Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 36
Hôm sau tỉnh lại, Giang Ngôn Trạm ôm cứng Nguyễn Nhuyễn như con bạch tuộc.
Mà buổi sáng thì lại là thời của “kẹo cứng”, Giang Ngôn Trạm lại còn ôm chặt như vậy, kẹo đã “lên” một nửa.
Nguyễn Nhuyễn giật mình tỉnh giấc, Giang Ngôn Trạm bị tác động nhưng vẫn không tỉnh, chỉ nỉ non trong mơ màng.
Mà thanh âm này của anh triệt để làm kẹo mềm hóa rắn.
Cô vẫn chưa quen với cái sự “chào cờ” mỗi sáng này, mặt hơi đỏ. Nhưng mà dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của Giang Ngôn Trạm quả thật là quyến rũ chí mạng.
Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã bị anh hấp dẫn lực chú ý, đầy mặt ý cười hôn anh một cái, thấp giọng nói: “Cục cưng, tôi phải rời giường rồi nha.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừmm?”
Anh cau mày, nhích chân ra nhưng tay vẫn ôm Nguyễn Nhuyễn, một bộ “Tôi chưa tỉnh ngủ, cô đừng hòng chạy đi đâu hết”.
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nâng tay anh lên, tuy cô làm rất nhẹ nhưng vẫn kinh động Giang Ngôn Trạm, anh chậm rãi mở mắt.
Giang Ngôn Trạm trời sinh đã có khí chất “không giận mà uy”, lúc không cười trông rất nghiêm. Cho dù còn đang mơ màng nhưng “uy khí” vẫn không mất đi. Nhưng nếu anh không ôm Nguyễn Nhuyễn chặt cứng, vùi đầu vào ngực cô-- thì mấy điều vừa nói ở trên chắc sẽ có sức thuyết phục hơn một chút.
Giang Ngôn Trạm ôm Nguyễn Nhuyễn như ôm gấu bông, thậm chí còn lẩm bẩm nói gì đó mà cô không nghe được.
Cô nhịn cười: “Cục cưng? Tỉnh chưa?”
“…… Chưa.” Giang Ngôn Trạm chậm chạp đáp lại, “…… Đau quá, không muốn nhúc nhích.”
Sao lại đau nữa rồi?
Nguyễn Nhuyễn đau lòng vỗ lưng anh, dỗ dành: “Vậy nghỉ ngơi đi…… Hôm nay có việc gì quan trọng không?”
Giang Ngôn Trạm ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng trả lời: “Không có.”
Nguyễn Nhuyễn cảm nhận hơi thở nóng rực của anh trên ngực mình, cô bất đắc dĩ cười cười, nhưng sau đó thì cười hết nổi. “Kẹo” đang chọc vào bụng Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm lập tức căng thẳng.
“Biến hóa” của Nguyễn Nhuyễn làm anh tỉnh cả ngủ, kinh ngạc nhìn cô.
“Mới sáng sớm thôi, không được quậy tôi đâu đó.” Nguyễn Nhuyễn ôm cổ anh, “Hôm nay không phải đi làm thì anh ngủ thêm đi, tôi phải đi học rồi.”
Giang Ngôn Trạm cúi đầu, hình như cô không nghe thấy câu “Ở nhà đi tôi nuôi” anh lúc nãy thì phải.
Giang Ngôn Trạm thở dài, thu tay lại rồi chống giường ngồi dậy, rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Hơi thở của anh vẫn còn nặng nề, có vẻ chưa tỉnh hẳn: “Tôi chở cô đi.”
“Đừng đừng.”
Nguyễn Nhuyễn cũng ngồi dậy, nói với Giang Ngôn Trạm: “Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng đi lung tung.”
Sau đó cô ấn Giang Ngôn Trạm nằm xuống, rồi đi đánh răng rửa mặt.
Nguyễn Nhuyễn thấy cô càng ngày càng giống con người chân chính.
Ít nhất thì cô đã học được skill rửa mặt đánh răng thay quần áo thần tốc---- chỉ để được ngủ nhiều hơn vài phút mỗi sáng.
Đó mới là cuộc sống của học sinh.
Nguyễn Nhuyễn thay quần áo xong, vừa thắt tóc vừa đi ra, thấy Giang Ngôn Trạm đứng trước cửa nhìn cô.
Cô mặc đồng phục, mái tóc dài chấm eo tết gọn, lộ ra phần cổ trắng nõn. Là nữ sinh trung học trẻ trung ngây thơ điển hình.
Rõ ràng anh mới là Omega, nhưng Giang Ngôn Trạm lại cảm thấy mình như đang dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Anh cúi đầu, chỉnh lại cổ áo cho cô, ngón tay anh khẽ vuốt cần cổ cô.
Nguyễn Nhuyễn vừa mới hoang mang đã thấy Giang Ngôn Trạm cúi người, hôn lên chỗ đó, sau đó cắn nhẹ thêm một cái.
Nói là cắn nhưng thực ra rất nhẹ, chỉ thấy hơi ngứa thôi.
Nguyễn Nhuyễn giật mình, nhưng hai tay đều đang bận tết tóc, không ngăn anh được. Mà thực ra cô nào có nhu cầu.
Có điều Giang Ngôn Trạm “làm càn” hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Anh đứng dậy, ngón cái cọ chỗ mình vừa cắn, thanh âm khàn khàn ái muội: “Yên tâm, không ai thấy đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “Hả……?”
“Cố lên.” Anh ghé vào bên tai Nguyễn Nhuyễn, “Đi sớm về sớm.”
Về sớm, rồi tốt nghiệp sớm đi. Anh chờ hết nổi rồi.
Nguyễn Nhuyễn cười rộ lên, nâng tay xoa đầu anh: “Ừm.”
Tóc Giang Ngôn Trạm rất tốt, đen tuyền, khi không dùng gel mềm mại xõa ra, sờ vào cực kì đã tay—— Đương nhiên, chuyện này chỉ có Nguyễn Nhuyễn biết.
Anh híp mắt, ngầm dung túng cô.
Nguyễn Nhuyễn vô cùng thỏa mãn, mở cửa lên đường, để lại Giang một mình trong phòng. Trong thoáng chốc, anh cảm thấy mình như góa phụ.
Sinh hoạt bình thường của anh rất phong phú, hiếm khi anh thấy cô độc.
Giang Ngôn Trạm cười khổ, đi rửa mặt thay quần áo.
Nhớ đến dáng vẻ bản thân làm nũng đòi Nguyễn Nhuyễn nghỉ học, anh thấy xấu hổ vô cùng. Có điều, ngoài xấu hổ, còn cảm thấy một niềm vui khó miêu tả.
Nhưng ngoài niềm vui còn có bất an, và… ham muốn độc chiếm.
Và cả…… cảm giác không chân thật.
Cho nên Giang Ngôn Trạm vẫn đi làm như bình thường. Anh không có tâm trạng lái xe, là trợ lý tới đón anh.
Vốn dĩ Giang Ngôn Trạm định gọi tài xế, nhưng lại nhận được tin nhắn của trợ lý, hỏi anh hôm nay có đi làm không.
Giang Ngôn Trạm đương nhiên biết tại sao trợ lý lại hỏi vậy. Thay vì ở đây nhàn rỗi, nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng đi làm đi.
Trợ lý biết lần này hắn nhiều chuyện rồi.
Hắn tuy không thể cảm nhận được tin tức tố, nhưng khả năng đọc bầu không khí cực mạnh. Thấy hôm nay tâm trạng của Giang tổng không được tốt, nên khi lái xe cũng căng thẳng, đứng ngồi không yên y hệt động vật nhỏ đang bị sư tử nhìn chằm chằm.
“Sư tử” ngồi ghế sau, không hề quan tâm, nhắm mắt lại nói: “Lát nữa anh đi tra vài người cho tôi.”
Trợ lý: “Vâng?”
Giang Ngôn Trạm nói mấy cái tên: “Điều tra bên bệnh viện, có gì hỏi Đoạn Tư, hắn có thông tin.”
Trợ lý vội vàng đáp ứng: “Vâng vâng……”
“Tra kỹ……” Anh nói được một nửa, đột nhiên buông tay, chậm rãi mở mắt, “Không, tra xong để tôi xử lý.”
Trợ lý: “…… Vâng.”
Lần trước nhận yêu cầu này, là vì có đứa không có mắt dám đổi thuốc ức chế của Giang tổng.
Lần này không biết là chuyện gì đây……
……
Thực ra sáng nay Nguyễn Nhuyễn có động tâm, muốn nghỉ. Cũng không thể trách cô, trong lòng đang có một bá tổng bị bà dì hành, yếu ớt làm nũng đòi cô nghỉ, A nào cũng không nỡ rời đi.
Mà mỗi lần cưỡng chế bứt ra đều sẽ có một cục kẹo cứng bị ép biến thành kẹo mềm, không có rời đi sẽ không có thương tổn, thật tội cho kẹo cứng tiểu muội……
Có điều cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, dẹp hết mấy ý niệm không đứng đắn của Nguyễn Nhuyễn.
Mà cô không xin nghỉ, là vì hôm nay phát điểm Văn.
Mấy môn khác đều đã có điểm hết, chỉ có Văn là chậm hơn do cần thời gian chữa bài. Nhưng điểm chác lần này ổn hay không thì đã biết được rồi. Nguyễn Nhuyễn không quên, hệ thống đã nói với cô, nhiệm vụ của cô dễ hay khó phụ thuộc vào điểm chác kì này.
Mà chuyện này quyết định cô có thể tiếp tục làm con người hay không, vô cùng quan trọng với Nguyễn Nhuyễn.
Bạn cùng bàn Phương Hủ cũng đang thấp thỏm vì điểm số kì này giống cô.
“Tỷ muội, cậu nói đúng, phải dùng kiến thức thay đổi vận mệnh.” Phương Hủ nói với cô, “Không thể một bên nói ghét Alpha, mà cái gì cũng không bằng bọn họ được…… Tớ không muốn làm một O ngu ngốc như Cát Hồng đâu.”
Nguyễn Nhuyễn tán đồng gật đầu: “Ừm, đúng đúng.”
Điểm Toán có sớm nhất, cũng là môn Phương Hủ đội sổ nhất.
Nhưng nhờ vào thời gian gần đây ra sức cày cấy, Phương Hủ đã hoàn toàn đột phá.
Max là 150 điểm, Phương Hủ được 103.
Đề cũng không dễ, điểm của cậu không lên được top khối nhưng cũng thuộc hàng top. Alpha trời sinh có thiên phú với mấy môn tự nhiên hơn, nhưng Minh Túc lại thấp hơn cậu đúng 1 điểm, các Alpha khác kém hơn, đa số chỉ được tầm 90 đổ lại.
Phương Hủ vui cực kỳ.
Nhưng sau khi thấy điểm của Nguyễn Nhuyễn, cậu đã bình tĩnh lại, nhận ra bản thân chỉ là hạt cát dưới đại dương hoy.
Bởi vì Nguyễn Nhuyễn được 146 điểm lận. 4 điểm bị trừ kia là do làm bài thiếu bước. Đề khó nhường này mà Nguyễn Nhuyễn có thể đạt được điểm cao như vậy, quá đáng sợ.
Tống Tri Hạnh cũng sốc khi nghe tin.
Không thể phủ nhận, học Toán cũng cần thiên phú. Mà những học sinh điểm Toán luôn cực cao đó, đều là những đứa có thiên phú, đầu óc linh hoạt, có thể suy một ra ba. Mà Nguyễn Nhuyễn trong mắt hắn chỉ là một học sinh bình thường, không phải thần đồng Toán học. Tuy bài tập cô luôn hoàn thành đủ, nhưng nhìn là biết từ từ làm. Nói chung tuyệt đối không phải loại có thiên phú.
Không ngờ điểm ra lại cao vậy.
Làm hắn không thể không nghĩ đến cái câu “Alpha trời sinh có thiên phú với mấy môn tự nhiên”.
Tống Tri Hạnh cảm thấy tức giận, bản thân hắn vốn đã không thích Alpha. Nếu thật sự chỉ cần là Alpha là có thể học tốt Toán, vậy thì quá không công bằng—— cho đến khi hắn nhìn thấy điểm thi Toán của mấy Alpha khác trong lớp.
Tâm lý hắn mới cân bằng lại được chút ít.
Cũng có thể cái câu kia đúng, nhưng điểm số vẫn là do nỗ lực của mỗi người, không liên quan đến giới tính.
Hắn làm giáo viên mà lại kỳ thị, thiên vị học sinh, rất không được.
Mà cũng không phải chỉ mình Tống Tri Hạnh, giáo viên bên tổ Lý Hóa cũng vậy, bởi vì điểm hai môn đó có chỉ sau Toán.
Lý max là 100 điểm, thi được trên 40 là đã giỏi lắm rồi, nhưng Nguyễn Nhuyễn thi được tận 86 điểm. Hóa học cũng rất cao.
Đến buổi chiều, các giáo viên triệt để mất trí.
Nghe nói có một bài thi Văn đạt điểm tuyệt đối! Có phải lần này chấm dễ quá không vậy?!!
—— Gì, là Nguyễn Nhuyễn à? Thế thì được.
Kiểu vậy.
Vốn mọi người ai cũng nghĩ Nguyễn Nhuyễn chỉ là một học sinh ngoan ngoãn bình thường —— à không, cũng không ngoan lắm, có cho bạn cùng bàn chép bài—— nhưng nhìn chung vẫn là con ngoan trò giỏi.
Qua lần thi giữa kỳ này, lập tức được tấn phong thành học bá.
Cô là học sinh mới chuyển đến học kỳ này, thành tích trước đó cũng không đặc biệt nổi trội, trường cũ cũng chẳng có mấy tin tức gì về cô. Không ngờ có thể lột xác ngoạn mục vậy.
Bị mọi người đột nhiên vây quanh khen ngợi, thậm chí mấy bạn lớp bên bị cô cướp hạng cũng vây lại đây…… Nguyễn Nhuyễn ngại ngùng gãi đầu, hoàn toàn không nhận thức được bản thân lợi hại ra sao.
Cũng may phát điểm xong còn phải học tiếp, trả bài rồi thì phải sửa bài.
Mọi người đều vội vàng quay lại sửa bài, nghiêm túc nghe giảng, không còn ai chú ý tới Nguyễn Nhuyễn nữa.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng bíp kéo dài. Là hệ thống.
Nguyễn Nhuyễn rũ mắt giả vờ làm bài tập, gọi thầm: “Hệ thống?”
“Chào cô, người thử nghiệm Gummy Bear số 1.” Giọng nói lần này khác, có ý cười, “Tôi biết cô làm được mà.”
Nguyễn Nhuyễn hỏi nó: “Làm gì?”
“Chỉ có vượt qua bài kiểm tra trí tuệ thành công mới có thể nhận nhiệm vụ.” Hệ thống giải thích, “Kết quả bài kiểm tra của cô rất cao, nên nhiệm vụ sẽ rất đơn giản. Chúc mừng cô.”
Nguyễn Nhuyễn: “………… Bài kiểm tra trí tuệ mà ngươi nói, là thi giữa kỳ?”
“Hơ?” Hệ thống xác nhận lại một chút rồi mới nói, “Đúng vậy. Chúng tôi sẽ chọn một số kỳ thi để làm đánh giá, ví dụ như kỳ thi tuyển sinh toàn quốc.”
Nguyễn Nhuyễn: “Tức là…… thi đại học đó hả?”
“Thi đại học chỉ là một trong những cách để kiểm tra thôi, đôi khi tôi sẽ phải cho cô làm bài mô phỏng để phải đáp ứng tiến độ.” Hệ thống trả lời.
Hồi Nguyễn Nhuyễn mới trở thành con người, cũng có các thể loại hệ thống hỗ trợ giải thích cho cô. Nhưng hệ thống này không phải là những hệ thống mà cô biết.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì nữa?” Nguyễn Nhuyễn dò hỏi.
“Hoàn thành xong các nhiệm vụ là cô đã trở thành con người chân chính rồi. Sau đó cô có thể chọn tiếp tục ở lại đây, hoặc là rời đi, sang thế giới khác.” Hệ thống giải thích, “Yêu cầu nhiệm vụ cực kì đơn giản, cô chỉ cần thu thập vật phẩm chỉ định là được……”
Hệ thống dừng nói, thông báo tin nhắn vang lên.
Nguyễn Nhuyễn: “?”
Hình như điện thoại của cô vừa rung một cái.
Mà đi học đương nhiên bắt buộc tắt nguồn điện thoại, cô lập tức giữ chặt túi váy, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.
Giáo viên Ngữ Văn Đinh Nhiên Nhiên đang từ tốn giảng bài, cô thấy ánh mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn lên, nhưng hình như cô không phát hiện, vẫn giảng bài.
Nguyễn Nhuyễn thở phào.
Hệ thống giải thích: “Vật phẩm yêu cầu đã được gửi đến cho cô, cô có thể xem. Cô phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn, tức khoảng một đến ba năm, chi tiết mời cô xem lại. Nhưng nhiệm vụ của cô tương đối đơn giản, nhất định có thể hoàn thành.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ờ ờ, ok.”
“Trước khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc hết hạn, hệ thống sẽ không can thiệp vào bất cứ hoạt động nào của cô. Chúc cô may mắn, tạm biệt.”
Nguyễn Nhuyễn cũng đáp lại: “Cảm ơn ngươi, tạm biệt.”
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chịu hợp tác như vậy, hệ thống rất vui.
Sau đó cô lại tiếp tục cuộc sống học đường bình thường, sửa bài rồi làm bài tập.
Kể từ khi Phương Hủ quyết định nghiêm túc học hành thì không đi về cùng Nguyễn Nhuyễn nữa, vệ sĩ đến đón cậu.
Nếu là cậu của trước kia, chắc chắn sẽ đi khoe thành tích với bạn bè, sẵn tiện nói kháy vài đứa Alpha……
Nhưng cậu của bây giờ thì không.
Bởi vì cậu biết, đám Alpha kia đã tức giận muốn chết. Nếu cậu còn đi khiêu khích người ta nữa, thì khác gì chường mặt ra cho người đánh đâu. Im lặng mới chính là đỉnh cao của sự khinh bỉ.
Không những thế, cậu còn phải càng ngày càng tốt hơn, bỏ xa bọn họ, đó mới là chiến thắng chân chính.
Cậu thật sự đã trưởng thành rồi!
Nguyễn Nhuyễn nhìn vẻ mặt “Tui lớn dồi đó nha” của Phương Hủ, cũng không nói gì, vẫy tay tạm biệt cậu ở cổng trường.
Trên đường về nhà, cô mở điện thoại lên, phát hiện điện thoại cô mọc ra thêm một cái app.
Trước giờ mang danh là người xuyên việt làm nhiệm vụ, nhưng lại chả có nhiệm vụ để làm. Giờ có rồi thì cảm thấy…. bùi ngùi.
Cô cười, mở app. Nhưng sau đó thì cười hết nổi.
Nhiệm vụ của cô là…… thu thập tin tức tố của Omega. Chưa kể là tin tức tố trong những trạng thái cụ thể.
Cô nhìn lướt qua, các trạng thái yêu cầu bao gồm kỳ phát tình, kỳ kinh nguyệt, rồi cả buồn, đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, cảm động, ghen tị, muốn chiếm hữu…… vân vân.
Nguyễn Nhuyễn chỉ biết tin tức tố có thể dùng để truyền đạt cảm xúc, không ngờ lại còn chứa nhiều thông tin phức tạp như vậy.
Nhưng mà theo như app hiển thị, thì đôi khi cùng một trạng thái có thể bao hàm nhiều cảm xúc khác nhau, cho nên chắc sẽ không quá khó khăn để thu thập hết.
Hoặc là không.
Nguyễn Nhuyễn thở dài.
Quả nhiên không có việc gì là dễ dàng.
Có điều vốn dĩ việc trở thành con người đã không hề dễ dàng, chuyện này tất cả “người thử nghiệm” đều biết. Tuy Nguyễn Nhuyễn chưa từng tiếp xúc với “đồng loại”, nhưng cô nghĩ hệ thống không lừa cô, mấy nhiệm vụ này đã là loại rất dễ rồi.
Có thể là vì cô hòa nhập rất nhanh, hoặc cũng có thể là vì, cô đã có người yêu.
Nguyễn Nhuyễn cất điện thoại, chuyên tâm đi về, không quên mua ít đồ ngọt ngon ngon về cho Giang Ngôn Trạm.
Vốn cô định về luôn, nhưng sau đó cô nhận được tin hôm nay Giang Ngôn Trạm không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đi làm.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Giang Ngôn Trạm: “Tôi đến đón anh nhé?”
Mà buổi sáng thì lại là thời của “kẹo cứng”, Giang Ngôn Trạm lại còn ôm chặt như vậy, kẹo đã “lên” một nửa.
Nguyễn Nhuyễn giật mình tỉnh giấc, Giang Ngôn Trạm bị tác động nhưng vẫn không tỉnh, chỉ nỉ non trong mơ màng.
Mà thanh âm này của anh triệt để làm kẹo mềm hóa rắn.
Cô vẫn chưa quen với cái sự “chào cờ” mỗi sáng này, mặt hơi đỏ. Nhưng mà dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của Giang Ngôn Trạm quả thật là quyến rũ chí mạng.
Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã bị anh hấp dẫn lực chú ý, đầy mặt ý cười hôn anh một cái, thấp giọng nói: “Cục cưng, tôi phải rời giường rồi nha.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừmm?”
Anh cau mày, nhích chân ra nhưng tay vẫn ôm Nguyễn Nhuyễn, một bộ “Tôi chưa tỉnh ngủ, cô đừng hòng chạy đi đâu hết”.
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nâng tay anh lên, tuy cô làm rất nhẹ nhưng vẫn kinh động Giang Ngôn Trạm, anh chậm rãi mở mắt.
Giang Ngôn Trạm trời sinh đã có khí chất “không giận mà uy”, lúc không cười trông rất nghiêm. Cho dù còn đang mơ màng nhưng “uy khí” vẫn không mất đi. Nhưng nếu anh không ôm Nguyễn Nhuyễn chặt cứng, vùi đầu vào ngực cô-- thì mấy điều vừa nói ở trên chắc sẽ có sức thuyết phục hơn một chút.
Giang Ngôn Trạm ôm Nguyễn Nhuyễn như ôm gấu bông, thậm chí còn lẩm bẩm nói gì đó mà cô không nghe được.
Cô nhịn cười: “Cục cưng? Tỉnh chưa?”
“…… Chưa.” Giang Ngôn Trạm chậm chạp đáp lại, “…… Đau quá, không muốn nhúc nhích.”
Sao lại đau nữa rồi?
Nguyễn Nhuyễn đau lòng vỗ lưng anh, dỗ dành: “Vậy nghỉ ngơi đi…… Hôm nay có việc gì quan trọng không?”
Giang Ngôn Trạm ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng trả lời: “Không có.”
Nguyễn Nhuyễn cảm nhận hơi thở nóng rực của anh trên ngực mình, cô bất đắc dĩ cười cười, nhưng sau đó thì cười hết nổi. “Kẹo” đang chọc vào bụng Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm lập tức căng thẳng.
“Biến hóa” của Nguyễn Nhuyễn làm anh tỉnh cả ngủ, kinh ngạc nhìn cô.
“Mới sáng sớm thôi, không được quậy tôi đâu đó.” Nguyễn Nhuyễn ôm cổ anh, “Hôm nay không phải đi làm thì anh ngủ thêm đi, tôi phải đi học rồi.”
Giang Ngôn Trạm cúi đầu, hình như cô không nghe thấy câu “Ở nhà đi tôi nuôi” anh lúc nãy thì phải.
Giang Ngôn Trạm thở dài, thu tay lại rồi chống giường ngồi dậy, rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Hơi thở của anh vẫn còn nặng nề, có vẻ chưa tỉnh hẳn: “Tôi chở cô đi.”
“Đừng đừng.”
Nguyễn Nhuyễn cũng ngồi dậy, nói với Giang Ngôn Trạm: “Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng đi lung tung.”
Sau đó cô ấn Giang Ngôn Trạm nằm xuống, rồi đi đánh răng rửa mặt.
Nguyễn Nhuyễn thấy cô càng ngày càng giống con người chân chính.
Ít nhất thì cô đã học được skill rửa mặt đánh răng thay quần áo thần tốc---- chỉ để được ngủ nhiều hơn vài phút mỗi sáng.
Đó mới là cuộc sống của học sinh.
Nguyễn Nhuyễn thay quần áo xong, vừa thắt tóc vừa đi ra, thấy Giang Ngôn Trạm đứng trước cửa nhìn cô.
Cô mặc đồng phục, mái tóc dài chấm eo tết gọn, lộ ra phần cổ trắng nõn. Là nữ sinh trung học trẻ trung ngây thơ điển hình.
Rõ ràng anh mới là Omega, nhưng Giang Ngôn Trạm lại cảm thấy mình như đang dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Anh cúi đầu, chỉnh lại cổ áo cho cô, ngón tay anh khẽ vuốt cần cổ cô.
Nguyễn Nhuyễn vừa mới hoang mang đã thấy Giang Ngôn Trạm cúi người, hôn lên chỗ đó, sau đó cắn nhẹ thêm một cái.
Nói là cắn nhưng thực ra rất nhẹ, chỉ thấy hơi ngứa thôi.
Nguyễn Nhuyễn giật mình, nhưng hai tay đều đang bận tết tóc, không ngăn anh được. Mà thực ra cô nào có nhu cầu.
Có điều Giang Ngôn Trạm “làm càn” hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Anh đứng dậy, ngón cái cọ chỗ mình vừa cắn, thanh âm khàn khàn ái muội: “Yên tâm, không ai thấy đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “Hả……?”
“Cố lên.” Anh ghé vào bên tai Nguyễn Nhuyễn, “Đi sớm về sớm.”
Về sớm, rồi tốt nghiệp sớm đi. Anh chờ hết nổi rồi.
Nguyễn Nhuyễn cười rộ lên, nâng tay xoa đầu anh: “Ừm.”
Tóc Giang Ngôn Trạm rất tốt, đen tuyền, khi không dùng gel mềm mại xõa ra, sờ vào cực kì đã tay—— Đương nhiên, chuyện này chỉ có Nguyễn Nhuyễn biết.
Anh híp mắt, ngầm dung túng cô.
Nguyễn Nhuyễn vô cùng thỏa mãn, mở cửa lên đường, để lại Giang một mình trong phòng. Trong thoáng chốc, anh cảm thấy mình như góa phụ.
Sinh hoạt bình thường của anh rất phong phú, hiếm khi anh thấy cô độc.
Giang Ngôn Trạm cười khổ, đi rửa mặt thay quần áo.
Nhớ đến dáng vẻ bản thân làm nũng đòi Nguyễn Nhuyễn nghỉ học, anh thấy xấu hổ vô cùng. Có điều, ngoài xấu hổ, còn cảm thấy một niềm vui khó miêu tả.
Nhưng ngoài niềm vui còn có bất an, và… ham muốn độc chiếm.
Và cả…… cảm giác không chân thật.
Cho nên Giang Ngôn Trạm vẫn đi làm như bình thường. Anh không có tâm trạng lái xe, là trợ lý tới đón anh.
Vốn dĩ Giang Ngôn Trạm định gọi tài xế, nhưng lại nhận được tin nhắn của trợ lý, hỏi anh hôm nay có đi làm không.
Giang Ngôn Trạm đương nhiên biết tại sao trợ lý lại hỏi vậy. Thay vì ở đây nhàn rỗi, nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng đi làm đi.
Trợ lý biết lần này hắn nhiều chuyện rồi.
Hắn tuy không thể cảm nhận được tin tức tố, nhưng khả năng đọc bầu không khí cực mạnh. Thấy hôm nay tâm trạng của Giang tổng không được tốt, nên khi lái xe cũng căng thẳng, đứng ngồi không yên y hệt động vật nhỏ đang bị sư tử nhìn chằm chằm.
“Sư tử” ngồi ghế sau, không hề quan tâm, nhắm mắt lại nói: “Lát nữa anh đi tra vài người cho tôi.”
Trợ lý: “Vâng?”
Giang Ngôn Trạm nói mấy cái tên: “Điều tra bên bệnh viện, có gì hỏi Đoạn Tư, hắn có thông tin.”
Trợ lý vội vàng đáp ứng: “Vâng vâng……”
“Tra kỹ……” Anh nói được một nửa, đột nhiên buông tay, chậm rãi mở mắt, “Không, tra xong để tôi xử lý.”
Trợ lý: “…… Vâng.”
Lần trước nhận yêu cầu này, là vì có đứa không có mắt dám đổi thuốc ức chế của Giang tổng.
Lần này không biết là chuyện gì đây……
……
Thực ra sáng nay Nguyễn Nhuyễn có động tâm, muốn nghỉ. Cũng không thể trách cô, trong lòng đang có một bá tổng bị bà dì hành, yếu ớt làm nũng đòi cô nghỉ, A nào cũng không nỡ rời đi.
Mà mỗi lần cưỡng chế bứt ra đều sẽ có một cục kẹo cứng bị ép biến thành kẹo mềm, không có rời đi sẽ không có thương tổn, thật tội cho kẹo cứng tiểu muội……
Có điều cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, dẹp hết mấy ý niệm không đứng đắn của Nguyễn Nhuyễn.
Mà cô không xin nghỉ, là vì hôm nay phát điểm Văn.
Mấy môn khác đều đã có điểm hết, chỉ có Văn là chậm hơn do cần thời gian chữa bài. Nhưng điểm chác lần này ổn hay không thì đã biết được rồi. Nguyễn Nhuyễn không quên, hệ thống đã nói với cô, nhiệm vụ của cô dễ hay khó phụ thuộc vào điểm chác kì này.
Mà chuyện này quyết định cô có thể tiếp tục làm con người hay không, vô cùng quan trọng với Nguyễn Nhuyễn.
Bạn cùng bàn Phương Hủ cũng đang thấp thỏm vì điểm số kì này giống cô.
“Tỷ muội, cậu nói đúng, phải dùng kiến thức thay đổi vận mệnh.” Phương Hủ nói với cô, “Không thể một bên nói ghét Alpha, mà cái gì cũng không bằng bọn họ được…… Tớ không muốn làm một O ngu ngốc như Cát Hồng đâu.”
Nguyễn Nhuyễn tán đồng gật đầu: “Ừm, đúng đúng.”
Điểm Toán có sớm nhất, cũng là môn Phương Hủ đội sổ nhất.
Nhưng nhờ vào thời gian gần đây ra sức cày cấy, Phương Hủ đã hoàn toàn đột phá.
Max là 150 điểm, Phương Hủ được 103.
Đề cũng không dễ, điểm của cậu không lên được top khối nhưng cũng thuộc hàng top. Alpha trời sinh có thiên phú với mấy môn tự nhiên hơn, nhưng Minh Túc lại thấp hơn cậu đúng 1 điểm, các Alpha khác kém hơn, đa số chỉ được tầm 90 đổ lại.
Phương Hủ vui cực kỳ.
Nhưng sau khi thấy điểm của Nguyễn Nhuyễn, cậu đã bình tĩnh lại, nhận ra bản thân chỉ là hạt cát dưới đại dương hoy.
Bởi vì Nguyễn Nhuyễn được 146 điểm lận. 4 điểm bị trừ kia là do làm bài thiếu bước. Đề khó nhường này mà Nguyễn Nhuyễn có thể đạt được điểm cao như vậy, quá đáng sợ.
Tống Tri Hạnh cũng sốc khi nghe tin.
Không thể phủ nhận, học Toán cũng cần thiên phú. Mà những học sinh điểm Toán luôn cực cao đó, đều là những đứa có thiên phú, đầu óc linh hoạt, có thể suy một ra ba. Mà Nguyễn Nhuyễn trong mắt hắn chỉ là một học sinh bình thường, không phải thần đồng Toán học. Tuy bài tập cô luôn hoàn thành đủ, nhưng nhìn là biết từ từ làm. Nói chung tuyệt đối không phải loại có thiên phú.
Không ngờ điểm ra lại cao vậy.
Làm hắn không thể không nghĩ đến cái câu “Alpha trời sinh có thiên phú với mấy môn tự nhiên”.
Tống Tri Hạnh cảm thấy tức giận, bản thân hắn vốn đã không thích Alpha. Nếu thật sự chỉ cần là Alpha là có thể học tốt Toán, vậy thì quá không công bằng—— cho đến khi hắn nhìn thấy điểm thi Toán của mấy Alpha khác trong lớp.
Tâm lý hắn mới cân bằng lại được chút ít.
Cũng có thể cái câu kia đúng, nhưng điểm số vẫn là do nỗ lực của mỗi người, không liên quan đến giới tính.
Hắn làm giáo viên mà lại kỳ thị, thiên vị học sinh, rất không được.
Mà cũng không phải chỉ mình Tống Tri Hạnh, giáo viên bên tổ Lý Hóa cũng vậy, bởi vì điểm hai môn đó có chỉ sau Toán.
Lý max là 100 điểm, thi được trên 40 là đã giỏi lắm rồi, nhưng Nguyễn Nhuyễn thi được tận 86 điểm. Hóa học cũng rất cao.
Đến buổi chiều, các giáo viên triệt để mất trí.
Nghe nói có một bài thi Văn đạt điểm tuyệt đối! Có phải lần này chấm dễ quá không vậy?!!
—— Gì, là Nguyễn Nhuyễn à? Thế thì được.
Kiểu vậy.
Vốn mọi người ai cũng nghĩ Nguyễn Nhuyễn chỉ là một học sinh ngoan ngoãn bình thường —— à không, cũng không ngoan lắm, có cho bạn cùng bàn chép bài—— nhưng nhìn chung vẫn là con ngoan trò giỏi.
Qua lần thi giữa kỳ này, lập tức được tấn phong thành học bá.
Cô là học sinh mới chuyển đến học kỳ này, thành tích trước đó cũng không đặc biệt nổi trội, trường cũ cũng chẳng có mấy tin tức gì về cô. Không ngờ có thể lột xác ngoạn mục vậy.
Bị mọi người đột nhiên vây quanh khen ngợi, thậm chí mấy bạn lớp bên bị cô cướp hạng cũng vây lại đây…… Nguyễn Nhuyễn ngại ngùng gãi đầu, hoàn toàn không nhận thức được bản thân lợi hại ra sao.
Cũng may phát điểm xong còn phải học tiếp, trả bài rồi thì phải sửa bài.
Mọi người đều vội vàng quay lại sửa bài, nghiêm túc nghe giảng, không còn ai chú ý tới Nguyễn Nhuyễn nữa.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng bíp kéo dài. Là hệ thống.
Nguyễn Nhuyễn rũ mắt giả vờ làm bài tập, gọi thầm: “Hệ thống?”
“Chào cô, người thử nghiệm Gummy Bear số 1.” Giọng nói lần này khác, có ý cười, “Tôi biết cô làm được mà.”
Nguyễn Nhuyễn hỏi nó: “Làm gì?”
“Chỉ có vượt qua bài kiểm tra trí tuệ thành công mới có thể nhận nhiệm vụ.” Hệ thống giải thích, “Kết quả bài kiểm tra của cô rất cao, nên nhiệm vụ sẽ rất đơn giản. Chúc mừng cô.”
Nguyễn Nhuyễn: “………… Bài kiểm tra trí tuệ mà ngươi nói, là thi giữa kỳ?”
“Hơ?” Hệ thống xác nhận lại một chút rồi mới nói, “Đúng vậy. Chúng tôi sẽ chọn một số kỳ thi để làm đánh giá, ví dụ như kỳ thi tuyển sinh toàn quốc.”
Nguyễn Nhuyễn: “Tức là…… thi đại học đó hả?”
“Thi đại học chỉ là một trong những cách để kiểm tra thôi, đôi khi tôi sẽ phải cho cô làm bài mô phỏng để phải đáp ứng tiến độ.” Hệ thống trả lời.
Hồi Nguyễn Nhuyễn mới trở thành con người, cũng có các thể loại hệ thống hỗ trợ giải thích cho cô. Nhưng hệ thống này không phải là những hệ thống mà cô biết.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì nữa?” Nguyễn Nhuyễn dò hỏi.
“Hoàn thành xong các nhiệm vụ là cô đã trở thành con người chân chính rồi. Sau đó cô có thể chọn tiếp tục ở lại đây, hoặc là rời đi, sang thế giới khác.” Hệ thống giải thích, “Yêu cầu nhiệm vụ cực kì đơn giản, cô chỉ cần thu thập vật phẩm chỉ định là được……”
Hệ thống dừng nói, thông báo tin nhắn vang lên.
Nguyễn Nhuyễn: “?”
Hình như điện thoại của cô vừa rung một cái.
Mà đi học đương nhiên bắt buộc tắt nguồn điện thoại, cô lập tức giữ chặt túi váy, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.
Giáo viên Ngữ Văn Đinh Nhiên Nhiên đang từ tốn giảng bài, cô thấy ánh mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn lên, nhưng hình như cô không phát hiện, vẫn giảng bài.
Nguyễn Nhuyễn thở phào.
Hệ thống giải thích: “Vật phẩm yêu cầu đã được gửi đến cho cô, cô có thể xem. Cô phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn, tức khoảng một đến ba năm, chi tiết mời cô xem lại. Nhưng nhiệm vụ của cô tương đối đơn giản, nhất định có thể hoàn thành.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ờ ờ, ok.”
“Trước khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc hết hạn, hệ thống sẽ không can thiệp vào bất cứ hoạt động nào của cô. Chúc cô may mắn, tạm biệt.”
Nguyễn Nhuyễn cũng đáp lại: “Cảm ơn ngươi, tạm biệt.”
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chịu hợp tác như vậy, hệ thống rất vui.
Sau đó cô lại tiếp tục cuộc sống học đường bình thường, sửa bài rồi làm bài tập.
Kể từ khi Phương Hủ quyết định nghiêm túc học hành thì không đi về cùng Nguyễn Nhuyễn nữa, vệ sĩ đến đón cậu.
Nếu là cậu của trước kia, chắc chắn sẽ đi khoe thành tích với bạn bè, sẵn tiện nói kháy vài đứa Alpha……
Nhưng cậu của bây giờ thì không.
Bởi vì cậu biết, đám Alpha kia đã tức giận muốn chết. Nếu cậu còn đi khiêu khích người ta nữa, thì khác gì chường mặt ra cho người đánh đâu. Im lặng mới chính là đỉnh cao của sự khinh bỉ.
Không những thế, cậu còn phải càng ngày càng tốt hơn, bỏ xa bọn họ, đó mới là chiến thắng chân chính.
Cậu thật sự đã trưởng thành rồi!
Nguyễn Nhuyễn nhìn vẻ mặt “Tui lớn dồi đó nha” của Phương Hủ, cũng không nói gì, vẫy tay tạm biệt cậu ở cổng trường.
Trên đường về nhà, cô mở điện thoại lên, phát hiện điện thoại cô mọc ra thêm một cái app.
Trước giờ mang danh là người xuyên việt làm nhiệm vụ, nhưng lại chả có nhiệm vụ để làm. Giờ có rồi thì cảm thấy…. bùi ngùi.
Cô cười, mở app. Nhưng sau đó thì cười hết nổi.
Nhiệm vụ của cô là…… thu thập tin tức tố của Omega. Chưa kể là tin tức tố trong những trạng thái cụ thể.
Cô nhìn lướt qua, các trạng thái yêu cầu bao gồm kỳ phát tình, kỳ kinh nguyệt, rồi cả buồn, đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, cảm động, ghen tị, muốn chiếm hữu…… vân vân.
Nguyễn Nhuyễn chỉ biết tin tức tố có thể dùng để truyền đạt cảm xúc, không ngờ lại còn chứa nhiều thông tin phức tạp như vậy.
Nhưng mà theo như app hiển thị, thì đôi khi cùng một trạng thái có thể bao hàm nhiều cảm xúc khác nhau, cho nên chắc sẽ không quá khó khăn để thu thập hết.
Hoặc là không.
Nguyễn Nhuyễn thở dài.
Quả nhiên không có việc gì là dễ dàng.
Có điều vốn dĩ việc trở thành con người đã không hề dễ dàng, chuyện này tất cả “người thử nghiệm” đều biết. Tuy Nguyễn Nhuyễn chưa từng tiếp xúc với “đồng loại”, nhưng cô nghĩ hệ thống không lừa cô, mấy nhiệm vụ này đã là loại rất dễ rồi.
Có thể là vì cô hòa nhập rất nhanh, hoặc cũng có thể là vì, cô đã có người yêu.
Nguyễn Nhuyễn cất điện thoại, chuyên tâm đi về, không quên mua ít đồ ngọt ngon ngon về cho Giang Ngôn Trạm.
Vốn cô định về luôn, nhưng sau đó cô nhận được tin hôm nay Giang Ngôn Trạm không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đi làm.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Giang Ngôn Trạm: “Tôi đến đón anh nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất