Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 13: Nhường Vị Trí Center
Ba phút sau.
Nhìn Tưởng Khai Nguyên vừa leo lên chưa đầy hai mét lại trượt xuống, mọi người có mặt tại hiện trường đều im lặng.
"Khụ, cái này khác với cái cây mà em đã trèo trước đó. Thân cây hơi trơn, để tôi thử lại lần nữa."
Sa Mạn liếc nhìn mười ngón tay đã bị vỏ cây cọ xát đến đỏ bừng của Tưởng Khai Nguyên. Đôi giày thể thao trắng hàng hiệu cũng đã có vài vết đen ước chừng không thể lau sạch được do ma sát mạnh, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Nếu vẫn không được thì thôi, ta đi chỗ khác…”
‘Hẳn là còn có thể’ bốn chữ còn chưa kịp nói ra, một tiếng “coi chừng trượt”. Tưởng Khai Nguyên cố gắng lần thứ ba tuyên bố thất bại.
"Tổ tiết mục có thể nghĩ đến việc đặt thẻ nguyên liệu lên trên cây, không nói ở nơi khác có thể tìm được hay không, sau khi tìm được có lấy được hay không lại là chuyện khác." Hứa Âm phát biểu xong, nhìn bốn phía, "Này, Tiểu Hi đâu?"
Vừa rồi bọn họ đều chăm chú ngẩng đầu xem Tưởng Khai Nguyên trèo cây, nháy mắt một cái, sao lại thiếu đi một người rồi?
Vừa dứt lời, từ bụi cây gần đó truyền đến tiếng rầm rầm, ngay sau đó một bóng người đỏ chót từ trong bụi cây chui ra.
Máy ảnh cũng theo đó di chuyển tới, sự tương phản mạnh mẽ giữa màu đỏ và màu lục gần như khiến mọi người không chú ý đến cây trúc trông như vừa bị gãy trong tay Khương Lệnh Hi.
Sa Mạn nhìn thấy cây trúc trong tay Khương Lệnh Hi vỗ trán một cái, “Thế mà tôi lại quên mất mình có thể tìm dụng cụ hỗ trợ.”
Trên đường đến đây bọn họ không nhìn còn nhìn thấy một bụi trúc sao?
Khi đó mọi người còn không mệt lắm, còn chụp ảnh trước bụi trúc nữa.
Những người khác cũng có chút ảo não, Lâm Tuyết Phi càng không nhịn được mà cắn răng.
Bằng cách này, sự chú ý chắc chắn sẽ thuộc về Khương Lệnh Hi, Tưởng Khai Nguyên bằng sự ngớ ngẩn và dễ thương vừa rồi cũng sẽ có không ít cảnh quay, cô ta là một người quan tâm đến ống kính, sợ rằng mình sẽ rơi xuống vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên!
Cây trúc cứng cáp, dài gần hai mét. Cộng với chiều cao của Khương Lệnh Hi, thẻ nguyên liệu được đặt trên cành cây cao chưa đến bốn mét nhẹ nhàng bị chọc xuống, liền trôi theo gió mà bay xuống.
Tưởng Khai Nguyên không để ý tay mình vẫn còn dính bụi, vội vàng nhặt lên nói: “Chị Lệnh Hi, của chị.”
Thẻ nguyên liệu nấu ăn cuối cùng rơi vào tay Khương Lệnh Hi, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Suy cho cùng, Khương Lệnh Hi là người đầu tiên phát hiện ra thẻ nguyên liệu và người cuối cùng thành công lấy được nó cũng là Khương Lệnh Hi,.
Tưởng Khai Nguyên mặc dù leo trèo chăm chỉ vẫn không lấy được, nhưng một điểm không vui cũng đều không có.
Cậu ta cầm thẻ nguyên liệu lên, nhanh dòng quét mắt qua dòng chữ phía trên. Thẻ nguyên liệu này có thể đổi lấy nguyên liệu làm bánh gato.
Thà để bé trộn salad rau quả còn được, chứ làm bánh á, hãy để bé yên.
Phía sau chắc chắn sẽ còn thẻ nguyên liệu dễ nấu hơn.
Chờ khi Sa Mạn và Hứa Âm vừa đi bộ vừa thay phiên nhau đọc nội dung trên thẻ, lúc nhìn lại Khương Lệnh Hi trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia đồng cảm.
Bánh gato, loại đồ ăn dễ làm hỏng nhất, với tay nghề ngâm nước mì ăn liền của Khương Lệnh Hi, bọn họ thật sự không dám kỳ vọng quá nhiều.
Khương Lệnh Hi cất thẻ nguyên liệu đi. Cô chưa bao giờ ăn bánh gato, càng chưa bao giờ làm qua, nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên nên chẳng có gì là không thể cả!
Càng lên cao thì càng khó đi. Không phải đường núi ngày càng dốc mà là sức lực của mọi người đã gần như cạn kiệt.
Ngay cả mấy cameraman thể lực tốt nhất đi cùng cũng đã thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa.
Tần suất nghỉ giải lao cũng trở nên thường xuyên hơn.
Cũng may các thẻ nguyên liệu cũng lần lượt được thu hoạch, mỗi lần thu hoạch được một tấm, tinh thần của tất cả mọi người liền phấn chấn lên một chút.
Chỉ có điều, cho đến giờ, Khương Lệnh Hi là người đầu tiên phát hiện ra tổng cộng bốn trong số năm thẻ thành phần.
Lần này, ngay cả Sa Mạn cũng không khỏi thốt lên: "Đôi mắt của Tiểu Hi thật là lợi hại."
Mọi người có mặt đều có thể nhìn ra, những lời này tuyệt đối không phải là lời nói khách sáo trước đây.
Lâm Tuyết Phi cầm thẻ nguyên liệu trong tay, có chút không vui mà gật đầu.
Thẻ nguyên liệu của cô cũng là do Khương Lệnh Hi phát hiện, ban đầu cô ta muốn từ chối nhưng những người khác đều có rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì đây sẽ là cái cuối cùng nên cô chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.
Giờ lại nghe Sa Mạn nói về đôi mắt của Khương Lệnh Hi, cô ta không khỏi nhìn vào đôi mắt đó.
Đó là một đôi mắt phượng tiêu chuẩn, đồng tử trong suốt, lúc này lại có chút hơi nheo lại, đuôi mắt càng thêm phong phú và linh hoạt. Cho dù cô ta muốn bắt bẻ như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nói được bất cứ điểm chê nào về đôi mắt này.
Thẳng cho đến khi đôi mắt đó thản nhiên nhìn về phía cô ta, Lâm Tuyết Phi lập tức lùi lại một bước theo bản năng, tim đập dữ dội mấy nhịp.
Trong chốc lát, cô ta như bị xoáy vào một không gian uy nghi và to lớn vậy.
Chờ khi phản ứng lại, da mặt cứ như bị phỏng đến đỏ lên.
May mắn thay, lúc này trời vốn nóng nên dù mặt cô ta có đỏ đến đâu cũng sẽ không bị phát hiện.
Mãi cho đến khi leo lên đỉnh núi, trong đầu Lâm Tuyết Phi không khỏi nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Khương Lệnh Hi, suýt chút nữa là bị trẹo chân chỉ vì sao nhãng.
"Cẩn thận!"
Trên cánh tay đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác giữ mình lại, lại nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó, Lâm Tuyết Phi phức tạp nói tiếng cảm ơn.
Trong lần ghi hình chương trình trước đó, Khương Lệnh Hi giống như một con bướm, cô luôn có mặt ở bất cứ nơi nào có máy quay. Dù tạm thời không có máy quay thì cô vẫn nhất quyết đòi đứng trước máy quay. Mọi người khi đó đều rất khó chịu. Hóa ra chương trình này chỉ có một mình cô ta là đang ra sức!
Lần này, cô ta hoàn toàn không thấy người này nhất quyết đứng trước ống kính nữa. Ngay cả nói cũng ít hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói rằng trừ khi cần thiết sẽ không mở miệng.
Nhưng cô ta lại thất vọng phát hiện, Khương Lệnh Hi không có chủ động tiến tới trước ống kính, mà là máy quay xung quanh cô vô thức đi theo Khương Lệnh Hi.
Dù là việc lấy thẻ nguyên liệu bằng cây trúc, tìm thẻ nguyên liệu bị giấu hay thậm chí chỉ là ngồi nghỉ ngơi thì luôn có camera khoe ra khuôn mặt 360° không một chút khuyết điểm nào của cô .
Khương Lệnh Hi không cố ý di chuyển trước ống kính, cũng không cố ý tránh ống kính. Cô vẫn là chưa quen với việc đối mặt với ống kính.
Cô không thể kiểm soát việc trở thành trung tâm của sự chú ý, vì vốn kiếp trước cô chính là tiêu điểm.
Đối với việc khám phá thẻ nguyên liệu, đều hoàn toàn phụ thuộc vào kinh nghiệm vậy.
Kinh nghiệm chiến đấu trên núi thì cô không thiếu, nhân viên công tác khi họ đặt thẻ nguyên liệu chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên đường đi, kiếp trước ngay cả khi đối thủ cố tình xóa sạch dấu vết thì cô vẫn có thể tìm ra được dấu vết, chứ đừng nói đến những dấu vết chỉ mới làm sạch thô sơ này.
Đơn giản là xem một lần liền thấy.
Thấy người khác sắp đi ngang qua mà không để ý, cô dù không có ý định cũng phải nhắc nhở một chút.
Lên đến đỉnh núi, sau một hồi nghỉ ngơi cuối cùng cũng khôi phục lại được chút sức lực, đã đến khâu chụp ảnh tập thể.
Vốn dự định của mọi người là Sa Mạn và Hứa Âm, hai người có địa vị cao nhất trong vòng, sẽ đứng ở giữa, còn ba người còn lại sẽ đứng hai bên.
Khương Lệnh Hi ý thức được, đang định đi sang một bên thì có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, kéo cô vào giữa.
Đối mặt với Khương Lệnh Hi với vẻ mặt kinh ngạc, Sa Mạn cười nói: "Lần này lên núi, Tiểu Hi đã có cống hiến lớn nhất. Ngoại trừ Tưởng Khai Nguyên, Tiểu Hi đã giúp chúng ta tìm được tất cả các thẻ nguyên liệu. Tôi đề nghị để Tiểu Hi đứng ở vị trí center, mọi người có phản đối gì không?"
Hứa Âm cười xua tay, cô cũng không quan tâm chuyện này, chỉ là một vị trí, sẽ không ảnh hưởng gì đến cô.
Tưởng Khai Nguyên vui vẻ không phản đối.
Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Phi suýt chút nữa không nhịn được, cô ta gượng mình phải gật đầu.
Mới có một buổi sáng thôi, các người đã quên Khương Lệnh Hi đã gây cho mọi người bao nhiêu phiền phức, để lại bao nhiêu phiền toái rồi sao?
Còn nữa, mấy ngày nay Khương Lệnh Hi đã tham gia lớp huấn luyện nào để thay đổi bản thân hoàn toàn vậy?
Cô ta cũng muốn quay lại và đăng ký a!
(Hoàn chương)
Editor: Giang Hải Vô Sương
Nhìn Tưởng Khai Nguyên vừa leo lên chưa đầy hai mét lại trượt xuống, mọi người có mặt tại hiện trường đều im lặng.
"Khụ, cái này khác với cái cây mà em đã trèo trước đó. Thân cây hơi trơn, để tôi thử lại lần nữa."
Sa Mạn liếc nhìn mười ngón tay đã bị vỏ cây cọ xát đến đỏ bừng của Tưởng Khai Nguyên. Đôi giày thể thao trắng hàng hiệu cũng đã có vài vết đen ước chừng không thể lau sạch được do ma sát mạnh, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Nếu vẫn không được thì thôi, ta đi chỗ khác…”
‘Hẳn là còn có thể’ bốn chữ còn chưa kịp nói ra, một tiếng “coi chừng trượt”. Tưởng Khai Nguyên cố gắng lần thứ ba tuyên bố thất bại.
"Tổ tiết mục có thể nghĩ đến việc đặt thẻ nguyên liệu lên trên cây, không nói ở nơi khác có thể tìm được hay không, sau khi tìm được có lấy được hay không lại là chuyện khác." Hứa Âm phát biểu xong, nhìn bốn phía, "Này, Tiểu Hi đâu?"
Vừa rồi bọn họ đều chăm chú ngẩng đầu xem Tưởng Khai Nguyên trèo cây, nháy mắt một cái, sao lại thiếu đi một người rồi?
Vừa dứt lời, từ bụi cây gần đó truyền đến tiếng rầm rầm, ngay sau đó một bóng người đỏ chót từ trong bụi cây chui ra.
Máy ảnh cũng theo đó di chuyển tới, sự tương phản mạnh mẽ giữa màu đỏ và màu lục gần như khiến mọi người không chú ý đến cây trúc trông như vừa bị gãy trong tay Khương Lệnh Hi.
Sa Mạn nhìn thấy cây trúc trong tay Khương Lệnh Hi vỗ trán một cái, “Thế mà tôi lại quên mất mình có thể tìm dụng cụ hỗ trợ.”
Trên đường đến đây bọn họ không nhìn còn nhìn thấy một bụi trúc sao?
Khi đó mọi người còn không mệt lắm, còn chụp ảnh trước bụi trúc nữa.
Những người khác cũng có chút ảo não, Lâm Tuyết Phi càng không nhịn được mà cắn răng.
Bằng cách này, sự chú ý chắc chắn sẽ thuộc về Khương Lệnh Hi, Tưởng Khai Nguyên bằng sự ngớ ngẩn và dễ thương vừa rồi cũng sẽ có không ít cảnh quay, cô ta là một người quan tâm đến ống kính, sợ rằng mình sẽ rơi xuống vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên!
Cây trúc cứng cáp, dài gần hai mét. Cộng với chiều cao của Khương Lệnh Hi, thẻ nguyên liệu được đặt trên cành cây cao chưa đến bốn mét nhẹ nhàng bị chọc xuống, liền trôi theo gió mà bay xuống.
Tưởng Khai Nguyên không để ý tay mình vẫn còn dính bụi, vội vàng nhặt lên nói: “Chị Lệnh Hi, của chị.”
Thẻ nguyên liệu nấu ăn cuối cùng rơi vào tay Khương Lệnh Hi, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Suy cho cùng, Khương Lệnh Hi là người đầu tiên phát hiện ra thẻ nguyên liệu và người cuối cùng thành công lấy được nó cũng là Khương Lệnh Hi,.
Tưởng Khai Nguyên mặc dù leo trèo chăm chỉ vẫn không lấy được, nhưng một điểm không vui cũng đều không có.
Cậu ta cầm thẻ nguyên liệu lên, nhanh dòng quét mắt qua dòng chữ phía trên. Thẻ nguyên liệu này có thể đổi lấy nguyên liệu làm bánh gato.
Thà để bé trộn salad rau quả còn được, chứ làm bánh á, hãy để bé yên.
Phía sau chắc chắn sẽ còn thẻ nguyên liệu dễ nấu hơn.
Chờ khi Sa Mạn và Hứa Âm vừa đi bộ vừa thay phiên nhau đọc nội dung trên thẻ, lúc nhìn lại Khương Lệnh Hi trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia đồng cảm.
Bánh gato, loại đồ ăn dễ làm hỏng nhất, với tay nghề ngâm nước mì ăn liền của Khương Lệnh Hi, bọn họ thật sự không dám kỳ vọng quá nhiều.
Khương Lệnh Hi cất thẻ nguyên liệu đi. Cô chưa bao giờ ăn bánh gato, càng chưa bao giờ làm qua, nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên nên chẳng có gì là không thể cả!
Càng lên cao thì càng khó đi. Không phải đường núi ngày càng dốc mà là sức lực của mọi người đã gần như cạn kiệt.
Ngay cả mấy cameraman thể lực tốt nhất đi cùng cũng đã thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa.
Tần suất nghỉ giải lao cũng trở nên thường xuyên hơn.
Cũng may các thẻ nguyên liệu cũng lần lượt được thu hoạch, mỗi lần thu hoạch được một tấm, tinh thần của tất cả mọi người liền phấn chấn lên một chút.
Chỉ có điều, cho đến giờ, Khương Lệnh Hi là người đầu tiên phát hiện ra tổng cộng bốn trong số năm thẻ thành phần.
Lần này, ngay cả Sa Mạn cũng không khỏi thốt lên: "Đôi mắt của Tiểu Hi thật là lợi hại."
Mọi người có mặt đều có thể nhìn ra, những lời này tuyệt đối không phải là lời nói khách sáo trước đây.
Lâm Tuyết Phi cầm thẻ nguyên liệu trong tay, có chút không vui mà gật đầu.
Thẻ nguyên liệu của cô cũng là do Khương Lệnh Hi phát hiện, ban đầu cô ta muốn từ chối nhưng những người khác đều có rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì đây sẽ là cái cuối cùng nên cô chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.
Giờ lại nghe Sa Mạn nói về đôi mắt của Khương Lệnh Hi, cô ta không khỏi nhìn vào đôi mắt đó.
Đó là một đôi mắt phượng tiêu chuẩn, đồng tử trong suốt, lúc này lại có chút hơi nheo lại, đuôi mắt càng thêm phong phú và linh hoạt. Cho dù cô ta muốn bắt bẻ như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nói được bất cứ điểm chê nào về đôi mắt này.
Thẳng cho đến khi đôi mắt đó thản nhiên nhìn về phía cô ta, Lâm Tuyết Phi lập tức lùi lại một bước theo bản năng, tim đập dữ dội mấy nhịp.
Trong chốc lát, cô ta như bị xoáy vào một không gian uy nghi và to lớn vậy.
Chờ khi phản ứng lại, da mặt cứ như bị phỏng đến đỏ lên.
May mắn thay, lúc này trời vốn nóng nên dù mặt cô ta có đỏ đến đâu cũng sẽ không bị phát hiện.
Mãi cho đến khi leo lên đỉnh núi, trong đầu Lâm Tuyết Phi không khỏi nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Khương Lệnh Hi, suýt chút nữa là bị trẹo chân chỉ vì sao nhãng.
"Cẩn thận!"
Trên cánh tay đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác giữ mình lại, lại nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó, Lâm Tuyết Phi phức tạp nói tiếng cảm ơn.
Trong lần ghi hình chương trình trước đó, Khương Lệnh Hi giống như một con bướm, cô luôn có mặt ở bất cứ nơi nào có máy quay. Dù tạm thời không có máy quay thì cô vẫn nhất quyết đòi đứng trước máy quay. Mọi người khi đó đều rất khó chịu. Hóa ra chương trình này chỉ có một mình cô ta là đang ra sức!
Lần này, cô ta hoàn toàn không thấy người này nhất quyết đứng trước ống kính nữa. Ngay cả nói cũng ít hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói rằng trừ khi cần thiết sẽ không mở miệng.
Nhưng cô ta lại thất vọng phát hiện, Khương Lệnh Hi không có chủ động tiến tới trước ống kính, mà là máy quay xung quanh cô vô thức đi theo Khương Lệnh Hi.
Dù là việc lấy thẻ nguyên liệu bằng cây trúc, tìm thẻ nguyên liệu bị giấu hay thậm chí chỉ là ngồi nghỉ ngơi thì luôn có camera khoe ra khuôn mặt 360° không một chút khuyết điểm nào của cô .
Khương Lệnh Hi không cố ý di chuyển trước ống kính, cũng không cố ý tránh ống kính. Cô vẫn là chưa quen với việc đối mặt với ống kính.
Cô không thể kiểm soát việc trở thành trung tâm của sự chú ý, vì vốn kiếp trước cô chính là tiêu điểm.
Đối với việc khám phá thẻ nguyên liệu, đều hoàn toàn phụ thuộc vào kinh nghiệm vậy.
Kinh nghiệm chiến đấu trên núi thì cô không thiếu, nhân viên công tác khi họ đặt thẻ nguyên liệu chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên đường đi, kiếp trước ngay cả khi đối thủ cố tình xóa sạch dấu vết thì cô vẫn có thể tìm ra được dấu vết, chứ đừng nói đến những dấu vết chỉ mới làm sạch thô sơ này.
Đơn giản là xem một lần liền thấy.
Thấy người khác sắp đi ngang qua mà không để ý, cô dù không có ý định cũng phải nhắc nhở một chút.
Lên đến đỉnh núi, sau một hồi nghỉ ngơi cuối cùng cũng khôi phục lại được chút sức lực, đã đến khâu chụp ảnh tập thể.
Vốn dự định của mọi người là Sa Mạn và Hứa Âm, hai người có địa vị cao nhất trong vòng, sẽ đứng ở giữa, còn ba người còn lại sẽ đứng hai bên.
Khương Lệnh Hi ý thức được, đang định đi sang một bên thì có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, kéo cô vào giữa.
Đối mặt với Khương Lệnh Hi với vẻ mặt kinh ngạc, Sa Mạn cười nói: "Lần này lên núi, Tiểu Hi đã có cống hiến lớn nhất. Ngoại trừ Tưởng Khai Nguyên, Tiểu Hi đã giúp chúng ta tìm được tất cả các thẻ nguyên liệu. Tôi đề nghị để Tiểu Hi đứng ở vị trí center, mọi người có phản đối gì không?"
Hứa Âm cười xua tay, cô cũng không quan tâm chuyện này, chỉ là một vị trí, sẽ không ảnh hưởng gì đến cô.
Tưởng Khai Nguyên vui vẻ không phản đối.
Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Phi suýt chút nữa không nhịn được, cô ta gượng mình phải gật đầu.
Mới có một buổi sáng thôi, các người đã quên Khương Lệnh Hi đã gây cho mọi người bao nhiêu phiền phức, để lại bao nhiêu phiền toái rồi sao?
Còn nữa, mấy ngày nay Khương Lệnh Hi đã tham gia lớp huấn luyện nào để thay đổi bản thân hoàn toàn vậy?
Cô ta cũng muốn quay lại và đăng ký a!
(Hoàn chương)
Editor: Giang Hải Vô Sương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất