Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 3:
Được rồi, không có gì.
Phong Kỳ Kỳ lặng lẽ nhét xương sườn lại.
Trong hộp gỗ có khá nhiều bùn tràn vào, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu, cô úp ngay chiếc hộp xuống đất, tất cả đồ bên trong cũng rơi ra.
Một con dao găm đã rỉ, một chiếc găng tay không dùng được. Một khẩu súng lục và vài tấm ảnh rách nát loang lổ không thể nhìn rõ mặt người, còn có một cái móc chìa khóa cỡ lòng bàn tay treo hình con mèo con ngốc nghếch.
Mặt sau của hình mèo con có chữ, cô ghé sát vào nhìn thì nhận ra đó là hai chữ "Kỳ Kỳ."
Lần này cô chắc chắn, đây là đồ chôn cùng cô.
Mặc dù con dao găm và khẩu súng đã không dùng được nữa nhưng cô vẫn nhét chúng vào bụng, có xương sườn chặn lại sẽ không bị rơi ra.
Cô bỏ những bức ảnh loang lổ đó vào hộp rồi chôn lại vào hố. Vì chiếc hộp quá lớn, cô không nhét vừa vào bụng.
Làm xong những việc này, Phong Kỳ Kỳ thoải mái lên đường. Cô đi không biết bao lâu, tầm nhìn mới trở nên rộng rãi sáng sủa.
Sương mù gần như tan hết, ánh nắng lặng lẽ chiếu xuống, hai bên là vách đá cao ngất nối với bầu trời xanh thẳm, càng làm tôn lên sự nhỏ bé của cô.
Cô cảm thấy khả năng trèo lên là bằng không.
Nói nhiều chỉ thêm đau lòng.
Do đôi chân ngắn ngủn mà đi trên đường cô đã tự ngã không biết bao nhiêu lần, tự nhiên dày vò mình thành bộ xương đen nhỏ.
Đằng trước có một cái hồ nhỏ tự nhiên màu xanh ngọc đầy nước, bao quanh ven hồ là hoa cỏ xanh ngát, chúng cao khoảng một mét. Những bông hoa màu trắng tươi mát đang nở rộ, cánh hoa đong đưa về phía Phong Kỳ Kỳ như thể đang chào đón cô.
Những bông hoa nhỏ màu hồng phấn đong đưa, toát lên sự vui vẻ.
Phong Kỳ Kỳ quyết định ở lại đây, có nước có hoa còn có ánh nắng chiếu xuống, đúng là nơi tuyệt vời để phát triển cơ thể.
Cô lấy đồ được chôn cùng trong bụng ra đặt trên đất, không thể chịu nổi cơ thể bẩn thỉu, cô vui vẻ nhảy xuống hồ.
Nhảy vào xong cô mới nhớ ra bây giờ mình là Bạch Cốt Tinh, liệu có chìm xuống không nhỉ!?
Nhưng không!
Bộ xương trắng nhỏ nhập nước nhẹ nhàng, tự lực nổi lên mặt hồ. Cô làm quen một một lúc rồi không cần ai chỉ cũng tự học được cách đạp nước.
Đang chơi vui vẻ, cô bỗng dưng thấy những bông hoa trắng bên bờ hồ rủ cánh hoa xuống chạm vào mặt nước, khắp mặt nước nổi lên ánh huỳnh quang màu xanh ngọc. Sau đó, tất cả ánh huỳnh quang này tràn về phía cô.
?
Chỉ trong lúc ngẩn người, ánh huỳnh quang màu xanh ngọc đã bao bọc lấy bộ xương trắng nhỏ nhắn.
Thoải mái quá, xương cốt trở nên ấm áp, cô đang hấp thụ những ánh huỳnh quang màu xanh ngọc này.
Phong Kỳ Kỳ tò mò nhìn ánh huỳnh quang quấn quanh trên xương, chẳng lẽ những bông hoa trắng chủ động cung cấp chất dinh dưỡng cho cô sao?
Đợi đến khi ánh huỳnh quang biến mất, xương của cô lại trắng hơn một chút nhưng nhìn lại những bông hoa trắng trên bờ thì đóa nào cũng cụp xuống, không còn tươi tắn như trước.
Phong Kỳ Kỳ chắc chắn về suy đoán của mình.
Kỳ lạ quá, tại sao chúng lại chủ động cung cấp chất dinh dưỡng cho cô?
"Vì thích tôi sao?"
Cô đến gần một bông hoa trắng, khi cô đến gần, từ phần cánh đến phần thân của bông hoa trắng đang run rẩy.
Đúng là vì thích cô thật.
"Cảm ơn nhé." Cô giơ bàn tay xương nhỏ ra sờ hoa trắng: "Tôi cũng rất thích các bạn."
Bông hoa trắng càng rung dữ dội hơn.
Phong Kỳ Kỳ lặng lẽ nhét xương sườn lại.
Trong hộp gỗ có khá nhiều bùn tràn vào, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu, cô úp ngay chiếc hộp xuống đất, tất cả đồ bên trong cũng rơi ra.
Một con dao găm đã rỉ, một chiếc găng tay không dùng được. Một khẩu súng lục và vài tấm ảnh rách nát loang lổ không thể nhìn rõ mặt người, còn có một cái móc chìa khóa cỡ lòng bàn tay treo hình con mèo con ngốc nghếch.
Mặt sau của hình mèo con có chữ, cô ghé sát vào nhìn thì nhận ra đó là hai chữ "Kỳ Kỳ."
Lần này cô chắc chắn, đây là đồ chôn cùng cô.
Mặc dù con dao găm và khẩu súng đã không dùng được nữa nhưng cô vẫn nhét chúng vào bụng, có xương sườn chặn lại sẽ không bị rơi ra.
Cô bỏ những bức ảnh loang lổ đó vào hộp rồi chôn lại vào hố. Vì chiếc hộp quá lớn, cô không nhét vừa vào bụng.
Làm xong những việc này, Phong Kỳ Kỳ thoải mái lên đường. Cô đi không biết bao lâu, tầm nhìn mới trở nên rộng rãi sáng sủa.
Sương mù gần như tan hết, ánh nắng lặng lẽ chiếu xuống, hai bên là vách đá cao ngất nối với bầu trời xanh thẳm, càng làm tôn lên sự nhỏ bé của cô.
Cô cảm thấy khả năng trèo lên là bằng không.
Nói nhiều chỉ thêm đau lòng.
Do đôi chân ngắn ngủn mà đi trên đường cô đã tự ngã không biết bao nhiêu lần, tự nhiên dày vò mình thành bộ xương đen nhỏ.
Đằng trước có một cái hồ nhỏ tự nhiên màu xanh ngọc đầy nước, bao quanh ven hồ là hoa cỏ xanh ngát, chúng cao khoảng một mét. Những bông hoa màu trắng tươi mát đang nở rộ, cánh hoa đong đưa về phía Phong Kỳ Kỳ như thể đang chào đón cô.
Những bông hoa nhỏ màu hồng phấn đong đưa, toát lên sự vui vẻ.
Phong Kỳ Kỳ quyết định ở lại đây, có nước có hoa còn có ánh nắng chiếu xuống, đúng là nơi tuyệt vời để phát triển cơ thể.
Cô lấy đồ được chôn cùng trong bụng ra đặt trên đất, không thể chịu nổi cơ thể bẩn thỉu, cô vui vẻ nhảy xuống hồ.
Nhảy vào xong cô mới nhớ ra bây giờ mình là Bạch Cốt Tinh, liệu có chìm xuống không nhỉ!?
Nhưng không!
Bộ xương trắng nhỏ nhập nước nhẹ nhàng, tự lực nổi lên mặt hồ. Cô làm quen một một lúc rồi không cần ai chỉ cũng tự học được cách đạp nước.
Đang chơi vui vẻ, cô bỗng dưng thấy những bông hoa trắng bên bờ hồ rủ cánh hoa xuống chạm vào mặt nước, khắp mặt nước nổi lên ánh huỳnh quang màu xanh ngọc. Sau đó, tất cả ánh huỳnh quang này tràn về phía cô.
?
Chỉ trong lúc ngẩn người, ánh huỳnh quang màu xanh ngọc đã bao bọc lấy bộ xương trắng nhỏ nhắn.
Thoải mái quá, xương cốt trở nên ấm áp, cô đang hấp thụ những ánh huỳnh quang màu xanh ngọc này.
Phong Kỳ Kỳ tò mò nhìn ánh huỳnh quang quấn quanh trên xương, chẳng lẽ những bông hoa trắng chủ động cung cấp chất dinh dưỡng cho cô sao?
Đợi đến khi ánh huỳnh quang biến mất, xương của cô lại trắng hơn một chút nhưng nhìn lại những bông hoa trắng trên bờ thì đóa nào cũng cụp xuống, không còn tươi tắn như trước.
Phong Kỳ Kỳ chắc chắn về suy đoán của mình.
Kỳ lạ quá, tại sao chúng lại chủ động cung cấp chất dinh dưỡng cho cô?
"Vì thích tôi sao?"
Cô đến gần một bông hoa trắng, khi cô đến gần, từ phần cánh đến phần thân của bông hoa trắng đang run rẩy.
Đúng là vì thích cô thật.
"Cảm ơn nhé." Cô giơ bàn tay xương nhỏ ra sờ hoa trắng: "Tôi cũng rất thích các bạn."
Bông hoa trắng càng rung dữ dội hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất