Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 10: Mặt Trời Mọc Đằng Tây Sao.
Mọi người trong tổ chương trình chỉ cảm thấy buổi tối đêm nay không khác gì một giấc mơ.
Khương Lệnh Hi, cái người nổi tiếng với khuôn mặt xinh đẹp và tính tình có thể chọc cho bao người ghét kia, thực sự đã xin lỗi đạo diễn Triệu và các nhân viên hậu trường trước mặt mọi người!
Rõ ràng tối nay họ chỉ uống một ít trà thô do người dân địa phương pha, nhưng họ cảm thấy mình sợ là đã uống quá nhiều rượu rồi.
Bằng không thì làm sao lại choáng đến mức nghe thấy ảo giác!
Sau khi Triệu Hằng Sinh trở về, trong lòng như có cuộc giao chiến giữa trời và người.
Một bên cho rằng Khương Lệnh Hi đang giả vờ, ở trước mặt mọi người xin lỗi chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp, một bên lại nhịn không được hồi tưởng lại bộ dạng xin lỗi của đối phương khi đang cầm cốc, nhìn thực không giống như đang giả vờ.
Dù sao anh ta cũng là một đạo diễn, nhìn thoáng qua là có thể biết được diễn viên đó là giả vờ hay chân thành.
Nhưng ấn tượng mà Khương Lệnh Hi để lại cho anh ta thực sự rất tệ.
Trong mấy ngày qua, anh ta đã hối hận không biết bao nhiêu lần vì sao lại mời một tiểu minh tinh như vậy đến chương trình tạp kỹ của mình!
"Thôi, ba ngày tiếp theo dưới máy quay. Dù là người hay quỷ, lúc đó sẽ rõ."
Một bên khác.
Khương Lệnh Hi và các khách mời khác cũng tạm thời cũng trở về biệt thự nông thôn nhỏ nơi họ sống.
Sau khi nói một tiếng chúc ngủ ngon, cô đi về phía phòng ngủ của mình.
Cảm nhận được sau lưng cô mang theo vài ánh mắt phức tạp, Khương Lệnh Hi bình tĩnh mở cửa trước mặt cô.
Cô không hề cảm thấy xấu hổ khi xin lỗi các nhân viên hậu trường của chương trình, dù chỉ là một nhân viên nhỏ bé mang thiết bị.
Ở kiếp trước, cô có thể coi trời bằng vung rồi leo lên ngôi hoàng đế, ngoài việc sở hữu thủ đoạn và quyền lực tuyệt đối, còn có thể những ngày tháng sau đó được các đại thần bái phục và tôn vinh làm hoàng đế, vẫn còn phải dựa vào một điểm nữa, đó chính kà chiêu hiền đãi sĩ.
Muốn trở thành một vị vua tương đắc minh quân, thì làm sao lại không chọn một người có sức thu hút?
Và thế là Khương Lệnh Hi đã có một đêm ngủ ngon trong khi có không ít người trằn trọc suốt đêm vì cô.
*
Đêm ở ngôi làng nhỏ trên núi đặc biệt yên tĩnh.
Rời xa thành thị ồn ào, náo nhiệt, dường như ngay cả giấc ngủ cũng trầm lặng hơn trước.
Ánh bình minh hiện dần, không biết là con gà trống do gia đình kế bên nào cũng đã bắt đầu gáy, sau đó hàng loạt tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, phá vỡ hoàn toàn sự im lặng của màn đêm.
Khương Lệnh Hi từ trên giường ngồi dậy, ôm chăn lắng nghe tiếng động ngoài cửa sổ một hồi, mới thấp giọng nói: “Chim sớm bắt sâu.” Rồi vén màn xuống giường rửa mặt.
Trong phòng khách của ngôi nhà nhỏ này, nhân viên hậu trường của chương trình dậy sớm đang bận rộn lắp đặt thiết bị ghi hình. Có người nghe thấy tiếng bước chân từ hướng hành lang phòng ngủ truyền đến, vô thức quay lại nhìn, công việc trên tay cũng dừng lại theo.
“Khương, Khương lão sư?”
Anh ta gần như không nhịn được quay đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ. Hôm nay mặt trời đã mọc đằng tây sao?
Mới hơn sáu giờ sáng thôi mà!
Nếu bây giờ người nhìn thấy chính là Sa Mạn cùng Hứa Âm lão sư hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc, cho dù là Lâm Tuyết Phi hắn cũng có thể tiếp nhận, nhưng hắn không ngờ người thức dậy đầu tiên lại là Khương Lệnh Hi!
Trước đây, Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên là hai vị khách mời rời khỏi giường khó khăn nhất. Một người là cậu bé nghiện Internet và người còn lại là một cô gái trẻ tuổi. Hai người này chính là hai ứng cử viên sáng giá để cạnh tranh ‘Xem ai dậy muộn nhất’.
Đầu tiên là ngày hôm qua xin lỗi trước mặt mọi người, bây giờ lại thay đổi tác phong khó rời khỏi giường của mình. Sự tương phản trước sau này đã hoàn toàn khiến anh ta không thích nghi được!
Khương Lệnh Hi vừa đi vừa chỉnh lại dây kéo áo khoác, ngẩng đầu về phía chàng trai trẻ rồi khẽ gật đầu chào hỏi, "Chào buổi sáng."
“ A, chào buổi sáng Khương lão sư.”
“Anh cứ làm việc tiếp đi, tôi ra ngoài một lát rồi sẽ về.” Khương Lệnh Hi đi đến cửa, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, bỗng cô đột nhiên quay người lại nói: “Tôi đi thì có làm trì hoãn việc ghi hình chương trình không?"
"Không, tám giờ mới bắt đầu ghi hình."
Đây cũng là thời gian bình thường nhóm khách mời thức dậy.
Đưa mắt nhìn bóng dáng người mặc đồ thể thao ngẩng cao đầu kia dần biến mất khỏi tầm mắt, mấy người trong phòng khách nhìn nhau một cái, vừa tiếp tục làm việc vừa nhịn không được mà thấp giọng nói chuyện.
" Khương Lệnh Hi đây là thực sự đã tỉnh ngộ, chuẩn bị sửa chữa quá khứ của mình sao? Vừa rồi cô ta lại chào hỏi chúng ta đấy! ”
Đây là chuyện trước đây không thể tưởng tượng được !
"Lúc trước khi cô ấy rơi xuống vực, tôi cũng ở gần đó, thật sự rất nguy hiểm, cô ấy suýt chút nữa là chết rồi đấy. Thời điểm được cứu đến người cũng ngất đi. Tôi nghe nói cô ấy nằm trong bệnh viện hai ngày hai đêm mới tỉnh lại. Có lẽ thật sự là muốn thay đổi."
"Quả thật, tôi cũng cảm thấy lần này nhìn cô ấy thuận mắt hơn nhiều. Trước đây tôi chỉ có thể nhìn cô ấy qua màn hình hay mấy bức ảnh, ở chung với người thật đúng là khó hầu hạ, tôi chỉ cảm thấy như thế này là rất được rồi. "
”Dẹp đi. Tôi sẽ không bao giờ tin cô ta thay đổi đâu, nhìn xem cô ta làm chương trình tổn thất bao nhiêu rồi. Nếu không hạ người xuống thì sao mà còn ở lại đây được. Chờ mà xem, chỉ cần chương trình kết thúc, tôi dám cá cô ta đảm bảo sẽ lộ nguyên hình."
Những người khác nghe xong lời này, ngay lập tức nghĩ đến khối lượng công việc tăng lên mà họ buộc phải làm chính là do cái vị vừa rồi kia gây ra, lập tức trầm mặc.
"Cũng đúng, chúng ta hãy chờ xem."
Biệt thự nông thôn chỉ có năm vị khách mời, những người còn lại ngoại trừ đạo diễn và nhân viên hậu trường, còn có trợ lý do khách mời mang đến, đều ở trong những ngôi nhà gần đó.
Đông Duyệt cùng Lộ Tranh Tranh cũng đã qua đêm ở đây, nghe thấy bên ngoài chủ nhà đã dậy, cả hai đều nhanh chóng rời giường.
Hành lý của Đông Duyệt đêm qua trước khi đi ngủ đã được soạn xong, chỉ có một chiếc vali nhỏ, sau khi bị chủ nhà nhiệt tình giữ lại ăn sáng cô liền xách vali chạy tới biệt thự kia.
Sau khi vào phòng khách chào vài nhân viên bận rộn, cô đang định đi về phía phòng Giang Linh Nhi thì bị một người trong số họ chặn lại.
"Đông tỷ, chị đến tìm Khương lão sư sao? Chị ấy không có ở đây."
"Không ở đây?" Đông Duyệt không khỏi lên tiếng, "Sớm như vậy mà con bé đi đâu?"
“Vừa rồi Khương lão sư cũng không nói là đi đâu, nhưng chúng tôi nhìn thấy chị ấy đang mặc đồ thể thao và đi giày chạy bộ. Chắc là ra ngoài tập thể dục rồi.”
"Tập thể dục?" Đông Duyệt lại lẩm bẩm, "Con bé thế còn biết tập thể dục?"
Bên kia nghe thấy lời này muốn cười lại phải nhịn xuống.
Ngay cả người quản lý cũng thấy khó tin, vậy nên việc họ ngạc nhiên vừa rồi là điều rất bình thường.
*
Trên con đường quê nhỏ, Khương Lệnh Hi điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi chạy bộ.
Thể chất của nguyên thân lúc này cô đã hiểu rất rõ, thực sự quá yếu.
Mới chạy bao xa đâu thể lực đã không thể theo kịp.
Nhưng không thể nào từ bỏ được.
Cô tự hỏi liệu có nên tìm bác sĩ để điều trị cho mình sau khi ghi hình xong chương trình hay không.
Hoặc là mình tự học cách nấu chút dược thiện.
Huấn luyện trong và ngoài xong rất nhanh đã thấy được kết quả, cô thực sự không thể chịu nổi cơ thể yếu ớt đến mức bản thân lúc trước chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh bay đi được!
Đang lúc suy nghĩ đến mức nhập thần thì một tiếng cười sảng khoái vang lên từ phía đối diện.
"Cô gái, cháu dậy sớm vậy!"
Khương Lệnh Hi phục hồi tinh thần lại, nhận ra người đi trước mặt chính là dì tối hôm qua nhiệt tình mời cô tới bàn ăn: "Ra ngoài chạy một chút, dì cũng dậy rất sớm nha.”
"Này, người nhà quê chúng ta thường dậy ngay khi gà gáy, ngày thường đi ngủ sớm và dậy sớm. Không phải sao, thừa dịp mặt trời chưa ló dạng ra đồng làm cỏ, trở về là vừa vặn ăn sáng. Cháu chắc vẫn chưa ăn sáng đúng không? Mặt mày tái nhợt quá. Nếu không đến nhà dì ăn đi?”
" Cảm ơn lòng tốt của dì, bữa sáng không cần làm phiền dì đâu. Bên tổ chương trình đã chuẩn bị bữa sáng cho cháu rồi”.
"Được rồi. Bây giờ cũng không vội hay đến ngồi ở nhà dì đi. Cái nhà ở đầu thôn đó. Còn nữa dì thấy là cháui đừng chạy nữa, nhìn mặt kìa, nếu chạy nữa sợ cháu sẽ ngất mất."
Khương Lệnh Hi bị a dì ngay thẳng chọc cho cười một tiếng, có chút tự giễu gật đầu. "Thân thể này của cháu quả thực có chút yếu, sẽ không chạy nữa, cháu sẽ đi bộ trở về."
"Không chỉ yếu mà còn gầy nữa. Hôm qua dì thấy mấy vị đồng nghiệp của cháu. Ngoại trừ cậu bé đó, các cô kia đều rất gầy, ăn cơm cứ như chim ăn vậy.”
“Vâng, nhưng hôm qua cháu đã ăn liền hai bát cơm với gà hầm nấm của dì còn đâu.”
“Có ngon không?
” Rất ngon, tay nghề của a dì rất tuyệt.”
” Ngon thì ăn nhiều vào, cố gắng tăng cân đi. Dì thấy môi cháu còn không có chút huyết sắc nào cả. Thực sự kà quá yếu rồi. Ai gia" A dì đột nhiên vỗ trán nói: "Dì vừa nghĩ ra một người. Nghe nói ông ta là một lão trung y đến từ đế đô đến chỗ chúng ta để dưỡng. Ai trong thôn bị đau đầu hay sốt thì đều đến tìm ông ấy. Cháu gái có muốn đi gặp chút không? Xem lão y sư đó nói gì?"
Nói xong còn sợ cô gái trước mặt không tin. "Cháu gái, không phải a dì khoác lác đâu, chỗ chúng ta tuy có chút nghiêng nhưng phong thủy thật sự rất tốt, nếu không thì tại sao lão trung y gì gì đó lại rời thành phố lớn đến đây để dưỡng lão cơ chứ."
Khương Lệnh Hi nhìn người phụ nữ thật tâm thật lòng muốn nghĩ cho mình, mỉm cười gật đầu: "Được."
Cái này gọi là gì nhỉ? Buồn ngủ gặp chiếu manh.
Không quan tâm việc lão trung y kia có bản lĩnh thực sự hay không, đến gặp một lần rồi sẽ rõ.
( Hoàn chương )
Editor: Giang Hải Vô Sương
Khương Lệnh Hi, cái người nổi tiếng với khuôn mặt xinh đẹp và tính tình có thể chọc cho bao người ghét kia, thực sự đã xin lỗi đạo diễn Triệu và các nhân viên hậu trường trước mặt mọi người!
Rõ ràng tối nay họ chỉ uống một ít trà thô do người dân địa phương pha, nhưng họ cảm thấy mình sợ là đã uống quá nhiều rượu rồi.
Bằng không thì làm sao lại choáng đến mức nghe thấy ảo giác!
Sau khi Triệu Hằng Sinh trở về, trong lòng như có cuộc giao chiến giữa trời và người.
Một bên cho rằng Khương Lệnh Hi đang giả vờ, ở trước mặt mọi người xin lỗi chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp, một bên lại nhịn không được hồi tưởng lại bộ dạng xin lỗi của đối phương khi đang cầm cốc, nhìn thực không giống như đang giả vờ.
Dù sao anh ta cũng là một đạo diễn, nhìn thoáng qua là có thể biết được diễn viên đó là giả vờ hay chân thành.
Nhưng ấn tượng mà Khương Lệnh Hi để lại cho anh ta thực sự rất tệ.
Trong mấy ngày qua, anh ta đã hối hận không biết bao nhiêu lần vì sao lại mời một tiểu minh tinh như vậy đến chương trình tạp kỹ của mình!
"Thôi, ba ngày tiếp theo dưới máy quay. Dù là người hay quỷ, lúc đó sẽ rõ."
Một bên khác.
Khương Lệnh Hi và các khách mời khác cũng tạm thời cũng trở về biệt thự nông thôn nhỏ nơi họ sống.
Sau khi nói một tiếng chúc ngủ ngon, cô đi về phía phòng ngủ của mình.
Cảm nhận được sau lưng cô mang theo vài ánh mắt phức tạp, Khương Lệnh Hi bình tĩnh mở cửa trước mặt cô.
Cô không hề cảm thấy xấu hổ khi xin lỗi các nhân viên hậu trường của chương trình, dù chỉ là một nhân viên nhỏ bé mang thiết bị.
Ở kiếp trước, cô có thể coi trời bằng vung rồi leo lên ngôi hoàng đế, ngoài việc sở hữu thủ đoạn và quyền lực tuyệt đối, còn có thể những ngày tháng sau đó được các đại thần bái phục và tôn vinh làm hoàng đế, vẫn còn phải dựa vào một điểm nữa, đó chính kà chiêu hiền đãi sĩ.
Muốn trở thành một vị vua tương đắc minh quân, thì làm sao lại không chọn một người có sức thu hút?
Và thế là Khương Lệnh Hi đã có một đêm ngủ ngon trong khi có không ít người trằn trọc suốt đêm vì cô.
*
Đêm ở ngôi làng nhỏ trên núi đặc biệt yên tĩnh.
Rời xa thành thị ồn ào, náo nhiệt, dường như ngay cả giấc ngủ cũng trầm lặng hơn trước.
Ánh bình minh hiện dần, không biết là con gà trống do gia đình kế bên nào cũng đã bắt đầu gáy, sau đó hàng loạt tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, phá vỡ hoàn toàn sự im lặng của màn đêm.
Khương Lệnh Hi từ trên giường ngồi dậy, ôm chăn lắng nghe tiếng động ngoài cửa sổ một hồi, mới thấp giọng nói: “Chim sớm bắt sâu.” Rồi vén màn xuống giường rửa mặt.
Trong phòng khách của ngôi nhà nhỏ này, nhân viên hậu trường của chương trình dậy sớm đang bận rộn lắp đặt thiết bị ghi hình. Có người nghe thấy tiếng bước chân từ hướng hành lang phòng ngủ truyền đến, vô thức quay lại nhìn, công việc trên tay cũng dừng lại theo.
“Khương, Khương lão sư?”
Anh ta gần như không nhịn được quay đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ. Hôm nay mặt trời đã mọc đằng tây sao?
Mới hơn sáu giờ sáng thôi mà!
Nếu bây giờ người nhìn thấy chính là Sa Mạn cùng Hứa Âm lão sư hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc, cho dù là Lâm Tuyết Phi hắn cũng có thể tiếp nhận, nhưng hắn không ngờ người thức dậy đầu tiên lại là Khương Lệnh Hi!
Trước đây, Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên là hai vị khách mời rời khỏi giường khó khăn nhất. Một người là cậu bé nghiện Internet và người còn lại là một cô gái trẻ tuổi. Hai người này chính là hai ứng cử viên sáng giá để cạnh tranh ‘Xem ai dậy muộn nhất’.
Đầu tiên là ngày hôm qua xin lỗi trước mặt mọi người, bây giờ lại thay đổi tác phong khó rời khỏi giường của mình. Sự tương phản trước sau này đã hoàn toàn khiến anh ta không thích nghi được!
Khương Lệnh Hi vừa đi vừa chỉnh lại dây kéo áo khoác, ngẩng đầu về phía chàng trai trẻ rồi khẽ gật đầu chào hỏi, "Chào buổi sáng."
“ A, chào buổi sáng Khương lão sư.”
“Anh cứ làm việc tiếp đi, tôi ra ngoài một lát rồi sẽ về.” Khương Lệnh Hi đi đến cửa, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, bỗng cô đột nhiên quay người lại nói: “Tôi đi thì có làm trì hoãn việc ghi hình chương trình không?"
"Không, tám giờ mới bắt đầu ghi hình."
Đây cũng là thời gian bình thường nhóm khách mời thức dậy.
Đưa mắt nhìn bóng dáng người mặc đồ thể thao ngẩng cao đầu kia dần biến mất khỏi tầm mắt, mấy người trong phòng khách nhìn nhau một cái, vừa tiếp tục làm việc vừa nhịn không được mà thấp giọng nói chuyện.
" Khương Lệnh Hi đây là thực sự đã tỉnh ngộ, chuẩn bị sửa chữa quá khứ của mình sao? Vừa rồi cô ta lại chào hỏi chúng ta đấy! ”
Đây là chuyện trước đây không thể tưởng tượng được !
"Lúc trước khi cô ấy rơi xuống vực, tôi cũng ở gần đó, thật sự rất nguy hiểm, cô ấy suýt chút nữa là chết rồi đấy. Thời điểm được cứu đến người cũng ngất đi. Tôi nghe nói cô ấy nằm trong bệnh viện hai ngày hai đêm mới tỉnh lại. Có lẽ thật sự là muốn thay đổi."
"Quả thật, tôi cũng cảm thấy lần này nhìn cô ấy thuận mắt hơn nhiều. Trước đây tôi chỉ có thể nhìn cô ấy qua màn hình hay mấy bức ảnh, ở chung với người thật đúng là khó hầu hạ, tôi chỉ cảm thấy như thế này là rất được rồi. "
”Dẹp đi. Tôi sẽ không bao giờ tin cô ta thay đổi đâu, nhìn xem cô ta làm chương trình tổn thất bao nhiêu rồi. Nếu không hạ người xuống thì sao mà còn ở lại đây được. Chờ mà xem, chỉ cần chương trình kết thúc, tôi dám cá cô ta đảm bảo sẽ lộ nguyên hình."
Những người khác nghe xong lời này, ngay lập tức nghĩ đến khối lượng công việc tăng lên mà họ buộc phải làm chính là do cái vị vừa rồi kia gây ra, lập tức trầm mặc.
"Cũng đúng, chúng ta hãy chờ xem."
Biệt thự nông thôn chỉ có năm vị khách mời, những người còn lại ngoại trừ đạo diễn và nhân viên hậu trường, còn có trợ lý do khách mời mang đến, đều ở trong những ngôi nhà gần đó.
Đông Duyệt cùng Lộ Tranh Tranh cũng đã qua đêm ở đây, nghe thấy bên ngoài chủ nhà đã dậy, cả hai đều nhanh chóng rời giường.
Hành lý của Đông Duyệt đêm qua trước khi đi ngủ đã được soạn xong, chỉ có một chiếc vali nhỏ, sau khi bị chủ nhà nhiệt tình giữ lại ăn sáng cô liền xách vali chạy tới biệt thự kia.
Sau khi vào phòng khách chào vài nhân viên bận rộn, cô đang định đi về phía phòng Giang Linh Nhi thì bị một người trong số họ chặn lại.
"Đông tỷ, chị đến tìm Khương lão sư sao? Chị ấy không có ở đây."
"Không ở đây?" Đông Duyệt không khỏi lên tiếng, "Sớm như vậy mà con bé đi đâu?"
“Vừa rồi Khương lão sư cũng không nói là đi đâu, nhưng chúng tôi nhìn thấy chị ấy đang mặc đồ thể thao và đi giày chạy bộ. Chắc là ra ngoài tập thể dục rồi.”
"Tập thể dục?" Đông Duyệt lại lẩm bẩm, "Con bé thế còn biết tập thể dục?"
Bên kia nghe thấy lời này muốn cười lại phải nhịn xuống.
Ngay cả người quản lý cũng thấy khó tin, vậy nên việc họ ngạc nhiên vừa rồi là điều rất bình thường.
*
Trên con đường quê nhỏ, Khương Lệnh Hi điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi chạy bộ.
Thể chất của nguyên thân lúc này cô đã hiểu rất rõ, thực sự quá yếu.
Mới chạy bao xa đâu thể lực đã không thể theo kịp.
Nhưng không thể nào từ bỏ được.
Cô tự hỏi liệu có nên tìm bác sĩ để điều trị cho mình sau khi ghi hình xong chương trình hay không.
Hoặc là mình tự học cách nấu chút dược thiện.
Huấn luyện trong và ngoài xong rất nhanh đã thấy được kết quả, cô thực sự không thể chịu nổi cơ thể yếu ớt đến mức bản thân lúc trước chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh bay đi được!
Đang lúc suy nghĩ đến mức nhập thần thì một tiếng cười sảng khoái vang lên từ phía đối diện.
"Cô gái, cháu dậy sớm vậy!"
Khương Lệnh Hi phục hồi tinh thần lại, nhận ra người đi trước mặt chính là dì tối hôm qua nhiệt tình mời cô tới bàn ăn: "Ra ngoài chạy một chút, dì cũng dậy rất sớm nha.”
"Này, người nhà quê chúng ta thường dậy ngay khi gà gáy, ngày thường đi ngủ sớm và dậy sớm. Không phải sao, thừa dịp mặt trời chưa ló dạng ra đồng làm cỏ, trở về là vừa vặn ăn sáng. Cháu chắc vẫn chưa ăn sáng đúng không? Mặt mày tái nhợt quá. Nếu không đến nhà dì ăn đi?”
" Cảm ơn lòng tốt của dì, bữa sáng không cần làm phiền dì đâu. Bên tổ chương trình đã chuẩn bị bữa sáng cho cháu rồi”.
"Được rồi. Bây giờ cũng không vội hay đến ngồi ở nhà dì đi. Cái nhà ở đầu thôn đó. Còn nữa dì thấy là cháui đừng chạy nữa, nhìn mặt kìa, nếu chạy nữa sợ cháu sẽ ngất mất."
Khương Lệnh Hi bị a dì ngay thẳng chọc cho cười một tiếng, có chút tự giễu gật đầu. "Thân thể này của cháu quả thực có chút yếu, sẽ không chạy nữa, cháu sẽ đi bộ trở về."
"Không chỉ yếu mà còn gầy nữa. Hôm qua dì thấy mấy vị đồng nghiệp của cháu. Ngoại trừ cậu bé đó, các cô kia đều rất gầy, ăn cơm cứ như chim ăn vậy.”
“Vâng, nhưng hôm qua cháu đã ăn liền hai bát cơm với gà hầm nấm của dì còn đâu.”
“Có ngon không?
” Rất ngon, tay nghề của a dì rất tuyệt.”
” Ngon thì ăn nhiều vào, cố gắng tăng cân đi. Dì thấy môi cháu còn không có chút huyết sắc nào cả. Thực sự kà quá yếu rồi. Ai gia" A dì đột nhiên vỗ trán nói: "Dì vừa nghĩ ra một người. Nghe nói ông ta là một lão trung y đến từ đế đô đến chỗ chúng ta để dưỡng. Ai trong thôn bị đau đầu hay sốt thì đều đến tìm ông ấy. Cháu gái có muốn đi gặp chút không? Xem lão y sư đó nói gì?"
Nói xong còn sợ cô gái trước mặt không tin. "Cháu gái, không phải a dì khoác lác đâu, chỗ chúng ta tuy có chút nghiêng nhưng phong thủy thật sự rất tốt, nếu không thì tại sao lão trung y gì gì đó lại rời thành phố lớn đến đây để dưỡng lão cơ chứ."
Khương Lệnh Hi nhìn người phụ nữ thật tâm thật lòng muốn nghĩ cho mình, mỉm cười gật đầu: "Được."
Cái này gọi là gì nhỉ? Buồn ngủ gặp chiếu manh.
Không quan tâm việc lão trung y kia có bản lĩnh thực sự hay không, đến gặp một lần rồi sẽ rõ.
( Hoàn chương )
Editor: Giang Hải Vô Sương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất