Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 17: Ông Lão Và Hoàng Hôn
Thẳng cho tới khi đi đến trước một cái cây trăm tuổi có hình dáng lạ mắt.
Khương Lệnh Hi lần đầu tiên dừng lại.
Nhìn bóng lưng của một ông già và một đứa trẻ dưới gốc cây cổ thụ trước mặt.
Cả hai đều mặc quần áo luyện công rộng rãi màu trắng, đang ở tư thế bắt đầu Thái Cực Quyền.
Viễn cảnh là những bức tường trắng ngói đen, nhìn lại gần là cây cổ thụ tươi tốt, dưới tán cây là khung cảnh hai hình bóng cùng chuyển động.
Cô lấy điện thoại di động ra, chăm chú chụp lại bức ảnh đầu tiên không phải như những bức ảnh cô đã luyện tập trước đây.
Khung cảnh dừng lại.
Chỉ có điều Khương Lệnh Hi không ngờ tới chính là ông lão với mái tóc trắng như tuyết lại có thính giác cực kì tốt, cô bên này vừa “tách tách” một tiếng, đối phương giây tiếp theo đã dừng lại rồi quay người nhìn cô.
Ông lão có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt dưới hàng lông mày trắng không chút vẩn đục, thời điểm khi nhìn qua, đôi mắt ấy cứ như trong veo vậy.
Cameraman đi theo chỉ bị liếc qua, tay vô thức run rẩy một cái, thiếu chút nữa làm rơi máy quay.
Trước đây cũng chưa bao giờ nhìn thấy ông lão tràn đầy khí tràng như vậy ở ngôi làng nhỏ này!
Đây là loại may mắn gì vậy?
Khương Lệnh Hi đối mặt với ánh mắt của ông lão thì càng không cần phải nói, đối phương rõ ràng là bị quấy rầy có chút bất mãn.
Tự biết mình sai, cô đặt điện thoại xuống, dùng nghi thức chào thái cực quyền chào ông lão: “Đã mạo phạm lão nhân gia rồi, vãn bối tự biết sai.”
Có lẽ vì cách chào của cô coi như chuẩn mực nên vẻ mặt ông lão dần dịu đi. Nhưng ngữ khí vẫn có chút lạnh lùng, “Vừa rồi ngươi chụp cái gì?”
Khương Lệnh Hi đưa bức ảnh vừa chụp đến, tiến lại gần mấy bước rồi dùng hai tay đưa lên, giải thích ngắn gọn thân phận và nhiệm vụ hôm nay của mình. Dù khá tiếc vì đây là bức ảnh ưng ý nhất từ trước đến nay nhưng cô vẫn nói: "Nếu ông không muốn bị chụp, vãn bối sẽ xóa ngay bây giờ"
”Cái bức ảnh này... Thôi, cũng chỉ là bóng lưng, không chụp khuôn mặt là được. Nhưng mà chiếc máy quay trong tay tiểu tử kia…”
Cameraman đi cùng nhanh chóng máy quay trên tay chuyển sang phía khác, “Lão nhân gia yên tâm, chúng tôi đảm bảo điều đó. Nếu không có sự đồng ý của ông, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quay ngài."
"Được rồi, các ngươi đi đi, đừng có ở đây quấy rầy chúng ta."
Khương Lệnh Hi nhận lại điện thoại, sau khi lần nữa thi lễ một cái, ra hiệu cho cameraman mau chóng theo cô rời đi.
Chờ cho đến khi hai người họ đã đi được một quãng đường.
"Ông nội, tỷ tỷ vừa rồi thật xinh đẹp!"
Ông lão vỗ nhẹ đầu đứa cháu trai nhỏ của mình: "Đẹp thì đẹp, nhưng đáng tiếc là thân thể cực kì yếu, nếu không chăm sóc tốt, không điều dưỡng đầy đủ thì nhất định sẽ chết sớm."
"Thật sao? Thật đáng tiếc!"
"Tất nhiên, nếu cháu không học chăm chỉ học y học, cháu sẽ không bao giờ nhìn ra được! Đừng nói về cô ấy nữa, tiếp tục luyện Thái Cực Quyền đi."
*
Trước khi mặt trời xuống núi, năm người cũng đã vội vàng trở về.
Trong sân biệt thự đèn đã sáng, tất cả nhân viên đều có mặt ở đây, sẵn sàng bắt đầu bỏ phiếu.
Khương Lệnh Hi gửi những bức ảnh cô chụp được đến điện thoại di động của đạo diễn Triệu Hằng Sinh, sau đó ngồi cùng các thí sinh an tĩnh chờ cuộc bình chọn kết thúc.
Giờ phút này trong biệt thự chiếc TV LCD lớn do nhà tài trợ cũng đã được chuyển ra sân, sau một hồi mày mò của các kỹ thuật viên của tổ chương trình, năm tác phẩm lần lượt xuất hiện trên màn hình TV.
Ảnh chụp không có đánh dấu là ai đã chụp, điều đó có nghĩa là việc bình chọn chỉ có thể dựa trên chính tác phẩm đó.
Lâm Tuyết Phi ban đầu rất tự tin với tác phẩm của mình. Hôm nay cô ta đã chụp gần cả trăm bức ảnh, phải tốn rất nhiều công sức mới chọn ra được một bức ưng ý nhất trong số hàng trăm bức đó.
Nhưng bây giờ nhìn những tác phẩm khác trên màn hình TV, có vẻ như chúng cũng không tệ.
Mấu chốt là cô ta không phân biệt được bức nào trong bốn bức còn lại là do Khương Lệnh Hi chụp.
Kỹ năng chụp ảnh của người này tiến bộ nhiều như thế từ khi nào vậy?
Sa Mạn và Hứa Âm cũng rất tốt, đương nhiên họ cũng hy vọng mình có thể thắng, bất quá thua thì cũng có thể chấp nhận, cũng không phải nhất định phải tranh giành cái danh đại sứ tuyên truyền kia.
Tưởng Khai Nguyên không quan tâm đến kết quả bỏ phiếu, cậu ta chỉ quan tâm đến bữa tối sau đó.
Lang thang suốt một ngày cậu ta đã sớm đói bụng, một mực không ăn đồ ăn vặt để lấp đầy bụng.
Ngoại trừ các cameraman đi cùng năm vị khách và đạo diễn Triệu Hằng Sinh chịu trách nhiệm nhận ảnh, không ai khác tại hiện trường biết ai đã chụp ảnh.
"Bây giờ các bức ảnh đã được đánh số từ một đến năm, tương ứng với năm thùng. Bây giờ mỗi người có thể cầm tấm phiếu của mình trên tay rồi bỏ vào thùng tương ứng."
Sau khi xem xét kỹ năm bức ảnh, cuối cùng cũng có người lấy phiếu ra và bỏ vào thùng.
Lâm Tuyết Phi không khỏi hơi nghiêng người, chờ tấm phiếu rơi vào thùng số 5. Cô ta không khỏi mím môi lần nữa nhìn tấm ảnh số 5 được hiển thị trên màn hình TV.
Bức ảnh đó là đặc biệt nhất trong 4 tác phẩm còn lại, mấy bức ảnh kia đều là những khung cảnh đơn giản, nào là thác nước, núi xa, có cá bơi lội trong suối cũng có hoa rơi đầy rực rỡ. Duy chỉ bức ảnh này, chủ đề không phải là phong cảnh mà là nhân vật. .
Không phải mấy soái ca mỹ nữ mà là mấy ông lão mặt mũi nhăn nheo ngồi trên bàn nhỏ, trò chuyện cười nói.
Phía sau ông lão là con đường dài ngoằn ngoèo, cuối con đường dài là ánh hoàng hôn màu quýt. Khói bay lên từ những ngôi nhà hai bên cũng bị màu cam ấm áp của ánh hoàng hôn nhuộm vào.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp, pha chút thương cảm xế chiều cùng hoài niệm.
Nhưng có thể chụp được một bức ảnh như vậy, nghĩ thôi cũng biết không thể nào là Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên chụp. Nếu thua một trong hai người Sa Mạn hay Hứa Âm, thì cũng không quá khó chịu.
Yên lặng an ủi bản thân một phen, Lâm Tuyết Phi quay đầu lại liếc nhìn Khương Lệnh Hi đang ngồi bên cạnh.
Dưới ánh đèn không thấy rõ biểu cảm, cũng không cảm nhận được Khương Lệnh Hi có bao nhiêu kích động, xem ra phỏng đoán của mình có lẽ là chính xác.
Chỉ có khoảng ba mươi người tham gia bỏ phiếu. Không mất nhiều thời gian cũng đã đến khi lá phiếu của người cuối cùng được bỏ vào thùng.
Triệu Hằng Sinh đứng ở phía sau máy quay, cho dù còn chưa bắt đầu kiểm phiếu, ông cũng ít nhiều có thể đoán được người thắng cuộc đêm nay là ai.
Dưới ánh đèn nhấp nháy do điện áp không ổn định, ông không khỏi liếc nhìn bóng dáng vị khách mời đang ngồi ngay ngắn trên ghế kia.
Sau khi nhận được bức ảnh, ông còn kiểm tra đi lại nhiều lần, cuối cùng mới thuyết phục được mình, chủ nhân của bức ảnh số 5, lại chính là người mà anh cho rằng ít có khả năng chụp ra được cảnh ông lão và hoàng hôn nhất.
Khâu kiểm phiếu cũng diễn ra rất nhanh chóng. Một người phụ trách đọc một người chịu trách nhiệm ghi chép. Kết quả bình chọn được công bố nhanh chóng.
Tác phẩm số 5 đã giành chiến thắng áp đảo với 16 phiếu bầu, cao hơn người đứng thứ hai trọn vẹn 7 phiếu.
Đại khái là bởi vì đã đoán được kết quả, Lâm Tuyết Phi vẫn có thể tiếp nhận kết quả này, khóe môi hiện lên nụ cười chuẩn bị chúc mừng Sa Mạn hoặc Hứa Âm.
Không ngờ vừa mới đảo mắt đã thấy hai người này đang nhìn về phía cô và Khương Lệnh Hi.
Tim Lâm Tuyết Phi chợt đập thình thịch, trong đầu cô hiện lên một suy đoán khó tin.
Chẳng mấy chốc, suy đoán đã trở thành sự thật.
"Chúng ta hãy chúc mừng Khương Lệnh Hi, nhiếp ảnh gia của tác phẩm số 5, tác phẩm của các vị lão sư khác cũng rất tuyệt vời!"
Quay đầu một cái chiếc búa buồn bực đã đập lên đầu, không chỉ đánh vào đầu Lâm Tuyết Phi mà còn đánh vào đầu không ít nhân viên ở đây.
Thời điểm bình chọn, không ai trong số họ nghĩ rằng bức ảnh do Khương Lệnh Hi chụp lại là bức số 5.
Hết lần này đến lần khác lại thực sự là cô!
Sa Mạn ngừng vỗ tay, nhìn Khương Lệnh Hi đang đứng lên nhận lời chúc mừng, hít nhẹ một hơi.
Sau khi xác nhận số 5 không phải do Hứa Âm chụp, bà cũng xác định Tưởng Khai Nguyên cũng không thể chụp được tác phẩm tinh tế tỉ mỉ như vậy, bà còn tưởng là do Lâm Tuyết Phi chụp, căn bản không ngờ tới Khương Lệnh Hi.
Kết quả, thực sự lại một lần nữa vả mặt.
Chưa bao giờ có thời khắc nào bà lại chắc chắn như này, Khương Lệnh Hi đã thực sự khác xưa rồi!
(Hoàn chương)
Editor: Giang Hải Vô Sương
Khương Lệnh Hi lần đầu tiên dừng lại.
Nhìn bóng lưng của một ông già và một đứa trẻ dưới gốc cây cổ thụ trước mặt.
Cả hai đều mặc quần áo luyện công rộng rãi màu trắng, đang ở tư thế bắt đầu Thái Cực Quyền.
Viễn cảnh là những bức tường trắng ngói đen, nhìn lại gần là cây cổ thụ tươi tốt, dưới tán cây là khung cảnh hai hình bóng cùng chuyển động.
Cô lấy điện thoại di động ra, chăm chú chụp lại bức ảnh đầu tiên không phải như những bức ảnh cô đã luyện tập trước đây.
Khung cảnh dừng lại.
Chỉ có điều Khương Lệnh Hi không ngờ tới chính là ông lão với mái tóc trắng như tuyết lại có thính giác cực kì tốt, cô bên này vừa “tách tách” một tiếng, đối phương giây tiếp theo đã dừng lại rồi quay người nhìn cô.
Ông lão có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt dưới hàng lông mày trắng không chút vẩn đục, thời điểm khi nhìn qua, đôi mắt ấy cứ như trong veo vậy.
Cameraman đi theo chỉ bị liếc qua, tay vô thức run rẩy một cái, thiếu chút nữa làm rơi máy quay.
Trước đây cũng chưa bao giờ nhìn thấy ông lão tràn đầy khí tràng như vậy ở ngôi làng nhỏ này!
Đây là loại may mắn gì vậy?
Khương Lệnh Hi đối mặt với ánh mắt của ông lão thì càng không cần phải nói, đối phương rõ ràng là bị quấy rầy có chút bất mãn.
Tự biết mình sai, cô đặt điện thoại xuống, dùng nghi thức chào thái cực quyền chào ông lão: “Đã mạo phạm lão nhân gia rồi, vãn bối tự biết sai.”
Có lẽ vì cách chào của cô coi như chuẩn mực nên vẻ mặt ông lão dần dịu đi. Nhưng ngữ khí vẫn có chút lạnh lùng, “Vừa rồi ngươi chụp cái gì?”
Khương Lệnh Hi đưa bức ảnh vừa chụp đến, tiến lại gần mấy bước rồi dùng hai tay đưa lên, giải thích ngắn gọn thân phận và nhiệm vụ hôm nay của mình. Dù khá tiếc vì đây là bức ảnh ưng ý nhất từ trước đến nay nhưng cô vẫn nói: "Nếu ông không muốn bị chụp, vãn bối sẽ xóa ngay bây giờ"
”Cái bức ảnh này... Thôi, cũng chỉ là bóng lưng, không chụp khuôn mặt là được. Nhưng mà chiếc máy quay trong tay tiểu tử kia…”
Cameraman đi cùng nhanh chóng máy quay trên tay chuyển sang phía khác, “Lão nhân gia yên tâm, chúng tôi đảm bảo điều đó. Nếu không có sự đồng ý của ông, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quay ngài."
"Được rồi, các ngươi đi đi, đừng có ở đây quấy rầy chúng ta."
Khương Lệnh Hi nhận lại điện thoại, sau khi lần nữa thi lễ một cái, ra hiệu cho cameraman mau chóng theo cô rời đi.
Chờ cho đến khi hai người họ đã đi được một quãng đường.
"Ông nội, tỷ tỷ vừa rồi thật xinh đẹp!"
Ông lão vỗ nhẹ đầu đứa cháu trai nhỏ của mình: "Đẹp thì đẹp, nhưng đáng tiếc là thân thể cực kì yếu, nếu không chăm sóc tốt, không điều dưỡng đầy đủ thì nhất định sẽ chết sớm."
"Thật sao? Thật đáng tiếc!"
"Tất nhiên, nếu cháu không học chăm chỉ học y học, cháu sẽ không bao giờ nhìn ra được! Đừng nói về cô ấy nữa, tiếp tục luyện Thái Cực Quyền đi."
*
Trước khi mặt trời xuống núi, năm người cũng đã vội vàng trở về.
Trong sân biệt thự đèn đã sáng, tất cả nhân viên đều có mặt ở đây, sẵn sàng bắt đầu bỏ phiếu.
Khương Lệnh Hi gửi những bức ảnh cô chụp được đến điện thoại di động của đạo diễn Triệu Hằng Sinh, sau đó ngồi cùng các thí sinh an tĩnh chờ cuộc bình chọn kết thúc.
Giờ phút này trong biệt thự chiếc TV LCD lớn do nhà tài trợ cũng đã được chuyển ra sân, sau một hồi mày mò của các kỹ thuật viên của tổ chương trình, năm tác phẩm lần lượt xuất hiện trên màn hình TV.
Ảnh chụp không có đánh dấu là ai đã chụp, điều đó có nghĩa là việc bình chọn chỉ có thể dựa trên chính tác phẩm đó.
Lâm Tuyết Phi ban đầu rất tự tin với tác phẩm của mình. Hôm nay cô ta đã chụp gần cả trăm bức ảnh, phải tốn rất nhiều công sức mới chọn ra được một bức ưng ý nhất trong số hàng trăm bức đó.
Nhưng bây giờ nhìn những tác phẩm khác trên màn hình TV, có vẻ như chúng cũng không tệ.
Mấu chốt là cô ta không phân biệt được bức nào trong bốn bức còn lại là do Khương Lệnh Hi chụp.
Kỹ năng chụp ảnh của người này tiến bộ nhiều như thế từ khi nào vậy?
Sa Mạn và Hứa Âm cũng rất tốt, đương nhiên họ cũng hy vọng mình có thể thắng, bất quá thua thì cũng có thể chấp nhận, cũng không phải nhất định phải tranh giành cái danh đại sứ tuyên truyền kia.
Tưởng Khai Nguyên không quan tâm đến kết quả bỏ phiếu, cậu ta chỉ quan tâm đến bữa tối sau đó.
Lang thang suốt một ngày cậu ta đã sớm đói bụng, một mực không ăn đồ ăn vặt để lấp đầy bụng.
Ngoại trừ các cameraman đi cùng năm vị khách và đạo diễn Triệu Hằng Sinh chịu trách nhiệm nhận ảnh, không ai khác tại hiện trường biết ai đã chụp ảnh.
"Bây giờ các bức ảnh đã được đánh số từ một đến năm, tương ứng với năm thùng. Bây giờ mỗi người có thể cầm tấm phiếu của mình trên tay rồi bỏ vào thùng tương ứng."
Sau khi xem xét kỹ năm bức ảnh, cuối cùng cũng có người lấy phiếu ra và bỏ vào thùng.
Lâm Tuyết Phi không khỏi hơi nghiêng người, chờ tấm phiếu rơi vào thùng số 5. Cô ta không khỏi mím môi lần nữa nhìn tấm ảnh số 5 được hiển thị trên màn hình TV.
Bức ảnh đó là đặc biệt nhất trong 4 tác phẩm còn lại, mấy bức ảnh kia đều là những khung cảnh đơn giản, nào là thác nước, núi xa, có cá bơi lội trong suối cũng có hoa rơi đầy rực rỡ. Duy chỉ bức ảnh này, chủ đề không phải là phong cảnh mà là nhân vật. .
Không phải mấy soái ca mỹ nữ mà là mấy ông lão mặt mũi nhăn nheo ngồi trên bàn nhỏ, trò chuyện cười nói.
Phía sau ông lão là con đường dài ngoằn ngoèo, cuối con đường dài là ánh hoàng hôn màu quýt. Khói bay lên từ những ngôi nhà hai bên cũng bị màu cam ấm áp của ánh hoàng hôn nhuộm vào.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp, pha chút thương cảm xế chiều cùng hoài niệm.
Nhưng có thể chụp được một bức ảnh như vậy, nghĩ thôi cũng biết không thể nào là Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên chụp. Nếu thua một trong hai người Sa Mạn hay Hứa Âm, thì cũng không quá khó chịu.
Yên lặng an ủi bản thân một phen, Lâm Tuyết Phi quay đầu lại liếc nhìn Khương Lệnh Hi đang ngồi bên cạnh.
Dưới ánh đèn không thấy rõ biểu cảm, cũng không cảm nhận được Khương Lệnh Hi có bao nhiêu kích động, xem ra phỏng đoán của mình có lẽ là chính xác.
Chỉ có khoảng ba mươi người tham gia bỏ phiếu. Không mất nhiều thời gian cũng đã đến khi lá phiếu của người cuối cùng được bỏ vào thùng.
Triệu Hằng Sinh đứng ở phía sau máy quay, cho dù còn chưa bắt đầu kiểm phiếu, ông cũng ít nhiều có thể đoán được người thắng cuộc đêm nay là ai.
Dưới ánh đèn nhấp nháy do điện áp không ổn định, ông không khỏi liếc nhìn bóng dáng vị khách mời đang ngồi ngay ngắn trên ghế kia.
Sau khi nhận được bức ảnh, ông còn kiểm tra đi lại nhiều lần, cuối cùng mới thuyết phục được mình, chủ nhân của bức ảnh số 5, lại chính là người mà anh cho rằng ít có khả năng chụp ra được cảnh ông lão và hoàng hôn nhất.
Khâu kiểm phiếu cũng diễn ra rất nhanh chóng. Một người phụ trách đọc một người chịu trách nhiệm ghi chép. Kết quả bình chọn được công bố nhanh chóng.
Tác phẩm số 5 đã giành chiến thắng áp đảo với 16 phiếu bầu, cao hơn người đứng thứ hai trọn vẹn 7 phiếu.
Đại khái là bởi vì đã đoán được kết quả, Lâm Tuyết Phi vẫn có thể tiếp nhận kết quả này, khóe môi hiện lên nụ cười chuẩn bị chúc mừng Sa Mạn hoặc Hứa Âm.
Không ngờ vừa mới đảo mắt đã thấy hai người này đang nhìn về phía cô và Khương Lệnh Hi.
Tim Lâm Tuyết Phi chợt đập thình thịch, trong đầu cô hiện lên một suy đoán khó tin.
Chẳng mấy chốc, suy đoán đã trở thành sự thật.
"Chúng ta hãy chúc mừng Khương Lệnh Hi, nhiếp ảnh gia của tác phẩm số 5, tác phẩm của các vị lão sư khác cũng rất tuyệt vời!"
Quay đầu một cái chiếc búa buồn bực đã đập lên đầu, không chỉ đánh vào đầu Lâm Tuyết Phi mà còn đánh vào đầu không ít nhân viên ở đây.
Thời điểm bình chọn, không ai trong số họ nghĩ rằng bức ảnh do Khương Lệnh Hi chụp lại là bức số 5.
Hết lần này đến lần khác lại thực sự là cô!
Sa Mạn ngừng vỗ tay, nhìn Khương Lệnh Hi đang đứng lên nhận lời chúc mừng, hít nhẹ một hơi.
Sau khi xác nhận số 5 không phải do Hứa Âm chụp, bà cũng xác định Tưởng Khai Nguyên cũng không thể chụp được tác phẩm tinh tế tỉ mỉ như vậy, bà còn tưởng là do Lâm Tuyết Phi chụp, căn bản không ngờ tới Khương Lệnh Hi.
Kết quả, thực sự lại một lần nữa vả mặt.
Chưa bao giờ có thời khắc nào bà lại chắc chắn như này, Khương Lệnh Hi đã thực sự khác xưa rồi!
(Hoàn chương)
Editor: Giang Hải Vô Sương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất