Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 12: Không Tin Không Được

Trước Sau
  "Em đi gọi Tưởng Khai Nguyên dậy!"

  Lâm Tuyết Phi buông đũa, đứng dậy, giẫm lên đôi giày da nhỏ phát ra âm thanh “bạch bạch bạch”, nhanh chóng biến mất khỏi ống kính của phòng ăn.

  Đi đến phòng ngủ của Tưởng Khai Nguyên, cô ta gõ mấy cái lên cửa, nhận được tiếng đáp lại có vài phần giọng mũi từ bên trong, cô ta lại quay người trở về phòng, đẩy cửa bước vào.

  Đợi đến khi lần nữa bước ra, cả người đều đã thay đổi.

  Bộ đồ thể thao màu hồng kết hợp với giày thể thao trắng, thậm chí kiểu tóc cũng đổi thành hai bím hình con rết buông thõng trên vai, phối cùng mũ chống nắng, mang đến một cảm giác tươi mát, trẻ trung.

   Khương Lệnh Hi ăn sáng xong cũng trở về phòng thay quần áo.

   Lần ghi hình này, Lục Tranh Tranh chỉ mang cho cô hai bộ đồ thể thao, có lẽ là vì nguyên thân không thích mặc đồ thể thao.

  Bất quá cô lại khá thích nó, mặc vào rộng rãi lại dễ chịu.

   Bộ màu trắng kia cô đã mặc khi ra ngoài chạy bộ buổi sáng còn chưa giặt nên chỉ còn lại một chiếc màu đỏ chót, màu sắc có chút nổi bật, nhưng cô không còn quyền lựa chọn.

  Sau khi xác định trong tủ không còn bộ quần áo nào thích hợp để leo nuối nữa, Khương Lệnh Hi cuối cùng vẫn là mặc bộ đồ màu đỏ này vào.

  Trước khi ra khỏi cửa, cô tiện thể nhìn vào tấm gương soi toàn thân được dựa vào tường, có linh cảm rằng hôm nay mình có thể sẽ khá chiêu cừu hận.

  Linh cảm ba giây sau đó liền ứng nghiệm.

  Cô vừa mở cửa ra, cửa phòng đối diện cũng cơ hồ đồng thời mở ra, cô và Lâm Tuyết Phi liếc nhìn nhau.

  Lâm Tuyết Phi nhịn không được nghiến răng ken két.

  Chưa bao giờ có cảm giác Khương Lệnh Hi đến chương trình này chỉ để khắc cô ta như bây giờ.

  Cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có người lại hợp với màu đỏ đến vậy!

   Khương Lệnh Hi một thân màu đỏ chót, lúc này tựa như mặt trời sáng rực, rực rỡ, đem cái đóa tiểu hoa đào nhỏ trắng mập như cô ta phơi đến héo!

  Hai người một trước một sau đi đến phòng khách, Tưởng Khai Nguyên vốn đang ngồi ăn sáng, nghe thấy thanh âm thì ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt chợt tỏa sáng.

  Nếu không phải hắn nhét đầy đồ ăn vào miệng thì ngay lúc này chắc đã phát ra một tiếng huýt sáo kinh người.

  Chưa bao giờ Khương Lệnh Hi khiến hắn kinh ngạc như vậy!

  Về phần Lâm Tuyết Phi, người đang đứng sau lưng Khương Lệnh Hi, hoàn toàn bị vẻ đẹp đẽ trước mặt vứt ra sau, hai giây sau mới nhận được một câu cảm ơn từ Tưởng Khai Nguyên: "Cảm ơn chị Tuyết Phi đã đánh thức em."

  Lâm Tuyết Phi miễn cưỡng kéo môi lên cười cười, "Cậu đã gọi tôi là chị rồi. Chị gọi em trai dậy là việc nên làm.”

   Tưởng Khai Nguyên định nói “Chị không muốn cười thì có thể không cười”, vẻ mặt cứng ngắc, chú ý thấy chiếc náy quay bên cạnh, lại nhanh chóng đem lời muốn nói nuốt vào trong.

   Lâm Tuyết Phi đi về hướng phòng ăn, bộ dáng xem là lại chuẩn bị diễn cảnh chị em thân mật chiếu cố nhau, Khương Lệnh Hi không có ý định đó, đi đến ghế sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống, thuận tay lại móc điện thoại di động từ trong túi ra.

  Sau khi ngồi xuống, Lâm Tuyết Phi quay người lại, thấy Khương Lệnh Hi không có đi theo mình, lặng lẽ thở nhẹ nhõm, "Khai Nguyên, cậu đã xem phiếu nhiệm vụ hôm nay chưa?

  " Xem rồi, leo núi là chuyện nhỏ, chụp ảnh cũng là nghề của em, nhưng em không biết nấu ăn, làm nổ nhà bếp thì nghe còn được."

  "Thẻ nhiệm vụ đã nói không thể nhờ người khác giúp đỡ," Lâm Tuyết Phi có chút bất đắc dĩ dang tay ra, "Lần này chị cũng không cách nào giúp em được."



  Bản thân Tưởng Khai Nguyên cũng khá lạc quan, "Không sao đâu, xe tới núi ắt có đường."

  ...

   Khương Lệnh Hi vừa nghe hai người trò chuyện ở bàn ăn, vừa mở cuốn sách lịch sử mà mình đã tải về điện thoại trên đường tới đây.

  Tìm tới trang được đánh dấu, tiếp tục đọc nó một cách thích thú.

  Cô thế mà lại vừa thấy lịch sử của triều đại Đại Dận.

   Về triều Đại Dận sau khi cô rời đi thì chỉ kéo dài không đến ba trăm năm liền bị thay thế bởi triều đại mới, cô có chút cảm xúc, nhưng cũng không nhiều.

  Sự thay đổi của các triều đại là điều rất bình thường trong lịch sử, thậm chí có cả triều mới tới đời thứ hai thì đã chết. Triều Đại Dận kéo dài gần năm trăm năm, mở đầu cho hai thời kỳ thịnh vượng, có thể coi là một dấu ấn huy hoàng trong sử sách.

  Điều khiến cô có chút khó buông được đó chính là một đoạn tiểu sử ngắn gọn ở cuối sách .

  * Tiểu sử Thẩm khanh *

   Trong sách nói “Không đầy một năm sau khi Nguyên Chiêu hoàng đế băng hà, Thẩm Mặc Khanh phụ tá tân hoàng kế vị, giúp ổn định triều đình vế sau. Trong người bởi vì bệnh mà qua đời. Nhất đại danh tướng cứ vậy mà theo gót nữ đế. "

  Có quỷ mới theo ấy!

  Thân thể người kia thật sự rất tốt, trong những năm đầu còn làm quân sư cùng cô ngự giá thân chinh. Trong triều thậm chí còn đối đầu với cô phải nói là vô cùng dẻo dai. Lúc khâm sai chỉ vì muốn đem bằng chứng thần tử tham ô về cho cô mà còn dám một thân cưỡi ngựa ngàn dặm không ngủ.

  Làm sao một người như vậy lại có thể qua đời vì bệnh tật ở tuổi bốn mươi.

  "Cái tiểu sử này nhất định là giả!"   

  Nói không chừng người kia chỉ là cả thấy mệt mỏi, cho nên mới mượn cớ vì bệnh tật qua đời, còn mình thì tìm một nơi ở nông thôn để sống ẩn dật.

  *

  Đế đô.

  Cao ốc Vân Hi, văn phòng tầng cao nhất.

  Hà quản lý sắp xếp các tài liệu cần phê duyệt hôm nay, đặt chúng lên chiếc bàn lớn trước mặt. Anh ta nhìn ông chủ đang cầm bút tập trung viết, ngập ngừng muốn nói.

  "Muốn nói gì thì nói đi, do do dự dự làm cái gì?"

  "Là như vầy ông chủ. Vừa rồi tôi đang trong nhà vệ sinh kiểm tra điện thoại, tình cờ nhìn thấy một tin tức liên quan đến phu nhân."

  Đầu bút dừng lại một chút, Thẩm Vận Khanh viết xong mấy chữ tiếp theo: "Cô ấy lại làm gì nữa?"

  "Về cái chương trình mà lần trước phu nhân gặp tai nạn, blog chính thức của tổ chương trình vừa có động thái, phu nhân cô ấy đã trở về tổ tiết mục ghi hình nữa rồi."

  "Việc điều tra nguyên nhân vụ tai nạn trước đó thế nào rồi?"

  "Xác định là tai nạn, phu nhân...," Hà trợ lý nói đến đây thì dừng lại, quyết định chắc chắn, “ Đúng là gieo gió gặt bão"

  Nói xong, hắn liền nín thở chờ đợi phản ứng của ông chủ.



  Chỉ có điều phản ứng của ông chủ khiến anh ta có chút thất vọng, đối phương vẫn là dáng vẻ nước chảy mây trôi kia, dường như không để ý chút nào, giống như hành động trực tiếp đến bệnh viện sau khi vừa xuống máy bay hai ngày trước kia hoàn toàn là do ảo giác của chính anh ta.

  "Ông chủ, ngài còn có chỉ thị nào khác không?"

  Ví dụ như phái hai vệ sĩ đến đưa phu nhân về, kịp thời ngăn phu nhân muốn tự sát lần nữa cũng tốt!

  "Không có, cậu ra ngoài đi."

  Cánh cửa văn phòng nhẹ nhàng đóng lại. Thẩm Vận Khanh cẩn thận cất tờ giấy đầy chữ trước mặt, lại từ ngăn kéo bên phải bàn làm việc từng li từng tí lấy ra một cuộn giấy, đối phương từ từ mở bức chân dung ra. Lẳng lặng nhìn nó thật lâu, sau đó mới cẩn thận đặt nó trở lại.

  "Đây mới là nàng ấy."

  *

  Ở giữa sườn núi Tiểu Thủy.

  Ngoại trừ Tưởng Khai Nguyên trông vẫn tràn đầy sinh lực như cũ thì bốn vị khách mời nữ còn lại lúc này đều đang ôm đầu gối thở hổn hển, mồ hôi ròng ròng, bất chấp hình tượng của mình.

   Khương Lệnh Hi tìm một cái bóng cây râm mát khoanh chân ngồi xuống, vừa tận lực hít sâu điều chỉnh nhịp tim, vừa lặng lẽ nghe bên kia nói chuyện.

  "Tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới núi Tiểu Thúy Sơn cao như hôm nay, mới lên được một nửa, tôi cảm thấy mình sắp không thể kiên trì tiếp tục được nữa!

  " Mấu chốt là thẻ nguyên liệu một cái cũng không thấy."

  "Leo núi đã đủ mệt rồi, còn phải tìm thẻ nguyên liệu nữa!"

  Lâm Tuyết Phi không khỏi thở dài một tiếng, tạm thời đem câu "Tổ chương trình không phải là người" nuốt về.

  Quay người lại liền thấy Khương Lệnh Hi ngồi khoanh chân dưới bóng cây, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trên nền bộ đồ thể thao màu đỏ càng thêm xinh đẹp. Cô mím môi nói: "Hôm nay Hi Hi có chút yên tĩnh nhỉ.”

Trước đây không phải rất thích thể hiện sao? Tại sao bây giờ lại im lặng như vậy?

  Bị gọi tên, Khương Lệnh Hi mở mắt ra, hướng mắt nhìn sang phía Lâm Tuyết Phi. Tầm mắt vừa vặn rơi trên Lâm Tuyết Phi, ánh mắt cô liền dừng lại.

  “Nhìn.”

  “Nhìn cái gì?”

  “ Đỉnh đầu.”

  Mấy người đang đứng cùng nhau nghỉ ngơi, nghe vậy vô thức đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

  Chỉ thấy tấm thẻ nguyên liệu mà họ vừa phàn nàn không tìm thấy giờ đang được cố định trên nhánh cây ở giữa.

  Tấm thẻ màu xanh ở giữa có một bòng màu trắng rất dễ thấy.

  Nhưng ai mà ngờ được rằng ekip chương trình lại chói chó đến mức để thẻ nguyên liệu vào đây!

  Tưởng Khai Nguyên xoa xoa tay nói: "Em rất giỏi trèo cây, xem em nè!”

(Hoàn chương)

Editor : Giang Hải Vô Sương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau