Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 11: Giả Vờ Hòa Hợp

Trước Sau
  Lão Trung y cũng không thể chỉ vừa nhìn liền bắt được bệnh.

  Sau khi cùng a dì chào nhau ở ngã tư, Khương Lệnh Hi đánh giá giới hạn cơ thể mình rồi tiếp tục đi bộ một lúc, sau khi lau mồ hôi trên mặt mới trở về ngôi biệt thự.

  Vừa vào cửa liền nhìn thấy Đông Duyệt đang đợi ở phòng khách.

  "Chị Đông."

  Đông Duyệt định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy tóc hai bên mặt đã ướt đẫm của Giang Linh Nhi thì lại thôi, trước tiên rót một ly nước đưa tới.

  "Em cho dù muốn mài giũa kỹ năng chiến đấu, cũng đừng liều mạng như vậy chứ? Lỡ như em ngã xuống trước khi chương trình bắt đầu thì sao?"

   Khương Lệnh Hi nhận ly nước uống từng ngụm, nuốt vào rồi trả lời: "Em tự biết chừng mực."

  Cô nhất định sẽ không đem cơ thể mình ra làm trò đùa.

  Đông Duyệt trầm mặc hai giây, sau đó hít một hơi, "Tóm lại, em kiềm chế một chút, đừng để chị khi đi rồi còn phải lo lắng cho em. Đừng quên còn có Tranh Tranh ở đây trông chừng em thay chị."

  Sau khi cẩn thận dặn dò một chút, Đông Duyệt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Đã đến giờ rồi, chị phải đi đây, không cần tiễn đâu. Những vị khách mời khác chắc cũng sắp dậy rồi. Em cũng mau tranh thủ thời gian về phòng rửa mặt, thay quần áo đi."

   Khương Lệnh Hi tiễn người đi đến cổng biệt thự, vẫy tay tạm biệt, đưa mắt nhìn Đông Duyệt lên xe, sau đó mới quay về phòng.

  Nhanh chóng tắm rửa một cái, thay quần áo rồi lại trang điểm nhẹ nhàng, chủ yếu là để che đi khuôn mặt và đôi môi nhợt nhạt của mình.

  Nghe thấy tiếng nói chuyện của những khách mời khác vang ngoài hành lang, cô lúc này mới đứng dậy mở cửa ra ngoài.

  Trong hành lang, Sa Mạn và Hứa Âm đang sóng bước đi về phía phòng khách, nghe thấy tiếng cửa mở, họ vô thức quay đầu lại liếc nhìn, đợi khi thấy rõ người bước ra là Khương Lệnh Hi, từ trên mắt hai người chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

  Trong bốn vị khách nữ trong biệt thự, bàn về dung mạo, họ dù có bất đắc dĩ đến đâu cũng phải thừa nhận rằng Khương Lệnh Hi chính là số một,.

  Dung mạo diễm lệ, trang điểm đậm một chút thì liền diễm sắc bức người, nhưng nếu trang điểm nhẹ thì càng thêm dịu dàng. Nói là học sinh cấp ba cũng sẽ không ai nghi ngờ.

  Họ vẫn còn nhớ rõ người năm ngoái đứng đầu hạng mục ảnh phim, chính là Khương Lệnh Hi trong vai một nữ sinh trung học mặc đồng phục. Ngay sau khi vừa được lan truyền trên mạng, cô đã được hàng nghìn người đánh giá là nữ thần vườn trường. Không biết có bao nhiêu thanh thiếu niên đã sử dụng nó làm hình nền điện thoại và máy tính.

  Chỉ tiếc về sau khi bộ phim truyền hình cô đóng được phát sóng, bản thân ảnh phim có bao nhiêu kinh diễm, thì kỹ năng diễn xuất của cô liền có bấy nhiêu cay mắt.

  Bởi vì sự so sánh vượt tưởng tượng này mà người nào đó dường như đã lên Hotsearch suốt hai ngày, nhưng cuối cùng có thể nói là một mớ khen chê lẫn lộn.

  Trước đó khi Khương Lệnh Hi đến ghi hình, mỗi lần bắt đầu ghi hình, cô ấy đều là trang điểm đậm, trông đẹp thì đẹp đấy, cũng rất lộng lẫy, nhưng lại không phù hợp với tông màu của chương trình tạp kỹ chậm rãi của họ, thậm chí còn có chút giọng khách át giọng chủ. Ngược lại với cô, người luôn trang điểm nhẹ nhàng, thoải mái - Lâm Tuyết Phi.

  Họ vốn tưởng rằng hôm nay sẽ nhìn thấy Khương Lệnh Hi trang điểm đậm, nhưng không ngờ thứ họ nhìn thấy lại là một khuôn mặt chỉ tô chút son và má hồng.

  Cả khuôn mặt trắng hồng, trông vô cùng trong trẻo và thanh tú. Cộng thêm đôi mắt đã mất đi vẻ nóng nảy đổi lại vô cùng có sức sống kia, phải nói là thực sự rất bắt mắt.



  "Sa lão sư, Hứa lão sư, chào buổi sáng."

  Sa Mạn phản ứng nhanh hơn một chút, từ trong sự kinh ngạc lấy lại tinh thần, hơi gật đầu, "Chào buổi sáng." Nghĩ đến chiếc máy ảnh vừa mới nhìn thấy ở hành lang, lại nói: "Tiểu Hi hôm nay dậy sớm quá."

  "Cũng tốt, kế hoạch của ngày hôm nay là vào buổi sáng nha."

  Hứa Âm mím môi cười nói: "Tuyết Phi hẳn là đã dậy rồi, ngược lại là cái thằng nhóc Khai Nguyên kia, tối qua chắc chắn lại lén thức khuya chơi game, chúng ta ăn sáng xong rồi gọi nó dậy, để nó ngủ thêm một chút."

   Khương Lệnh Hi hơi nhướng mày nhìn hai tiền bối trong ngành đã thay đổi thái độ trầm lặng và thờ ơ khác xa với ngày hôm qua.

  Quả nhiên trước ống kính, dù có quan hệ riêng tư thế nào cũng phải tỏ ra hòa hợp.

   Kỹ năng này, cô thuộc rồi!

  Kiếp trước trước khi nắm quyền, trong triều cũng có không ít người mà cô không ưa, dù sao đã là người ai cũng đều sẽ có chút tật xấu dù lớn hay nhỏ, nhỏ nhất chính là thiếu vệ sinh, nghiêm trọng nhất là dung túng cho người dưới tay giết người phóng hỏa.

  Nhưng chỉ cần người đó có đủ năng lực, có thể sử dụng, cô vẫn có thể gọi họ một tiếng “ái khanh”.

  Tất nhiên, nếu kết quả lại chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, việc lôi người về tính sổ cũng là sở trường của cô.

  Ba người cười cười nói nói đi đến phòng khách, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn.   

  Ngoài bữa sáng trên bàn còn được tặng kèm theo thẻ nhiệm vụ do tổ chương trình gửi đến.

  Sa Mạn cầm tấm thẻ nhiệm vụ lên đọc: "Nhiệm vụ hôm nay, một, leo lên núi Tiểu Thúy chụp ảnh. Lưu ý, phải bắt đội từ 2 người trở lên. Hai, cắm trại dưới chân núi, mỗi người cần chuẩn bị một phần thức ăn. Lưu ý, không ai được phép nhờ người khác giúp đỡ.”

  "Núi Tiểu Thúy sao, cũng được, không cao lắm, bất quá sau khi cơm nước xong xuôi cần thay quần áo và giày."

  "Cái khó là đồ ăn. Nên chuẩn bị gì đây? "

  Hai người trao đổi xong liếc nhìn Khương Lệnh Hi đang lặng lẽ đứng sang một bên không lên tiếng.

  Này tại sao lại không cùng nhau thảo luận?

   Khương Lệnh Hi đang nhìn về phía nhà bếp.

  Khách mời hiếm khi tự nấu một ngày ba bữa, tần suất sử dụng bếp tự nhiên cũng thấp đến đáng thương, nguyên liệu cũng có thể dùng hai từ “thiếu thốn” để hình dung.

  Quay mặt về phía hai người kia nói: “Tôi đang nghĩ không biết nguyên liệu lấy từ đâu?”

  Sa Mạn và Hứa Âm được nhắc nhở, lập tức ý thức được vấn đề.



  Hứa Âm thấp giọng phàn nàn: "Tổ chương trình đây chính là không muốn làm người, không cho nguyên liệu chẳng lẽ là muốn chúng ta đi tìm dân làng mua?"

  "Cái đó cũng không cần." Khương Lệnh Hi cầm tấm thẻ Sa Mạn vừa đặt lại trên bàn lên, lật lại mặt sau, chỉ thấy dòng chữ thình lình bên trên: “Trên đường lên núi, thẻ nguyên liệu may mắn sẽ rơi ra. Phải dùng thẻ để đổi nguyên liệu tương ứng, nếu không có thẻ thì đành phải tự tìm cách chuẩn bị."

  Sa Mạn hừ một tiếng: "Quả nhiên, tổ chương trình vẫn như vậy!”

  " Lại có nhiệm vụ mới hả, chị Mạn Mạn?"

  Lâm Tuyết Phi dùng tay che cái miệng đang ngáp, từ phòng ngủ đi tới, nhìn thấy thẻ nhiệm vụ lại lần nữa đặt trên bàn, vừa cầm lên đang định nhìn, liếc mắt sang bên cạnh, cả người bỗng sửng sờ .

  Cô ta cố nhịn không được cau mày, nhanh chóng nhìn qua bộ trang phục và trang điểm có chút thay đổi của Khương Lệnh Hi hôm nay.

  Giờ đang là thời điểm giao mùa giữa xuân và hè. Mặc dù nhiệt độ trên núi có hơi thấp nhưng lần này cô ta vẫn mang theo rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp mắt, hôm nay cô ta cũng đang mặc một cái màu hồng đào trong số đó.

   Lần này Khương Lệnh Hi cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng lại thêm phù hợp, tuy không bắt mắt bằng chiếc váy nhỏ cô ta đang mặc, nhưng cùng phong cách, ai có vóc dáng càng đẹp thì đương nhiên sẽ càng chiếm lợi thế hơn.

  Mượn động tác nhìn thẻ nhiệm vụ, Lâm Tuyết Phi cúi đầu, cắn cắn môi, lúc này cũng không thể về phòng thay đồ được.

  Chờ sau khi đọc nội dung trên thẻ nhiệm vụ, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

  Vì phải leo núi nên chắc chắn chút nữa sẽ phải thay váy.

  Cũng chỉ là chung một khung hình trong lúc ăn sáng, mình có thể chịu được!

  Sa Mạn vỗ vỗ vai Lâm Tuyết Phi nói: "Mọi người ngồi xuống ăn trước đi."

   Dành phần cho Tưởng Khai Nguyên trước, xong bốn người ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

  Lâm Tuyết Phi lần này nói như thế nào không muốn ngồi cạnh Khương Lệnh Hi, cố ý ngồi giữa Sa Mạn và Hứa Âm.

  Chỉ có điều, cô ta lại phải ngồi đối mặt với Khương Lệnh Hi, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy bộ dáng của nhau khi đang ăn.

  Uống chưa đến nửa bát cháo, Lâm Tuyết Phi không khỏi ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện lần nữa.

  Bây giờ cô ta ngay cả cơm cũng không muốn ăn!

  Người này ngay cả ăn thôi còn phải giả vờ?

  Chỉ là bữa sáng thôi mà có cần ra vẻ thanh lịch quý phái như vậy không!

  (Hoàn chương)

Editor: Giang Hải Vô Sương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau