Quốc Thịnh vui vẻ cười: "Ông nội."

"Ơi, đi nào, chúng ta về nhà."

"Dạ."

Diệp Quốc Thịnh tạm biệt mọi người lại đi về phía trước.

Diệp Trì ôm nhánh cây khô đi theo sau.

Phát hiện Diệp Trì chân ngắn, đi không được nhanh, Diệp Quốc Thịnh liền đi chậm lại một chút, hai ông cháu đi song song nhau, Diệp Quốc Thịnh thỉnh thoảng chỉ vào mấy căn nhà bên đường giới thiệu với Diệp Trì.

"Diệp Trì, đây là tiệm tạp hoá."

"Ông nội, con biết cái này, tiệm tạp hoá là nơi bán đồ vật."

"Đúng vậy, còn đây là cửa hàng ngũ kim."

"Ông nội, cửa hàng ngũ kim thì bán cái gì ạ?"

"Bán bóng đèn, cắm bản, tua vít, đinh tán cùng với đinh mũ này nọ."

"Ồ, vậy có bán thức ăn cho chó sao?"

"Con muốn thức ăn cho chó làm gì?"

"Đại Hắc nha, cho Đại Hắc ăn." Hiện tại trong lòng Diệp Trì còn nghĩ tới chó con nhặt được ở ven đường, hỏi: "Ông nội, Đại Hắc còn ở nhà sao?"

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả mà nói: "Còn ở nhà chờ con về đó, bất quá không cần cho đồ ăn cho chó, chúng ta về nhà cho nó ăn cháo bột là được, thức ăn cho chó quá mắc."

Diệp Trì cao hứng mà đáp ứng: "Vâng, cho ăn cháo bột, chúng ta mau về nhà thôi."

Diệp Quốc Thịnh quay đầu nhìn Diệp Trì bộ dáng vui mừng, cũng không bị ánh mắt người quen của ông ảnh hưởng, như vậy cũng tốt, tốt đến nỗi ai cũng yêu thích... Ừ, vẫn nên tốt với bản thân trước, sau đó mới đối tốt với người khác, ông cao hứng dẫm Diệp Trì về nhà, lâu lâu lại nói chuyện buổi trưa ăn gì với Diệp Trì.

Diệp Trì cao hứng hỏng rồi, ôm lấy cành khô nói: "Ông nội, chúng ta đi nhanh một chút."

Diệp Quốc Thịnh nói: "Chú ý dưới chân, coi chừng ngã."



"Vâng, ông ơi mau lên."

"Chú ý một chút."

Hai ông cháu vui vui vẻ vẻ về nhà, liếc mắt một cái thấy tảng đá trước cửa nhà có người ngồi, người kia mặc cái áo lông màu xám, vóc dáng không cao, có hơi béo, nhìn qua khoảng 50-60 tuổi, khuôn mặt nhắn nhó u sầu, liếc mắt thấy Diệp Quốc Thịnh liền đứng dậy kêu lên: "Diệp lão ca, anh cuối cùng trở lại!"

"Diệp Quốc Thịnh đi lên nói: "Thuận Tử, cậu đến rồi đấy à."

Thuận Tử xoa xoa tay cười một chút.

Diệp Quốc Thịnh đẩy cửa ngoài ra nói: "Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm."

Thuận Tử đáp một tiếng.

Diệp Quốc Thịnh đưa Thuận Tử vào sân, mới đem nhánh cây trong ngực bỏ vào phòng bếp, rót một ly nước ấm cho Thuận Tử, Thuận Tử ngăn lại nói: "Diệp lão ca, đừng đừng đừng, không phải vội, tôi tới đây là có việc tìm anh."

Diệp Quốc Thịnh nói: "Là chuyện tiền bạc đúng không."

Thuận Tử gật đầu.

"Tôi đi lấy cho cậu." Diệp Quốc Thịnh dứt khoát nói.

Thuận Tử ngượng ngùng giải thích: "Kỳ thật cũng không cần gấp như vậy, nhưng... không phải là vừa qua năm sao? Tiền trong nhà không còn bao nhiêu, mà cáhu trai lớn của tôi lại sắp khai giảng, phải đưa học phí, cho nên bất đắt dĩ lắm tôi mới qua đây."

Diệp Quốc Thịnh nói: "Tôi biết."

"Diệp lão ca." Thuận Tử nói: "Tôi cũng không có biện pháp, tôi và em vợ anh đều là người không có bản lĩnh gì hết."

"Hiểu mà hiểu mà."

Diệp Quốc Thịnh liên tục nói, đi vào phòng để trâu từ dưới giường lôi ra một cái ống cuốn, sâu bên trong là là một cuộn tiền, ngón tay Diệp Quốc Thịnh dính chút nước miếng, đếm đếm tiền, lúc đếm tiền còn nghe được Thuận Tử ở bên ngoài hỏi: "Cái kia, con trai nhỏ của anh còn không có về à?"

"Không có."

"Ai, nếu anh nói với tôi sớm thì năm đó tôi đã không đem tiền cho nó mượn."

"Mượn cũng đã mượn, chuyện đó đừng nhắc đến nữa."

Diệp Quốc Thịnh đem tiền đếm ba lần, lại từ túi áo móc ra 60 đồng, đặt cùng nhau rồi mớ ra khỏi phòng, đưa cho Thuận Tử, nói: "Đếm lại đi, đếm xem có đủ hay không?"

"Đủ rồi đủ rồi." Thuận Tử căn bản là không nghĩ tới thiếu tiền lâu như vậy còn có thể lấy lại được cả vốn lẫn lời, lúc trước không đòi là vì ông tín nhiệm nhân phẩm Diệp Quốc Thịnh, chỉ là không khỏi có chút thương cảm với Diệp Quốc Thịnh, đem tiền cất vào túi nói: "Tiền mượn trước kia cũng sắp trả hết rồi phải không?"

"Ừ, cũng không nhiều lắm."

"Không nhiều thì tốt rồi, con cháu đều là của nợ a."

"Đúng vậy." Diệp Quốc Thịnh thở dài một tiếng.

Thuận Tử vội vàng thay đổi ngữ khí: "Bất quá từ nay về sau chúng ta thanh toán xong rồi a."

Diệp Quốc Thịnh nói: "Ừ, đã thanh toán xong."

"Vậy tôi cũng không quấy rầy anh nữa, phải về nhà đây."

"Uống chén trà cái đã."

"Không uống không uống, anh cứ làm việc đi, tôi đi đây

Thuận Tử cầm tiền bước nhanh đi.

Diệp Quốc Thịnh vẫn tiễn Thuận Tử đến cửa sân, thẳng đến khi Thuận Tử quẹo vào đường khác ông mới thoải mái thở ra một hơi, lại trả được một bút nợ, ông xoay người vào trong thấy Diệp Trì đang ôm Đại Hắc.

Diệp Trì mở miệng hỏi: "Ông nội, thế chẳng phải ông càng không có tiền ạ?"

Diệp Quốc Thịnh không trả lời Diệp Trì.

Diệp Trì nhíu mày nói: "Con thấy ông nội đem tiền trong khăn tay mang đi hết."

Rõ ràng là ngữ khí non nớt, lời nói ra lại là dáng vẻ của một người lớn. Diệp Quốc Thịnh không nhịn được cười, nói: "Tiền không có thì có thể kiếm lại mà, có phải hay không?"

_________

Vẫn cầu soát lỗi ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước