Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 33:
Để thuyết phục người đàn ông, cô lại bổ sung một câu rất có sức thuyết phục: "Nếu không thì nó đã không ngồi ở đó và tấn công từ lâu rồi."
"Quá nguy hiểm." Lục Dã lắc đầu, anh không đồng ý với đề nghị đi trò chuyện của cô, ngay cả khi lời nói của vật biến dị nhỏ có vẻ đúng.
"Tin tôi đi."
Quên mất việc bị đám nấm đánh liên tục vài giờ trước, bộ xương trắng nhỏ hớn hở chạy về phía bộ xương thú. Lục Dã không ngờ cô nói chạy là chạy, anh chậm một bước, không túm được cô nên vội vã đuổi theo.
Cái đuôi xương của bộ xương thú ẩn trong sương mù vung ra đập vào đầu Lục Dã, anh né sang một bên. Cái đuôi xương dài thấy anh ta lùi lại thì dừng ở giữa không trung rồi lại rút vào sương mù trong nháy mắt.
Lúc này, Phong Kỳ Kỳ đã chạy đến cách bộ xương thú chỉ còn một mét.
Hành động vừa rồi của bộ xương thú đã truyền tải một thông điệp: Nó sẽ không làm hại bộ xương trắng nhỏ.
Người đàn ông đảo mắt nhìn rồi bình tĩnh đứng im tại chỗ, lặng lẽ nhìn về phía trước. Anh nghe thấy vật biến dị nhỏ mở miệng nói rõ ràng: "Anh bạn ơi~"
Lục Dã: "..."
Anh nhẹ nhàng khẽ xoa trán.
"Vừa rồi tôi đã nói tên của mình, vậy là chúng ta quen rồi nhé... Anh có hiểu lời tôi nói không?" Sau khi làm quen, Phong Kỳ Kỳ vừa hồi hộp vừa mong chờ hỏi: "Nếu hiểu thì gật đầu nhé."
Một giây sau, bộ xương thú gật đầu.
!!!
Phong Kỳ Kỳ quay đầu lại, phấn khích đến mức xương cốt nhảy cẫng lên: "Lục Dã, anh xem, nó gật đầu rồi, nó hiểu lời tôi nói!"
Nhóc con rất đắc ý.
Lục Dã mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn về phía bộ xương thú lại rất lạnh lùng.
Lại là một loài biến dị có thể giao tiếp sao?
Có phải là biểu hiện cho đợt tiến hóa mới của loài biến dị không?
Nếu như một lượng lớn loài biến dị tiến hóa thành trí thông minh cao thì đó sẽ là một tin tức khủng khiếp mang tính thảm họa đối với loài người.
"Anh có tên không?" Phong Kỳ Kỳ rất tự tin, cô vốn còn hơi sợ bộ xương thú to lớn kia nhưng bây giờ thì không hề sợ, thậm chí cô càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy thân thiết.
Xương thì xám xịt nhưng mà to quá.
Đúng là hùng vĩ và tràn đầy vẻ đẹp sức mạnh.
Bộ xương thú lắc đầu.
"Vậy để tôi đặt tên cho anh nhé?" Tình đồng đội được tạo nên như thế đấy.
Bộ xương thú gật đầu lia lịa.
"Ừm..." Phong Kỳ Kỳ chống cằm, vắt óc suy nghĩ: "Hay gọi là Đại Hôi nhé?"
Lục Dã: "..."
Bộ xương thú ngẩng đầu lên, gầm về phía bầu trời. Những chiếc xương lớn khiến Phong Kỳ Kỳ rất ngưỡng mộ rung lên ầm ầm, phát ra tiếng kêu khiến người ta sởn gai ốc. Xương đuôi như cái roi dài quay tít trong sương mù tạo thành một cơn lốc nhỏ, hút hết sương mù xung quanh, trong nháy mắt tầm nhìn đã trở nên thoáng đãng hơn.
Nó biểu đạt sự phấn khích và hớn hở khi được đặt tên là "Đại Hôi" bằng hành động.
Bốn chân quỳ xuống, cả cơ thể bộ xương thú nằm dài trên mặt đất. Nó nằm trước mặt bộ xương trắng nhỏ bé đến mức gần như không tồn tại đối với cơ thể của nó.
Có vẻ như đó chỉ là một hành động tùy ý của nó hoặc cũng có thể hiểu là biểu hiện thiện chí.
Tất nhiên Phong Kỳ Kỳ cho là vế sau.
Lục Dã lại nhíu chặt mày.
Hành động này... giống như một sự thuần phục nào đó hơn.
"Đại Hôi, anh có biết đường lên mặt đất ở đâu không?" Phong Kỳ Kỳ vừa líu lo nói chuyện với bộ xương thú lại hỏi một câu bất ngờ.
"Quá nguy hiểm." Lục Dã lắc đầu, anh không đồng ý với đề nghị đi trò chuyện của cô, ngay cả khi lời nói của vật biến dị nhỏ có vẻ đúng.
"Tin tôi đi."
Quên mất việc bị đám nấm đánh liên tục vài giờ trước, bộ xương trắng nhỏ hớn hở chạy về phía bộ xương thú. Lục Dã không ngờ cô nói chạy là chạy, anh chậm một bước, không túm được cô nên vội vã đuổi theo.
Cái đuôi xương của bộ xương thú ẩn trong sương mù vung ra đập vào đầu Lục Dã, anh né sang một bên. Cái đuôi xương dài thấy anh ta lùi lại thì dừng ở giữa không trung rồi lại rút vào sương mù trong nháy mắt.
Lúc này, Phong Kỳ Kỳ đã chạy đến cách bộ xương thú chỉ còn một mét.
Hành động vừa rồi của bộ xương thú đã truyền tải một thông điệp: Nó sẽ không làm hại bộ xương trắng nhỏ.
Người đàn ông đảo mắt nhìn rồi bình tĩnh đứng im tại chỗ, lặng lẽ nhìn về phía trước. Anh nghe thấy vật biến dị nhỏ mở miệng nói rõ ràng: "Anh bạn ơi~"
Lục Dã: "..."
Anh nhẹ nhàng khẽ xoa trán.
"Vừa rồi tôi đã nói tên của mình, vậy là chúng ta quen rồi nhé... Anh có hiểu lời tôi nói không?" Sau khi làm quen, Phong Kỳ Kỳ vừa hồi hộp vừa mong chờ hỏi: "Nếu hiểu thì gật đầu nhé."
Một giây sau, bộ xương thú gật đầu.
!!!
Phong Kỳ Kỳ quay đầu lại, phấn khích đến mức xương cốt nhảy cẫng lên: "Lục Dã, anh xem, nó gật đầu rồi, nó hiểu lời tôi nói!"
Nhóc con rất đắc ý.
Lục Dã mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn về phía bộ xương thú lại rất lạnh lùng.
Lại là một loài biến dị có thể giao tiếp sao?
Có phải là biểu hiện cho đợt tiến hóa mới của loài biến dị không?
Nếu như một lượng lớn loài biến dị tiến hóa thành trí thông minh cao thì đó sẽ là một tin tức khủng khiếp mang tính thảm họa đối với loài người.
"Anh có tên không?" Phong Kỳ Kỳ rất tự tin, cô vốn còn hơi sợ bộ xương thú to lớn kia nhưng bây giờ thì không hề sợ, thậm chí cô càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy thân thiết.
Xương thì xám xịt nhưng mà to quá.
Đúng là hùng vĩ và tràn đầy vẻ đẹp sức mạnh.
Bộ xương thú lắc đầu.
"Vậy để tôi đặt tên cho anh nhé?" Tình đồng đội được tạo nên như thế đấy.
Bộ xương thú gật đầu lia lịa.
"Ừm..." Phong Kỳ Kỳ chống cằm, vắt óc suy nghĩ: "Hay gọi là Đại Hôi nhé?"
Lục Dã: "..."
Bộ xương thú ngẩng đầu lên, gầm về phía bầu trời. Những chiếc xương lớn khiến Phong Kỳ Kỳ rất ngưỡng mộ rung lên ầm ầm, phát ra tiếng kêu khiến người ta sởn gai ốc. Xương đuôi như cái roi dài quay tít trong sương mù tạo thành một cơn lốc nhỏ, hút hết sương mù xung quanh, trong nháy mắt tầm nhìn đã trở nên thoáng đãng hơn.
Nó biểu đạt sự phấn khích và hớn hở khi được đặt tên là "Đại Hôi" bằng hành động.
Bốn chân quỳ xuống, cả cơ thể bộ xương thú nằm dài trên mặt đất. Nó nằm trước mặt bộ xương trắng nhỏ bé đến mức gần như không tồn tại đối với cơ thể của nó.
Có vẻ như đó chỉ là một hành động tùy ý của nó hoặc cũng có thể hiểu là biểu hiện thiện chí.
Tất nhiên Phong Kỳ Kỳ cho là vế sau.
Lục Dã lại nhíu chặt mày.
Hành động này... giống như một sự thuần phục nào đó hơn.
"Đại Hôi, anh có biết đường lên mặt đất ở đâu không?" Phong Kỳ Kỳ vừa líu lo nói chuyện với bộ xương thú lại hỏi một câu bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất