Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 49:
Trình Huy thấy cha ruột mình đến thì như có thêm dũng khí, gã ta cho rằng Lục Dã có ngang ngược đến đâu cũng không thể giết mình trước mặt Trình Nam Phong, thế là gã ta kêu la ra oai.
Sau đó gã ta bị Lục Dã bắn một viên đạn xuyên qua giữa trán.
Trình Nam Phong mãi mãi nhớ khoảnh khắc đó, khi ông ta vội vã chạy đến, con trai ông ta đang quỳ trên mặt đất. Người đàn ông kia đứng trước mặt con trai ông ta, nói với giọng cực kỳ bình tĩnh: "Tôi tuyên án tử hình cậu, thi hành ngay tại chỗ."
Đoàng.
Một tiếng súng vang lên.
Ông ta thậm chí còn không kịp nói một câu với con trai mình.
Sau đó, Trình Nam Phong coi Lục Dã là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
...
Trình Nam Phong cười giả tạo mở miệng.
Người đàn ông không muốn lãng phí một giây nào với ông ta, vượt qua ông ta đi thẳng về phía trước.
Trình Nam Phong bị ngó lơ nên cơ mặt hơi giật, ông ta cao giọng: "Sở trưởng Lục, sao phải đi vội như vậy?"
"Cậu đã tự tuyên án tội mình làm tổn hại đến lợi ích căn cứ. Mà nguồn năng lượng cốt lõi của máy bay chiến đấu chỉ có ở di tích cổ số 2, nếu muốn lấy lại tổn thất thì chắc chắn phải tự mình đến di tích cổ số 2 một chuyến. Tôi nói không sai chứ? Hay là sở trưởng Lục từ chức sở trưởng chỉ là giả vờ, lúc tuyên án người khác thì công bằng chính trực, đến lượt mình thì muốn thiên vị?"
Lục Dã quay người lại.
"Xem ra là tôi hẹp hòi rồi, với mức độ tận tụy của sở trưởng Lục với căn cứ thì chắc chắn sẽ bù đắp lại tổn thất." Trình Nam Phong cười nham hiểm và đắc ý: "Nghe nói loài biến dị ở di tích số 2 rất hung dữ, có một số loài biến dị cái còn giữ lại đàn ông loài người để gây giống cho đời sau. Sở trưởng Lục phải cẩn thận đấy, cậu đẹp trai như vậy thì biết đâu bị chúng nhiệt tình giữ lại, đến lúc đó căn cứ của chúng ta lại chịu tổn thất."
"Nói xong chưa?" Lục Dã hờ hững lên tiếng.
Vẻ mặt Trình Nam Phong rất khó coi, bị Lục Dã nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng khiến ông ta thậm chí còn có cảm giác không thở nổi.
Chẳng phải phản ứng như vậy là đang sợ đối phương sao? Trình Nam Phong đầy lòng căm hận suýt không nhịn được rút khẩu súng bên hông ra.
Ông ta chỉ thấy hoa mắt, sau đó khẩu súng của ông ta đã đổi chủ, những ngón tay thon dài xoay khẩu súng đen, họng súng chĩa thẳng vào ông ta.
"Đúng là khá đáng tiếc, từ chức sở trưởng Sở Phán Quyết nên không thể tuyên án được nữa nhưng với tư cách là một thành viên của căn cứ, tôi vẫn có quyền phán đoán xem con người có bị ký sinh từ loài biến dị hay không. Lời nói và hành động của chỉ huy Trình khác với ngày thường..."
Thái dương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, Trình Nam Phong run rẩy, ông ta nhìn chằm chằm Lục Dã với nỗi sợ hãi không thể che giấu trong mắt.
Nếu Lục Dã giết ông ta ở đây rồi nói với bên ngoài rằng ông ta bị ký sinh từ loài biến dị thì ngay cả thành chủ cũng không thể nói gì.
"Sở trưởng Lục, tổng chỉ huy Trình, hai người đang làm gì vậy?"
Lại có người đến, là một người phụ nữ tóc ngắn cao ráo.
Lục Dã liếc người phụ nữ một cái rồi thản nhiên ném khẩu súng về phía Trình Nam Phong đã sợ đến mức không nói nên lời, quay người rời đi.
Đợi người đi xa, Trình Nam Phong mới run rẩy bỏ khẩu súng vào bao súng.
"Tổng chỉ huy Trình, sao phải đối đầu trực diện với anh ta? Lỡ như anh ta phát điên thật rồi giết ông thì đúng là quá oan uổng." Người phụ nữ che môi đỏ, ân cần khuyên nhủ.
Sau đó gã ta bị Lục Dã bắn một viên đạn xuyên qua giữa trán.
Trình Nam Phong mãi mãi nhớ khoảnh khắc đó, khi ông ta vội vã chạy đến, con trai ông ta đang quỳ trên mặt đất. Người đàn ông kia đứng trước mặt con trai ông ta, nói với giọng cực kỳ bình tĩnh: "Tôi tuyên án tử hình cậu, thi hành ngay tại chỗ."
Đoàng.
Một tiếng súng vang lên.
Ông ta thậm chí còn không kịp nói một câu với con trai mình.
Sau đó, Trình Nam Phong coi Lục Dã là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
...
Trình Nam Phong cười giả tạo mở miệng.
Người đàn ông không muốn lãng phí một giây nào với ông ta, vượt qua ông ta đi thẳng về phía trước.
Trình Nam Phong bị ngó lơ nên cơ mặt hơi giật, ông ta cao giọng: "Sở trưởng Lục, sao phải đi vội như vậy?"
"Cậu đã tự tuyên án tội mình làm tổn hại đến lợi ích căn cứ. Mà nguồn năng lượng cốt lõi của máy bay chiến đấu chỉ có ở di tích cổ số 2, nếu muốn lấy lại tổn thất thì chắc chắn phải tự mình đến di tích cổ số 2 một chuyến. Tôi nói không sai chứ? Hay là sở trưởng Lục từ chức sở trưởng chỉ là giả vờ, lúc tuyên án người khác thì công bằng chính trực, đến lượt mình thì muốn thiên vị?"
Lục Dã quay người lại.
"Xem ra là tôi hẹp hòi rồi, với mức độ tận tụy của sở trưởng Lục với căn cứ thì chắc chắn sẽ bù đắp lại tổn thất." Trình Nam Phong cười nham hiểm và đắc ý: "Nghe nói loài biến dị ở di tích số 2 rất hung dữ, có một số loài biến dị cái còn giữ lại đàn ông loài người để gây giống cho đời sau. Sở trưởng Lục phải cẩn thận đấy, cậu đẹp trai như vậy thì biết đâu bị chúng nhiệt tình giữ lại, đến lúc đó căn cứ của chúng ta lại chịu tổn thất."
"Nói xong chưa?" Lục Dã hờ hững lên tiếng.
Vẻ mặt Trình Nam Phong rất khó coi, bị Lục Dã nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng khiến ông ta thậm chí còn có cảm giác không thở nổi.
Chẳng phải phản ứng như vậy là đang sợ đối phương sao? Trình Nam Phong đầy lòng căm hận suýt không nhịn được rút khẩu súng bên hông ra.
Ông ta chỉ thấy hoa mắt, sau đó khẩu súng của ông ta đã đổi chủ, những ngón tay thon dài xoay khẩu súng đen, họng súng chĩa thẳng vào ông ta.
"Đúng là khá đáng tiếc, từ chức sở trưởng Sở Phán Quyết nên không thể tuyên án được nữa nhưng với tư cách là một thành viên của căn cứ, tôi vẫn có quyền phán đoán xem con người có bị ký sinh từ loài biến dị hay không. Lời nói và hành động của chỉ huy Trình khác với ngày thường..."
Thái dương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, Trình Nam Phong run rẩy, ông ta nhìn chằm chằm Lục Dã với nỗi sợ hãi không thể che giấu trong mắt.
Nếu Lục Dã giết ông ta ở đây rồi nói với bên ngoài rằng ông ta bị ký sinh từ loài biến dị thì ngay cả thành chủ cũng không thể nói gì.
"Sở trưởng Lục, tổng chỉ huy Trình, hai người đang làm gì vậy?"
Lại có người đến, là một người phụ nữ tóc ngắn cao ráo.
Lục Dã liếc người phụ nữ một cái rồi thản nhiên ném khẩu súng về phía Trình Nam Phong đã sợ đến mức không nói nên lời, quay người rời đi.
Đợi người đi xa, Trình Nam Phong mới run rẩy bỏ khẩu súng vào bao súng.
"Tổng chỉ huy Trình, sao phải đối đầu trực diện với anh ta? Lỡ như anh ta phát điên thật rồi giết ông thì đúng là quá oan uổng." Người phụ nữ che môi đỏ, ân cần khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất