Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 61: Chương 592
Trong nháy mắt, kì thi đại học càng lúc càng gần kề.
Bởi vì có Giang Ngôn Trạm chăm sóc chu đáo 24/7, chưa kể anh còn cùng cô ôn tập, chia sẻ kinh nghiệm với cô, cổ vũ động viên tinh thần, cho nên Nguyễn Nhuyễn bây giờ tự tin mười phần vào bản thân, không hề cảm thấy áp lực tí nào.
Thi xong đi về, cả người thoải mái lâng lâng.
Với Nguyễn Nhuyễn thì ba ngày thi này cũng không khác gì bình thường, ban ngày đến phòng thi làm đề, tối về ôm ấp yêu thương bạn trai, ăn cái gì đó ngon ngon rồi đi ngủ.
Kết thúc ngày thi cuối cùng, lúc cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì một ngọn gió ào tới, thổi bay tóc cô. Trong khoảnh khắc đó, cô như lại nghe thấy tiếng lật giấy, tiếng bấm bút lách cách, và cả tiếng lá xào xạc trong sân trường.
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời buổi chiều cao vời vợi, những tảng mây lớn trôi lững lờ.
Cô bỗng nhiên nhớ đến chỉ mới cách đây không lâu, cũng vào buổi chiều thế này, cô còn ngồi trong phòng học, giáo viên tiếng Anh giọng đều đều giảng phần ngữ pháp không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, Phương Hủ ngồi cạnh cô ngủ gà ngủ gật.
Phòng học lặng ngắt như tờ, bạn nam Beta ngồi bàn trên làm rơi bút, chiếc bút lạch cạch lăn đến bên chân bạn nữ Beta bàn kế bên. Bạn nữ đó cười nhặt bút lên đưa cho bạn nam, bạn nam đỏ hết cả tai, xua tay không biết đã nói gì.
Lúc đó chỉ thấy nhàm chán bình thường, bây giờ nhớ lại bỗng chốc lòng bồi hồi khôn tả.
Làm Nguyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ tới một câu nói, rằng chỉ khi tuổi trẻ qua đi, con người mới thật sự biết được cái gì gọi là thanh xuân.
Giờ khắc này, Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng sâu sắc hiểu ra rồi.
Cô đeo cặp lên, đi lướt qua đám đông đang ồn ào nói chuyện.
Phòng thi của Phương Hủ ở gần cổng hơn, lúc Nguyễn Nhuyễn đi ngang qua cậu còn đang ngẩn người, đồ đạc vẫn chưa thu dọn xong, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có khi nào cũng như cô, đang ngẫm nghĩ về những năm tháng học đường của mình không?
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng vỗ vai cậu, gọi: “Tỷ muội.”
Phương Hủ giật mình, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Nhuyễn, lập tức nở nụ cười: “Tỷ muội!”
“Đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Nguyễn Nhuyễn hỏi cậu.
Phương Hủ vui vẻ cực kỳ: “Nghĩ xem nên đi chơi ở đâu!”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
…… Là cô nghĩ nhiều rồi.
“Tớ đã hẹn mấy bạn khác cùng đi chơi rồi.” Phương Hủ hỏi Nguyễn Nhuyễn, “Cậu muốn đi chung không?”
Nguyễn Nhuyễn: “Khi nào đi?”
“Mấy ngày nữa là đi.” Phương Hủ nói, “Tranh thủ đi trước khi mấy đứa nhỏ được nghỉ hè.”
Cậu trai này giờ thi đại học xong rồi, thấy mình đã là người trưởng thành, lập tức gọi mấy em khóa dưới là tụi nhỏ.
Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Vậy tớ không đi được rồi, sắp tới tớ bận việc. Hơn nữa……” còn bận đi chơi với Giang Ngôn Trạm.
Câu sau cô nói nhỏ tí, Phương Hủ nghe không rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
“Không có gì.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Hôm nay có ai đón cậu chưa?”
“Cha mẹ tớ đều tới đón.” Nhắc tới cái này, Phương Hủ hơi ngượng nghịu xấu hổ, “Tớ cạn lời luôn, chắc là phải học giỏi thì hai người họ mới chịu nhận con á……”
Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa thể nào hiểu được tình thân của con người. Tuy đã đọc qua rất nhiều tác phẩm, cũng gặp qua rất nhiều. Nhưng chân chính thể nghiệm chỉ có tình yêu và tình bạn chứ không phải tình thân, cho nên đối với cô, tình cảm gia đình vẫn là một thứ gì đó vừa mơ hồ vừa xa lạ.
Bởi vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng không biết nên an ủi Phương Hủ ra làm sao, chỉ có thể nói: “Tỷ muội, chờ sau liên hoan lớp tớ mời cậu đi uống trà sữa nhé.”
“Liên hoan lớp!?” Phương Hủ lập tức bị dời lực chú ý, “Ý là cậu không tham gia liên hoan với lớp luôn hả!”
“Bởi vì tớ sắp đi chơi xa á, cũng khá lâu đó.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Chưa kể sau đó mỗi đứa một ngả, gặp nhau cũng khó.”
Phương Hủ: “………… Tỷ muội mà vậy đó hả?”
“Ủa không phải hả?” Nguyễn Nhuyễn nói, “Cho dù không gặp được nhau vẫn mãi là tỷ muội tốt.”
Phương Hủ nghẹn họng: “…… Cũng, cũng chí lí ha.”
Tình bạn thời học sinh chính là tình bạn đáng quý nhất, chân thành và thuần khiết.
Nguyễn Nhuyễn rất trân trọng tình bạn giữa hai người.
Cô cùng Phương Hủ đi bộ ra cổng trường, thấy cha mẹ cậu đứng đó hồi hộp ngóng trông, cùng với rất nhiều phụ huynh khác.
Trong đó cũng có một người đứng đợi, nhưng người này bình thản ung dung, hoàn toàn khác biệt.
Nguyễn Nhuyễn vừa thấy anh liền cười tươi rói, vội vàng chào tạm biệt Phương Hủ, chạy như bay về phía Giang Ngôn Trạm ——
Dang rộng vòng tay, ôm anh vào lòng.
“Em thi xong rồi!” Nguyễn Nhuyễn hào hứng nói, “Em tốt nghiệp rồi!”
Giang Ngôn Trạm dịu dàng ôm cô: “Trường em ngày mai mới làm lễ tốt nghiệp mà.”
“Anh có đến được không?” Nguyễn Nhuyễn hỏi, “Em không có ai để mời dự hết.”
“Chuyện nhà” cô Giang Ngôn Trạm ít nhiều cũng biết, cha mẹ đều không còn, dì chú đều không ra gì, sao mà Nguyễn Nhuyễn có thể mời bọn họ được.
“Vậy à.” Giang Ngôn Trạm buông tay ra, hỏi Nguyễn Nhuyễn, “Là không có ai để mời dự thật?”
Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã ôm anh cười vui vẻ.
“Không phải nha ha ha ha ha ha.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Là vì yêu anh, cho nên mới muốn anh đến. Nhưng cũng bởi vì em không có ai khác để mời, nên anh không từ chối được đâu!”
Giang Ngôn Trạm cũng cười theo, ghé sát vào tai cô nói: “Là vì yêu em, cho nên sẽ không từ chối em.”
Anh vừa nói xong, chưa kịp đợi Nguyễn Nhuyễn đáp lại là đã tự xấu hổ trước rồi, tai đỏ ửng hết cả.
Nguyễn Nhuyễn thấy anh đáng yêu chết mất, kiễng chân hôn hôn lên tai anh.
Ngày đầu tiên sau khi thi đại học xong, Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm cùng ra ngoài đi ăn đi chơi đi xem phim, tú ân tú ái như đôi vợ chồng già.
Ngày thứ hai là ngày phát bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, cũng là ngày tổ chức lễ tốt nghiệp.
Tất cả học sinh sẽ dự lễ ở hội trường, rồi sau đó về lớp nhận thưởng.
Người nhà của các học sinh đều tới, chỉ có Nguyễn Nhuyễn mang bạn trai theo.
Quan trọng là Giang Ngôn Trạm cũng rất xem trọng lễ tốt nghiệp của cô, ăn diện đàng hoàng chỉn chu, làm dáng người vốn đã xuất sắc nay lại còn hấp dẫn hơn, nổi bần bật giữa đám đông.
Tống Tri Hạnh có xem qua video Nguyễn Nhuyễn đăng, dĩ nhiên biết cô có bạn trai.
Chưa kể lúc trước cũng đã gặp một lần ở đồn cảnh sát.
Nhưng vì Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chăm chỉ, thành tích học tập không hề tệ, mà cô còn là Alpha, có yêu đương với Omega cũng chả đến phiên cô bị thiệt, cho nên hắn cũng nhắm mắt làm ngơ. Không quản chuyện cá nhân của Nguyễn Nhuyễn.
Tống Tri Hạnh và Giang Ngôn Trạm gặp nhau, hai người khách sáo trao đổi, chủ yếu vẫn là về việc học của Nguyễn Nhuyễn, Tống Tri Hạnh như thường lệ đề cử vài trường đại học để cô suy xét.
Lễ tốt nghiệp cứ bình bình đạm đạm mà kết thúc.
Đáng lí ra sau khi xong lễ tốt nghiệp, Nguyễn Nhuyễn sẽ được tự do, có thể đi chơi với Giang Ngôn Trạm, bắt đầu tuần trăng mật sớm của cô.
Nhưng ai ngờ cái gameshow mà cô đã đồng ý tham gia kia lại khai máy.
Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm phải xuất phát vội cho kịp thời gian quay, trong lúc đó Giang Tuyết Phi dùng quan hệ của chị đẩy Nguyễn Nhuyễn lên làm khách mời ưu tiên được quay trước.
Show tạp kỹ này là một show chuyên về trang điểm, host là một chuyên viên trang điểm và một minh tinh, mỗi mùa đều sẽ mời BB và các minh tinh đến, để bắt cặp với nhau cùng tham gia chương trình.
Nội dung cơ bản là…… định ra một chủ đề, rồi một bên trang điểm theo chủ đề đó, bên kia đặt câu hỏi.
Lần đầu tiên được làm khách mời, Nguyễn Nhuyễn rất căng thẳng.
Trước khi chính thức khởi quay, cô đã đến địa điểm quay trước, làm quen với các tiền bối mình sẽ hợp tác.
Host của chương trình này là một vị nam Omega, cũng khá nổi trong giới, tên là Tinh Xảo.
Nôm na là nhắc đến anh ta là sẽ nghĩ tới chương trình này, mà nhắc tới chương trình cũng sẽ nghĩ tới anh ta.
Lúc Nguyễn Nhuyễn đến, Tinh Xảo đã có mặt ở đó.
Anh ta là một Omega nhìn vừa trẻ đẹp vừa dịu dàng, lúc cười lên đôi mắt cong cong, rất cuốn hút.
Nhưng những khách mời đã từng tham gia đều nói, đừng để bị vẻ ngoài của anh ta lừa.
“Cậu trai trẻ” này nhìn yếu ớt đáng yêu, nhưng lại biết cách nói chuyện hơn ai hết, nếu không cẩn thận sẽ bị anh ta khơi hết sơ hở.
Không biết có phải là cố tình làm để lăng xê hay không, nhưng các khách mời từng tham dự ít nhiều đều bị khui ra không ít bí mật động trời.
Nhưng thật ra Nguyễn Nhuyễn không sợ, cô không phải minh tinh nổi tiếng, càng không có bí mật gì phải che giấu. Vì thế cô như thường lệ chào hỏi Tinh Xảo.
“A, Kẹo Dẻo, hoan nghênh đã tham gia chương trình.” Tinh Xảo cười tủm tỉm, “Cô có quen tiền bối Chỉ Nguyên à? Vậy đây chắc là lần đầu cô hợp tác với tiền bối đúng chứ?”
Chỉ Nguyên?
Anh ta cũng tham gia chương trình này à?
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, hai chữ “Có biết” còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe sau lưng vang lên giọng nói của Chỉ Nguyên.
“Nay lịch sự quá nhỉ, biết gọi là tiền bối luôn cơ đấy?” Chỉ Nguyên khoanh tay đứng đằng sau, giọng điệu tràn đầy khinh thường và trào phúng, “Cũng chưa bắt đầu quay mà, vả lại đều là người một nhà cả, đừng diễn làm gì.”
Nụ cười Tinh Xảo chẳng hề phai lệch, vẫn giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa xuân: “ y da tiền bối Chỉ Nguyên vui vẻ không quạo nà, hay là hôm nay tiền bối đặt ra chủ đề đi, dù sao anh cũng được mệnh danh là vua nhiều chuyện mà, chắc anh có nhiều ý tưởng hay ho lắm.”
Chỉ Nguyên: “Chủ đề kì này là siêng năng chăm chỉ thì có cái gì để nói?”
“Ai biết được, tưởng chuyện gì anh cũng nói được chứ.” Tinh Xảo cười nói với Nguyễn Nhuyễn, “Kẹo Dẻo cô đừng để ý, bọn tôi là bạn, nói đùa với nhau chút ấy mà.”
Nguyễn Nhuyễn: “?”
“Bạn cùng phòng bình thường thôi.” Chỉ Nguyên lạnh nhạt đi tới chỗ Nguyễn Nhuyễn, “Bạn trai cô không đến à?”
Nguyễn Nhuyễn còn chưa trả lời, Tinh Xảo đã bật cười.
“Quả nhiên.” Tinh Xảo giọng nói thì dịu dàng nhưng lời lẽ thì không, “Đúng là vua nhiều chuyện danh xứng với thực mà.”
Bởi vì có Giang Ngôn Trạm chăm sóc chu đáo 24/7, chưa kể anh còn cùng cô ôn tập, chia sẻ kinh nghiệm với cô, cổ vũ động viên tinh thần, cho nên Nguyễn Nhuyễn bây giờ tự tin mười phần vào bản thân, không hề cảm thấy áp lực tí nào.
Thi xong đi về, cả người thoải mái lâng lâng.
Với Nguyễn Nhuyễn thì ba ngày thi này cũng không khác gì bình thường, ban ngày đến phòng thi làm đề, tối về ôm ấp yêu thương bạn trai, ăn cái gì đó ngon ngon rồi đi ngủ.
Kết thúc ngày thi cuối cùng, lúc cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì một ngọn gió ào tới, thổi bay tóc cô. Trong khoảnh khắc đó, cô như lại nghe thấy tiếng lật giấy, tiếng bấm bút lách cách, và cả tiếng lá xào xạc trong sân trường.
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời buổi chiều cao vời vợi, những tảng mây lớn trôi lững lờ.
Cô bỗng nhiên nhớ đến chỉ mới cách đây không lâu, cũng vào buổi chiều thế này, cô còn ngồi trong phòng học, giáo viên tiếng Anh giọng đều đều giảng phần ngữ pháp không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, Phương Hủ ngồi cạnh cô ngủ gà ngủ gật.
Phòng học lặng ngắt như tờ, bạn nam Beta ngồi bàn trên làm rơi bút, chiếc bút lạch cạch lăn đến bên chân bạn nữ Beta bàn kế bên. Bạn nữ đó cười nhặt bút lên đưa cho bạn nam, bạn nam đỏ hết cả tai, xua tay không biết đã nói gì.
Lúc đó chỉ thấy nhàm chán bình thường, bây giờ nhớ lại bỗng chốc lòng bồi hồi khôn tả.
Làm Nguyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ tới một câu nói, rằng chỉ khi tuổi trẻ qua đi, con người mới thật sự biết được cái gì gọi là thanh xuân.
Giờ khắc này, Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng sâu sắc hiểu ra rồi.
Cô đeo cặp lên, đi lướt qua đám đông đang ồn ào nói chuyện.
Phòng thi của Phương Hủ ở gần cổng hơn, lúc Nguyễn Nhuyễn đi ngang qua cậu còn đang ngẩn người, đồ đạc vẫn chưa thu dọn xong, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có khi nào cũng như cô, đang ngẫm nghĩ về những năm tháng học đường của mình không?
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng vỗ vai cậu, gọi: “Tỷ muội.”
Phương Hủ giật mình, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Nhuyễn, lập tức nở nụ cười: “Tỷ muội!”
“Đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Nguyễn Nhuyễn hỏi cậu.
Phương Hủ vui vẻ cực kỳ: “Nghĩ xem nên đi chơi ở đâu!”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
…… Là cô nghĩ nhiều rồi.
“Tớ đã hẹn mấy bạn khác cùng đi chơi rồi.” Phương Hủ hỏi Nguyễn Nhuyễn, “Cậu muốn đi chung không?”
Nguyễn Nhuyễn: “Khi nào đi?”
“Mấy ngày nữa là đi.” Phương Hủ nói, “Tranh thủ đi trước khi mấy đứa nhỏ được nghỉ hè.”
Cậu trai này giờ thi đại học xong rồi, thấy mình đã là người trưởng thành, lập tức gọi mấy em khóa dưới là tụi nhỏ.
Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Vậy tớ không đi được rồi, sắp tới tớ bận việc. Hơn nữa……” còn bận đi chơi với Giang Ngôn Trạm.
Câu sau cô nói nhỏ tí, Phương Hủ nghe không rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
“Không có gì.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Hôm nay có ai đón cậu chưa?”
“Cha mẹ tớ đều tới đón.” Nhắc tới cái này, Phương Hủ hơi ngượng nghịu xấu hổ, “Tớ cạn lời luôn, chắc là phải học giỏi thì hai người họ mới chịu nhận con á……”
Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa thể nào hiểu được tình thân của con người. Tuy đã đọc qua rất nhiều tác phẩm, cũng gặp qua rất nhiều. Nhưng chân chính thể nghiệm chỉ có tình yêu và tình bạn chứ không phải tình thân, cho nên đối với cô, tình cảm gia đình vẫn là một thứ gì đó vừa mơ hồ vừa xa lạ.
Bởi vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng không biết nên an ủi Phương Hủ ra làm sao, chỉ có thể nói: “Tỷ muội, chờ sau liên hoan lớp tớ mời cậu đi uống trà sữa nhé.”
“Liên hoan lớp!?” Phương Hủ lập tức bị dời lực chú ý, “Ý là cậu không tham gia liên hoan với lớp luôn hả!”
“Bởi vì tớ sắp đi chơi xa á, cũng khá lâu đó.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Chưa kể sau đó mỗi đứa một ngả, gặp nhau cũng khó.”
Phương Hủ: “………… Tỷ muội mà vậy đó hả?”
“Ủa không phải hả?” Nguyễn Nhuyễn nói, “Cho dù không gặp được nhau vẫn mãi là tỷ muội tốt.”
Phương Hủ nghẹn họng: “…… Cũng, cũng chí lí ha.”
Tình bạn thời học sinh chính là tình bạn đáng quý nhất, chân thành và thuần khiết.
Nguyễn Nhuyễn rất trân trọng tình bạn giữa hai người.
Cô cùng Phương Hủ đi bộ ra cổng trường, thấy cha mẹ cậu đứng đó hồi hộp ngóng trông, cùng với rất nhiều phụ huynh khác.
Trong đó cũng có một người đứng đợi, nhưng người này bình thản ung dung, hoàn toàn khác biệt.
Nguyễn Nhuyễn vừa thấy anh liền cười tươi rói, vội vàng chào tạm biệt Phương Hủ, chạy như bay về phía Giang Ngôn Trạm ——
Dang rộng vòng tay, ôm anh vào lòng.
“Em thi xong rồi!” Nguyễn Nhuyễn hào hứng nói, “Em tốt nghiệp rồi!”
Giang Ngôn Trạm dịu dàng ôm cô: “Trường em ngày mai mới làm lễ tốt nghiệp mà.”
“Anh có đến được không?” Nguyễn Nhuyễn hỏi, “Em không có ai để mời dự hết.”
“Chuyện nhà” cô Giang Ngôn Trạm ít nhiều cũng biết, cha mẹ đều không còn, dì chú đều không ra gì, sao mà Nguyễn Nhuyễn có thể mời bọn họ được.
“Vậy à.” Giang Ngôn Trạm buông tay ra, hỏi Nguyễn Nhuyễn, “Là không có ai để mời dự thật?”
Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã ôm anh cười vui vẻ.
“Không phải nha ha ha ha ha ha.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Là vì yêu anh, cho nên mới muốn anh đến. Nhưng cũng bởi vì em không có ai khác để mời, nên anh không từ chối được đâu!”
Giang Ngôn Trạm cũng cười theo, ghé sát vào tai cô nói: “Là vì yêu em, cho nên sẽ không từ chối em.”
Anh vừa nói xong, chưa kịp đợi Nguyễn Nhuyễn đáp lại là đã tự xấu hổ trước rồi, tai đỏ ửng hết cả.
Nguyễn Nhuyễn thấy anh đáng yêu chết mất, kiễng chân hôn hôn lên tai anh.
Ngày đầu tiên sau khi thi đại học xong, Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm cùng ra ngoài đi ăn đi chơi đi xem phim, tú ân tú ái như đôi vợ chồng già.
Ngày thứ hai là ngày phát bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, cũng là ngày tổ chức lễ tốt nghiệp.
Tất cả học sinh sẽ dự lễ ở hội trường, rồi sau đó về lớp nhận thưởng.
Người nhà của các học sinh đều tới, chỉ có Nguyễn Nhuyễn mang bạn trai theo.
Quan trọng là Giang Ngôn Trạm cũng rất xem trọng lễ tốt nghiệp của cô, ăn diện đàng hoàng chỉn chu, làm dáng người vốn đã xuất sắc nay lại còn hấp dẫn hơn, nổi bần bật giữa đám đông.
Tống Tri Hạnh có xem qua video Nguyễn Nhuyễn đăng, dĩ nhiên biết cô có bạn trai.
Chưa kể lúc trước cũng đã gặp một lần ở đồn cảnh sát.
Nhưng vì Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chăm chỉ, thành tích học tập không hề tệ, mà cô còn là Alpha, có yêu đương với Omega cũng chả đến phiên cô bị thiệt, cho nên hắn cũng nhắm mắt làm ngơ. Không quản chuyện cá nhân của Nguyễn Nhuyễn.
Tống Tri Hạnh và Giang Ngôn Trạm gặp nhau, hai người khách sáo trao đổi, chủ yếu vẫn là về việc học của Nguyễn Nhuyễn, Tống Tri Hạnh như thường lệ đề cử vài trường đại học để cô suy xét.
Lễ tốt nghiệp cứ bình bình đạm đạm mà kết thúc.
Đáng lí ra sau khi xong lễ tốt nghiệp, Nguyễn Nhuyễn sẽ được tự do, có thể đi chơi với Giang Ngôn Trạm, bắt đầu tuần trăng mật sớm của cô.
Nhưng ai ngờ cái gameshow mà cô đã đồng ý tham gia kia lại khai máy.
Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm phải xuất phát vội cho kịp thời gian quay, trong lúc đó Giang Tuyết Phi dùng quan hệ của chị đẩy Nguyễn Nhuyễn lên làm khách mời ưu tiên được quay trước.
Show tạp kỹ này là một show chuyên về trang điểm, host là một chuyên viên trang điểm và một minh tinh, mỗi mùa đều sẽ mời BB và các minh tinh đến, để bắt cặp với nhau cùng tham gia chương trình.
Nội dung cơ bản là…… định ra một chủ đề, rồi một bên trang điểm theo chủ đề đó, bên kia đặt câu hỏi.
Lần đầu tiên được làm khách mời, Nguyễn Nhuyễn rất căng thẳng.
Trước khi chính thức khởi quay, cô đã đến địa điểm quay trước, làm quen với các tiền bối mình sẽ hợp tác.
Host của chương trình này là một vị nam Omega, cũng khá nổi trong giới, tên là Tinh Xảo.
Nôm na là nhắc đến anh ta là sẽ nghĩ tới chương trình này, mà nhắc tới chương trình cũng sẽ nghĩ tới anh ta.
Lúc Nguyễn Nhuyễn đến, Tinh Xảo đã có mặt ở đó.
Anh ta là một Omega nhìn vừa trẻ đẹp vừa dịu dàng, lúc cười lên đôi mắt cong cong, rất cuốn hút.
Nhưng những khách mời đã từng tham gia đều nói, đừng để bị vẻ ngoài của anh ta lừa.
“Cậu trai trẻ” này nhìn yếu ớt đáng yêu, nhưng lại biết cách nói chuyện hơn ai hết, nếu không cẩn thận sẽ bị anh ta khơi hết sơ hở.
Không biết có phải là cố tình làm để lăng xê hay không, nhưng các khách mời từng tham dự ít nhiều đều bị khui ra không ít bí mật động trời.
Nhưng thật ra Nguyễn Nhuyễn không sợ, cô không phải minh tinh nổi tiếng, càng không có bí mật gì phải che giấu. Vì thế cô như thường lệ chào hỏi Tinh Xảo.
“A, Kẹo Dẻo, hoan nghênh đã tham gia chương trình.” Tinh Xảo cười tủm tỉm, “Cô có quen tiền bối Chỉ Nguyên à? Vậy đây chắc là lần đầu cô hợp tác với tiền bối đúng chứ?”
Chỉ Nguyên?
Anh ta cũng tham gia chương trình này à?
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, hai chữ “Có biết” còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe sau lưng vang lên giọng nói của Chỉ Nguyên.
“Nay lịch sự quá nhỉ, biết gọi là tiền bối luôn cơ đấy?” Chỉ Nguyên khoanh tay đứng đằng sau, giọng điệu tràn đầy khinh thường và trào phúng, “Cũng chưa bắt đầu quay mà, vả lại đều là người một nhà cả, đừng diễn làm gì.”
Nụ cười Tinh Xảo chẳng hề phai lệch, vẫn giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa xuân: “ y da tiền bối Chỉ Nguyên vui vẻ không quạo nà, hay là hôm nay tiền bối đặt ra chủ đề đi, dù sao anh cũng được mệnh danh là vua nhiều chuyện mà, chắc anh có nhiều ý tưởng hay ho lắm.”
Chỉ Nguyên: “Chủ đề kì này là siêng năng chăm chỉ thì có cái gì để nói?”
“Ai biết được, tưởng chuyện gì anh cũng nói được chứ.” Tinh Xảo cười nói với Nguyễn Nhuyễn, “Kẹo Dẻo cô đừng để ý, bọn tôi là bạn, nói đùa với nhau chút ấy mà.”
Nguyễn Nhuyễn: “?”
“Bạn cùng phòng bình thường thôi.” Chỉ Nguyên lạnh nhạt đi tới chỗ Nguyễn Nhuyễn, “Bạn trai cô không đến à?”
Nguyễn Nhuyễn còn chưa trả lời, Tinh Xảo đã bật cười.
“Quả nhiên.” Tinh Xảo giọng nói thì dịu dàng nhưng lời lẽ thì không, “Đúng là vua nhiều chuyện danh xứng với thực mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất