Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 16: Nhiệm Vụ Mới
Nếu nói Tưởng Khai Nguyên thay đổi suy nghĩ về chuỗi biến đổi của Khương Lệnh Hi, thì người đang ngăn cách cậu bởi một bức tường Lâm Tuyết Phi cũng có chút lo lắng.
Khương Lệnh Hi trước đây đã gây ra rất nhiều chuyện, mặc dù cô ta rất không kiên nhẫn khi có một đồng nghiệp tạm thời tự cho mình là trung tâm như vậy, nhưng sự thiếu hiểu biết của đối phương vừa vặn có thể phụ trợ cho sự thông minh và rộng lượng của cô ta, vậy nên cô ấy miễn cưỡng còn có thể chịu đựng.
Nhưng bây giờ, đối phương đã thay đổi.
Cô ta không còn phải chịu đựng Khương Lệnh Hi nữa nhưng lại cảm thấy cả người rất buồn bực.
Hết phiền muộn này đến phiền muộn khác xảy ra trước ống kính cô ta vẫn phải nhịn xuống. Bây giờ trong phòng ngủ, máy ảnh đều đã tắt. Lúc này cô ta mới dám gọi điện cho người quản lí của mình để phàn nàn.
" Em thậm chí còn nghi ngờ trước đó Khương Lệnh Hi không phải về dưỡng thương mà là đi học lớp tu luyện làm người. Lần này trở về cứ như là một người mới!"
Nếu Khương Lệnh Hi nghe được lời này, chỉ muốn nói một câu: Quả nhiên hiểu rõ mình nhất, ngoài trừ đạt được cái công nhận đồng nghiệp thân thiện, chính là kẻ thù kia thôi.
"Đừng nóng vội, chậm rãi nói cho anh biết, Khương Lệnh Hi sau khi trở lại cư xử như thế nào?"
Lâm Tuyết Phi tỉ mỉ nói, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Tưởng Khai Nguyên theo bản năng có hỏi một câu, "Hoàng ca, anh nói xem Khương Lệnh Hi hẳn là không thể thật sự có một chị em song sinh khác đúng không, nếu không thì dù có học tập chăm chỉ thì cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy!”
Đối phương kiên quyết trả lời: “Không thể nào, hoàn cảnh gia đình của Khương Lệnh Hi không phải là bí mật gì trong ngành. Hồi đó cô ta bước chân vào làng giải trí, chỉ để giúp gia đình trả nợ, chỉ còn một người cha phá sản, người mẹ nội trợ và một cậu em trai chưa ra trại giam vị thành niên, hoàn toàn không có chị em song sinh nào."
"Đúng vậy, ý em là vậy."
"Tuyết Phi, có lẽ chính em cũng không nhận ra điều đó, nhưng anh nghe nói rằng em quay lại chương trình lại lần nữa bị ảnh hưởng bởi Khương Lệnh Hi."
Lâm Tuyết Phi không khỏi nín thở.
Liền nghe thấy người quản lí Hoàng Ca tiếp tục nói: “Bây giờ tốt nhất em đừng suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì, cũng đừng quan tâm Khương Lệnh Hi đã thay đổi bao nhiêu, biểu hiện của cô ta hiện tại có tốt ra sao. Cứ dựa theo tiến độ trước đây mà làm, tuyệt đối đừng để cô ta khiến em từ con đường dự định ban đầu mà thay đổi. Bây giờ, khán giả đều rất tinh mắt, em chỉ cần có chút sơ hở thôi thì họ cũng sẽ phát hiện. Về phần Khương Lệnh Hi, mặc kệ cô ta có giả vờ hay thật sự gặp cao nhân đi chăng nữa, nếu cô ta muốn giả vờ thì em cũng phải tiếp tục giả vờ, không được cư xử như ngày hôm nay nữa."
Lâm Tuyết Phi nghe đến đây chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh dần. Nhìn lại màn trình diễn của cô ta trước ống kính ngày hôm nay, cô ta thực sự thậm chí còn chưa đạt được một nửa trình độ trước đó.
Tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận mình bị sự thay đổi đột ngột của Khương Lệnh Hi làm ảnh hưởng, nhưng trừ điều này ra cũng không có cách giải thích nào khác.
“Được rồi, Hoàng ca, em hiểu rồi.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm đi.”
“Ừm.”
*
Xương sống, thắt lưng và chân sau một đêm ngủ đều đau nhức như dự liệu.
Tuy nhiên, Khương Lệnh Hi lại không hề do dự. Sau đó, cô dậy thật sớm và ra ngoài chạy bộ như ngày hôm qua.
Lần này nhân viên của biệt thự lại nhìn thấy cô, mặc dù vẫn có chút ngạc nhiên khi cô có thể dậy sớm, nhưng cũng may là họ không ngạc nhiên như ngày hôm qua.
Sau khi chạy vòng quanh con đường quê và trở về, biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ.
Sau khi cô về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi nằm lên giường nghỉ ngơi, ngoài hành lang cuối cùng cũng có động tĩnh.
Sa Mạn dù có trang điểm nhưng cũng có thể nhìn ra sắc mặt bà có chút mệt mỏi, vừa đi về phía phòng khách, vừa dùng tay vỗ nhẹ vào lưng, sau khi thấy Hứa Âm cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Bà tự cười: “Thực sự già rồi, hôm qua bò qua cái núi nhỏ kia, giờ cứ như không thể đứng dậy được .”
“ Tôi cũng không đỡ hơn bao nhiêu, bắp chân lẫn bụng đều không muốn động.”
Cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra, hai người không nói chuyện nữa mà nhìn sang.
Sa Mạn tâm trạng phức tạp nhìn khuôn mặt trắng mịn tràn đầy collagen, "Tiểu Hi cũng dậy rồi à!"
Hứa Âm không khỏi liếc nhìn tấm lưng thẳng tắp trước mặt, "Tiểu Hi trông tràn đầy năng lượng nhỉ? Rất tốt.”
" Sa lão sư, Hứa lão sư, cũng không tồi."
"Đi, xem hôm nay đạo diễn giao cho chúng ta nhiệm vụ gì."
"Tuyệt đối đừng như ngày hôm qua nữa, tôi không chịu nỗi đâu."
Đến nhà hàng, lúc sáng khi đi chạy về bàn vẫn còn trống hiện giờ bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, ngoài ra còn kèm theo một tấm thẻ nhiệm vụ giống hệt ngày hôm qua.
Sa Mạn cầm lên và đọc: “Nhiệm vụ hôm nay là mang theo điện thoại di động để tìm và chụp những bức ảnh phong cảnh đẹp nhất làng. Thời gian kết thúc trước khi mặt trời lặn. Sau đó, nhân viên tổ chương trình sẽ bỏ phiếu, người có nhiều phiếu bầu nhất sẽ có được một suất làm đại sứ tuyên truyền địa phương."
Sau khi đọc xong, bà cùng Hứa Âm liếc nhau một cái.
Nội dung của nhiệm vụ khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm, dù phải đi bộ loanh quanh và chụp ảnh nhưng vẫn có thể nghỉ ngơi khi mệt. Hơn nữa, ngôi làng nhỏ trên núi này đẹp như tranh vẽ, chụp ảnh phong cảnh đều không tệ.”
Chủ yếu chính là do giải thưởng đại sứ quảng bá ở địa phương tuy không được trả lương cho những video quảng cáo nhưng những video quảng bá như này đem lại tác dụng rất lớn và vẫn rất có lợi cho nghệ sĩ.
Nếu muốn có được một suất, vậy ngày hôm nay liền phải chụp thật tốt.
"Tuyết Phi lần này cũng không dậy nỗi."
"Trước tiên để dành đồ ăn cho hai đứa đi. Có thể ngủ được thì cho ngủ thêm một lát nữa. Chúng ta ăn trước.”
Ăn sáng xong, Khương Lệnh Hi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bắt đầu làm quen với chức năng chụp ảnh trên điện thoại di động của mình.
Chụp trước chụp sau, con người hay đồ vật, zoom hay thu nhỏ lại, đều bị cô thử qua hết.
Camera bên cạnh cũng đã rút kinh nghiệm, sớm di chuyển để ghi lại mọi chuyện một cách chân thực nhất.
Triệu Hằng Sinh vừa gặm bánh bao vừa nhìn Khương Lệnh Hi vui vẻ chụp ảnh bằng điện thoại, không khỏi lẩm bẩm: “Cứ như trước giờ chưa từng chụp ảnh selfie vậy.”
Ông nhớ rất kỹ rằng nha đầu này trước đó thích nhất là chụp selfie, camera đã ghi lại rất nhiều lần, chỉ tiếc rằng kĩ thuật quá cùi bắp nên quả thực là lãng phí khuôn mặt đó.
Chờ Lâm Tuyết Phi và Tưởng Khai Nguyên chân trước chân sau ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy ba người trong phòng khách đã ăn sáng xong và đang đợi họ. Lâm Tuyết Phi cố chống đỡ đi đến, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng “tách tách” từ chỗ của Khương Lệnh Hi, cô ta mặt tràn đầy xấu hổ nói xin lỗi: “Tôi dậy muộn rồi.”
Sa Mạn cười xua tay, “Có thể hiểu được, hôm qua ai cũng đều mệt muốn chết mà, đi ăn nhanh đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Lâm Tuyết Phi cắn môi ngồi xuống bàn ăn, có chút khó chịu. Đáng ra tối qua cô nên đặt đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ, thế mà Khương Lệnh Hi lại dậy sớm hơn cô !
Đợi đã, không thể bị Khương Lệnh Hi ảnh hưởng được!
Nóng vội ăn xong bữa sáng, khi biết được nội dung nhiệm vụ ngày hôm nay đôi mắt cô ta chợt sáng lên.
Cô ta tự nhận mình khá giỏi chụp ảnh, nhất là người chiến thắng sẽ có cơ hội trở thành đại sứ quảng bá tại địa phương. Cô ta quyết tâm phải giành chiến thắng!
Về phần Khương Lệnh Hi, cô đã lén dùng một tài khoản phụ để xem một số bức ảnh selfie của người này. Ở góc độ đó, nếu không có khuôn mặt chống đỡ thì cứ như là hiện trường một vụ tai nạn xe hơi vậy.
Chẳng trách vừa rồi cứ nghe thấy tiếng “tách, tách”, hóa ra là đang luyện tập kỹ năng chụp ảnh.
Dù thế nào đi chăng nữa, ván hôm nay, cô sẽ giành chiến thắng!
Đợi đến khi camera đi chung đã sẵn sàng, mọi người cũng mang theo điện thoại di động và chuẩn bị lên đường.
Khương Lệnh Hi tắt camera trên điện thoại rồi thoáng nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Lâm Tuyết Phi.
Có một số thứ trong tình thế bắt buộc không nên thể hiện quá rõ ràng. Xem ra cô ta rất tự tin vào kỹ năng chụp ảnh của mình.
Tuy nhiên, dù mới học chụp ảnh nhưng cũng không hề vô ích.
Cả đời cô vẫn chưa gặp được ai có thể khiến cô nhận thua đâu.
Sau khi ra khỏi cổng biệt thự, năm người lập tức chia ra năm phía.
Khương Lệnh Hi thản nhiên đi về phía trước mặc kệ cameraman đang đi phía sau cô.
Thỉnh thoảng dừng lại rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm, thậm chí có khi chỉ để chụp mây trời hay hoa rơi dưới đất.
Nhìn cameraman đi phía sau một mặt không nói nên lời.
Đây là muốn khoe khoang sao? Vị này còn nhớ mình đang thi đấu không vậy?
(Hoàn chương)
Editor: Giang Hải Vô Sương
Khương Lệnh Hi trước đây đã gây ra rất nhiều chuyện, mặc dù cô ta rất không kiên nhẫn khi có một đồng nghiệp tạm thời tự cho mình là trung tâm như vậy, nhưng sự thiếu hiểu biết của đối phương vừa vặn có thể phụ trợ cho sự thông minh và rộng lượng của cô ta, vậy nên cô ấy miễn cưỡng còn có thể chịu đựng.
Nhưng bây giờ, đối phương đã thay đổi.
Cô ta không còn phải chịu đựng Khương Lệnh Hi nữa nhưng lại cảm thấy cả người rất buồn bực.
Hết phiền muộn này đến phiền muộn khác xảy ra trước ống kính cô ta vẫn phải nhịn xuống. Bây giờ trong phòng ngủ, máy ảnh đều đã tắt. Lúc này cô ta mới dám gọi điện cho người quản lí của mình để phàn nàn.
" Em thậm chí còn nghi ngờ trước đó Khương Lệnh Hi không phải về dưỡng thương mà là đi học lớp tu luyện làm người. Lần này trở về cứ như là một người mới!"
Nếu Khương Lệnh Hi nghe được lời này, chỉ muốn nói một câu: Quả nhiên hiểu rõ mình nhất, ngoài trừ đạt được cái công nhận đồng nghiệp thân thiện, chính là kẻ thù kia thôi.
"Đừng nóng vội, chậm rãi nói cho anh biết, Khương Lệnh Hi sau khi trở lại cư xử như thế nào?"
Lâm Tuyết Phi tỉ mỉ nói, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Tưởng Khai Nguyên theo bản năng có hỏi một câu, "Hoàng ca, anh nói xem Khương Lệnh Hi hẳn là không thể thật sự có một chị em song sinh khác đúng không, nếu không thì dù có học tập chăm chỉ thì cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy!”
Đối phương kiên quyết trả lời: “Không thể nào, hoàn cảnh gia đình của Khương Lệnh Hi không phải là bí mật gì trong ngành. Hồi đó cô ta bước chân vào làng giải trí, chỉ để giúp gia đình trả nợ, chỉ còn một người cha phá sản, người mẹ nội trợ và một cậu em trai chưa ra trại giam vị thành niên, hoàn toàn không có chị em song sinh nào."
"Đúng vậy, ý em là vậy."
"Tuyết Phi, có lẽ chính em cũng không nhận ra điều đó, nhưng anh nghe nói rằng em quay lại chương trình lại lần nữa bị ảnh hưởng bởi Khương Lệnh Hi."
Lâm Tuyết Phi không khỏi nín thở.
Liền nghe thấy người quản lí Hoàng Ca tiếp tục nói: “Bây giờ tốt nhất em đừng suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì, cũng đừng quan tâm Khương Lệnh Hi đã thay đổi bao nhiêu, biểu hiện của cô ta hiện tại có tốt ra sao. Cứ dựa theo tiến độ trước đây mà làm, tuyệt đối đừng để cô ta khiến em từ con đường dự định ban đầu mà thay đổi. Bây giờ, khán giả đều rất tinh mắt, em chỉ cần có chút sơ hở thôi thì họ cũng sẽ phát hiện. Về phần Khương Lệnh Hi, mặc kệ cô ta có giả vờ hay thật sự gặp cao nhân đi chăng nữa, nếu cô ta muốn giả vờ thì em cũng phải tiếp tục giả vờ, không được cư xử như ngày hôm nay nữa."
Lâm Tuyết Phi nghe đến đây chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh dần. Nhìn lại màn trình diễn của cô ta trước ống kính ngày hôm nay, cô ta thực sự thậm chí còn chưa đạt được một nửa trình độ trước đó.
Tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận mình bị sự thay đổi đột ngột của Khương Lệnh Hi làm ảnh hưởng, nhưng trừ điều này ra cũng không có cách giải thích nào khác.
“Được rồi, Hoàng ca, em hiểu rồi.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm đi.”
“Ừm.”
*
Xương sống, thắt lưng và chân sau một đêm ngủ đều đau nhức như dự liệu.
Tuy nhiên, Khương Lệnh Hi lại không hề do dự. Sau đó, cô dậy thật sớm và ra ngoài chạy bộ như ngày hôm qua.
Lần này nhân viên của biệt thự lại nhìn thấy cô, mặc dù vẫn có chút ngạc nhiên khi cô có thể dậy sớm, nhưng cũng may là họ không ngạc nhiên như ngày hôm qua.
Sau khi chạy vòng quanh con đường quê và trở về, biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ.
Sau khi cô về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi nằm lên giường nghỉ ngơi, ngoài hành lang cuối cùng cũng có động tĩnh.
Sa Mạn dù có trang điểm nhưng cũng có thể nhìn ra sắc mặt bà có chút mệt mỏi, vừa đi về phía phòng khách, vừa dùng tay vỗ nhẹ vào lưng, sau khi thấy Hứa Âm cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Bà tự cười: “Thực sự già rồi, hôm qua bò qua cái núi nhỏ kia, giờ cứ như không thể đứng dậy được .”
“ Tôi cũng không đỡ hơn bao nhiêu, bắp chân lẫn bụng đều không muốn động.”
Cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra, hai người không nói chuyện nữa mà nhìn sang.
Sa Mạn tâm trạng phức tạp nhìn khuôn mặt trắng mịn tràn đầy collagen, "Tiểu Hi cũng dậy rồi à!"
Hứa Âm không khỏi liếc nhìn tấm lưng thẳng tắp trước mặt, "Tiểu Hi trông tràn đầy năng lượng nhỉ? Rất tốt.”
" Sa lão sư, Hứa lão sư, cũng không tồi."
"Đi, xem hôm nay đạo diễn giao cho chúng ta nhiệm vụ gì."
"Tuyệt đối đừng như ngày hôm qua nữa, tôi không chịu nỗi đâu."
Đến nhà hàng, lúc sáng khi đi chạy về bàn vẫn còn trống hiện giờ bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, ngoài ra còn kèm theo một tấm thẻ nhiệm vụ giống hệt ngày hôm qua.
Sa Mạn cầm lên và đọc: “Nhiệm vụ hôm nay là mang theo điện thoại di động để tìm và chụp những bức ảnh phong cảnh đẹp nhất làng. Thời gian kết thúc trước khi mặt trời lặn. Sau đó, nhân viên tổ chương trình sẽ bỏ phiếu, người có nhiều phiếu bầu nhất sẽ có được một suất làm đại sứ tuyên truyền địa phương."
Sau khi đọc xong, bà cùng Hứa Âm liếc nhau một cái.
Nội dung của nhiệm vụ khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm, dù phải đi bộ loanh quanh và chụp ảnh nhưng vẫn có thể nghỉ ngơi khi mệt. Hơn nữa, ngôi làng nhỏ trên núi này đẹp như tranh vẽ, chụp ảnh phong cảnh đều không tệ.”
Chủ yếu chính là do giải thưởng đại sứ quảng bá ở địa phương tuy không được trả lương cho những video quảng cáo nhưng những video quảng bá như này đem lại tác dụng rất lớn và vẫn rất có lợi cho nghệ sĩ.
Nếu muốn có được một suất, vậy ngày hôm nay liền phải chụp thật tốt.
"Tuyết Phi lần này cũng không dậy nỗi."
"Trước tiên để dành đồ ăn cho hai đứa đi. Có thể ngủ được thì cho ngủ thêm một lát nữa. Chúng ta ăn trước.”
Ăn sáng xong, Khương Lệnh Hi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bắt đầu làm quen với chức năng chụp ảnh trên điện thoại di động của mình.
Chụp trước chụp sau, con người hay đồ vật, zoom hay thu nhỏ lại, đều bị cô thử qua hết.
Camera bên cạnh cũng đã rút kinh nghiệm, sớm di chuyển để ghi lại mọi chuyện một cách chân thực nhất.
Triệu Hằng Sinh vừa gặm bánh bao vừa nhìn Khương Lệnh Hi vui vẻ chụp ảnh bằng điện thoại, không khỏi lẩm bẩm: “Cứ như trước giờ chưa từng chụp ảnh selfie vậy.”
Ông nhớ rất kỹ rằng nha đầu này trước đó thích nhất là chụp selfie, camera đã ghi lại rất nhiều lần, chỉ tiếc rằng kĩ thuật quá cùi bắp nên quả thực là lãng phí khuôn mặt đó.
Chờ Lâm Tuyết Phi và Tưởng Khai Nguyên chân trước chân sau ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy ba người trong phòng khách đã ăn sáng xong và đang đợi họ. Lâm Tuyết Phi cố chống đỡ đi đến, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng “tách tách” từ chỗ của Khương Lệnh Hi, cô ta mặt tràn đầy xấu hổ nói xin lỗi: “Tôi dậy muộn rồi.”
Sa Mạn cười xua tay, “Có thể hiểu được, hôm qua ai cũng đều mệt muốn chết mà, đi ăn nhanh đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Lâm Tuyết Phi cắn môi ngồi xuống bàn ăn, có chút khó chịu. Đáng ra tối qua cô nên đặt đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ, thế mà Khương Lệnh Hi lại dậy sớm hơn cô !
Đợi đã, không thể bị Khương Lệnh Hi ảnh hưởng được!
Nóng vội ăn xong bữa sáng, khi biết được nội dung nhiệm vụ ngày hôm nay đôi mắt cô ta chợt sáng lên.
Cô ta tự nhận mình khá giỏi chụp ảnh, nhất là người chiến thắng sẽ có cơ hội trở thành đại sứ quảng bá tại địa phương. Cô ta quyết tâm phải giành chiến thắng!
Về phần Khương Lệnh Hi, cô đã lén dùng một tài khoản phụ để xem một số bức ảnh selfie của người này. Ở góc độ đó, nếu không có khuôn mặt chống đỡ thì cứ như là hiện trường một vụ tai nạn xe hơi vậy.
Chẳng trách vừa rồi cứ nghe thấy tiếng “tách, tách”, hóa ra là đang luyện tập kỹ năng chụp ảnh.
Dù thế nào đi chăng nữa, ván hôm nay, cô sẽ giành chiến thắng!
Đợi đến khi camera đi chung đã sẵn sàng, mọi người cũng mang theo điện thoại di động và chuẩn bị lên đường.
Khương Lệnh Hi tắt camera trên điện thoại rồi thoáng nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Lâm Tuyết Phi.
Có một số thứ trong tình thế bắt buộc không nên thể hiện quá rõ ràng. Xem ra cô ta rất tự tin vào kỹ năng chụp ảnh của mình.
Tuy nhiên, dù mới học chụp ảnh nhưng cũng không hề vô ích.
Cả đời cô vẫn chưa gặp được ai có thể khiến cô nhận thua đâu.
Sau khi ra khỏi cổng biệt thự, năm người lập tức chia ra năm phía.
Khương Lệnh Hi thản nhiên đi về phía trước mặc kệ cameraman đang đi phía sau cô.
Thỉnh thoảng dừng lại rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm, thậm chí có khi chỉ để chụp mây trời hay hoa rơi dưới đất.
Nhìn cameraman đi phía sau một mặt không nói nên lời.
Đây là muốn khoe khoang sao? Vị này còn nhớ mình đang thi đấu không vậy?
(Hoàn chương)
Editor: Giang Hải Vô Sương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất