Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 48:
"Thằng nhóc này..." Thành chủ đau đầu khẽ day thái dương: "Cả ba căn cứ cộng lại cũng chỉ có năm người cấp S, căn cứ của chúng ta đã là ba người, ngoài cậu ra thì hai người còn lại cũng là nam. Thầy phải đi đâu kiếm cho cậu một người phụ nữ cấp S đây?"
Lục Dã thờ ơ nói: "Vậy thì chờ tìm được rồi nói sau, bạn đời của tôi không thể nào chọn bừa được."
Thấy thái độ kiên quyết như vậy của anh, thành chủ đành thở dài, kết thúc chủ đề này, ông nói thêm vài câu rồi cho Lục Dã lui xuống.
Lục Dã vừa đi thì giá sách ở góc sau bỗng dịch chuyển, viện trưởng Triệu của viện nghiên cứu đi ra.
"Thành chủ không cần lo lắng, ít nhất sở trưởng Lục cũng không từ chối việc ghép đôi. Bây giờ căn cứ của chúng ta không có phụ nữ cấp S nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có. Không phải phía Tây Nam mới phát hiện ra một đám người sống sót sao? Nếu bọn họ có thể khỏi căn cứ sinh tồn lâu như vậy thì chắc hẳn cấp độ gen tiến hóa không thấp, biết đâu sẽ có phụ nữ cấp S..."
*
Lục Dã rời khỏi phòng làm việc của thành chủ sắc mặt còn lạnh hơn cả sắt thép.
"Lục Dã, ông lão kia tìm vợ cho anh đấy. Thế mà anh còn không đồng ý à?"
Chiếc đầu lâu nhỏ màu trắng như ngọc vẫn luôn được cài trên cổ áo Lục Dã làm vật trang trí rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của người đàn ông——
Đúng vậy, đây chính là cách Phong Kỳ Kỳ có thể theo Lục Dã ra ngoài mà không bị phát hiện! Cơ thể nằm trong phòng tắm nắng bổ sung canxi, chỉ có cái đầu theo Lục Dã.
Chỉ cần không cử động và không nói chuyện, hơn nữa màu xương của cô giống như ngọc mỡ cừu, nhìn là biết là đồ giả. Cho dù có bị hỏi thì Lục Dã chỉ cần giải thích một câu "vật sưu tầm tôi tìm được" là sẽ không có ai phát hiện ra chiếc đầu lâu trên cổ áo Lục Dã là vật sống!
Vừa không làm lỡ cơ hội bổ sung canxi để tăng chiều cao, vừa có thể đường đường chính chính ra ngoài dạo chơi, còn không cần lo lắng bị con người phát hiện...
Bạch Cốt Tinh đỉnh nhất!
Phong Kỳ Kỳ đến căn cứ được vài ngày, theo Lục Dã đi khắp nơi, tiếp thu không ít kiến thức. Cô nhớ đến lời Lục Dã vừa nói, cái đầu nhỏ lăn một vòng trên lòng bàn tay, trừng mắt nhìn người đàn ông với vẻ nghiêm túc: "Vậy mà anh lại chê bai những cô gái có cấp bậc gen thấp hơn là không xứng với anh à? Lục Dã, tôi phải giáo dục anh, anh suy nghĩ như vậy là rất có vấn đề."
Lục Dã cúi đầu.
Phong Kỳ Kỳ nhìn rõ biểu cảm của anh: ???
Mắt anh đang đóng băng à!
"Anh sao vậy?"
Nghĩ đến mấy ngày nay Lục Dã rất bận nhưng cũng không bỏ mặc bộ xương sống có ân cứu mạng này, nhốt cô trong phòng không thèm để ý đến mà lại còn cố gắng đồng ý mọi yêu cầu của cô. Phong Kỳ Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, cô cho rằng không thể nào chỉ vì hai câu nói vừa rồi của cô mà anh không vui được.
Không phải lỗi của cô, cô không chịu trách nhiệm!
Đằng trước có người đi đến, Lục Dã treo bộ xương trắng nhỏ lên cổ áo, Phong Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn giữ nguyên không cử động.
"Sở trưởng Lục... Quên mất bây giờ cậu không còn là sở trưởng nữa rồi, đáng tiếc quá."
Người đến là tổng chỉ huy quân phòng thủ căn cứ Trình Nam Phong. Con trai duy nhất của ông ta là Trình Huy đã dựa vào thân phận của ông ta mà cưỡng hiếp năm phụ nữ dân thường và giết hại ba người trong số đó. Sự việc bị Sở Phán Quyết điều tra ra, Trình Nam Phong cầu xin Lục Dã nhắm mắt làm ngơ, chỉ trừng phạt nhẹ là được.
Lục Dã thờ ơ nói: "Vậy thì chờ tìm được rồi nói sau, bạn đời của tôi không thể nào chọn bừa được."
Thấy thái độ kiên quyết như vậy của anh, thành chủ đành thở dài, kết thúc chủ đề này, ông nói thêm vài câu rồi cho Lục Dã lui xuống.
Lục Dã vừa đi thì giá sách ở góc sau bỗng dịch chuyển, viện trưởng Triệu của viện nghiên cứu đi ra.
"Thành chủ không cần lo lắng, ít nhất sở trưởng Lục cũng không từ chối việc ghép đôi. Bây giờ căn cứ của chúng ta không có phụ nữ cấp S nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có. Không phải phía Tây Nam mới phát hiện ra một đám người sống sót sao? Nếu bọn họ có thể khỏi căn cứ sinh tồn lâu như vậy thì chắc hẳn cấp độ gen tiến hóa không thấp, biết đâu sẽ có phụ nữ cấp S..."
*
Lục Dã rời khỏi phòng làm việc của thành chủ sắc mặt còn lạnh hơn cả sắt thép.
"Lục Dã, ông lão kia tìm vợ cho anh đấy. Thế mà anh còn không đồng ý à?"
Chiếc đầu lâu nhỏ màu trắng như ngọc vẫn luôn được cài trên cổ áo Lục Dã làm vật trang trí rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của người đàn ông——
Đúng vậy, đây chính là cách Phong Kỳ Kỳ có thể theo Lục Dã ra ngoài mà không bị phát hiện! Cơ thể nằm trong phòng tắm nắng bổ sung canxi, chỉ có cái đầu theo Lục Dã.
Chỉ cần không cử động và không nói chuyện, hơn nữa màu xương của cô giống như ngọc mỡ cừu, nhìn là biết là đồ giả. Cho dù có bị hỏi thì Lục Dã chỉ cần giải thích một câu "vật sưu tầm tôi tìm được" là sẽ không có ai phát hiện ra chiếc đầu lâu trên cổ áo Lục Dã là vật sống!
Vừa không làm lỡ cơ hội bổ sung canxi để tăng chiều cao, vừa có thể đường đường chính chính ra ngoài dạo chơi, còn không cần lo lắng bị con người phát hiện...
Bạch Cốt Tinh đỉnh nhất!
Phong Kỳ Kỳ đến căn cứ được vài ngày, theo Lục Dã đi khắp nơi, tiếp thu không ít kiến thức. Cô nhớ đến lời Lục Dã vừa nói, cái đầu nhỏ lăn một vòng trên lòng bàn tay, trừng mắt nhìn người đàn ông với vẻ nghiêm túc: "Vậy mà anh lại chê bai những cô gái có cấp bậc gen thấp hơn là không xứng với anh à? Lục Dã, tôi phải giáo dục anh, anh suy nghĩ như vậy là rất có vấn đề."
Lục Dã cúi đầu.
Phong Kỳ Kỳ nhìn rõ biểu cảm của anh: ???
Mắt anh đang đóng băng à!
"Anh sao vậy?"
Nghĩ đến mấy ngày nay Lục Dã rất bận nhưng cũng không bỏ mặc bộ xương sống có ân cứu mạng này, nhốt cô trong phòng không thèm để ý đến mà lại còn cố gắng đồng ý mọi yêu cầu của cô. Phong Kỳ Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, cô cho rằng không thể nào chỉ vì hai câu nói vừa rồi của cô mà anh không vui được.
Không phải lỗi của cô, cô không chịu trách nhiệm!
Đằng trước có người đi đến, Lục Dã treo bộ xương trắng nhỏ lên cổ áo, Phong Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn giữ nguyên không cử động.
"Sở trưởng Lục... Quên mất bây giờ cậu không còn là sở trưởng nữa rồi, đáng tiếc quá."
Người đến là tổng chỉ huy quân phòng thủ căn cứ Trình Nam Phong. Con trai duy nhất của ông ta là Trình Huy đã dựa vào thân phận của ông ta mà cưỡng hiếp năm phụ nữ dân thường và giết hại ba người trong số đó. Sự việc bị Sở Phán Quyết điều tra ra, Trình Nam Phong cầu xin Lục Dã nhắm mắt làm ngơ, chỉ trừng phạt nhẹ là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất