Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 18: Chương 18 Giới Thiệu Chương Trình

Trước Sau
  Chương 18: Giới thiệu chương trình

  "Hôm nay là ngày cuối cùng ghi hình cho "Let's Travel Together", Triệu Hằng Sinh hiếm hoi xuất hiện vào buổi ghi hình cuối cùng, thay vì lấy thẻ nhiệm vụ như thường lệ ra, đổi thành đích thân thông báo: "Hôm nay chắc hẳn mọi người đều đã nhìn thấy chiếc xe ngựa lớn chạy vào thôn, tôi đến hỏi thăm thì biết đó là một buổi biểu diễn từ thiện do Đàm gia tổ chức. Thế nên tôi đã nảy ra ý tưởng, mượn sân khấu do Đàm gia cung cấp. Các bạn phải tập một tiết mục, cũng coi là báo đáp lòng hiếu khách nồng hậu của dân làng trong khoảng thời gian này Các bạn nghĩ sao về lời đề nghị của tôi?"

  Năm người được thông báo phải biểu diễn trên sân khấu: Chả ra sao cả!

  Ngoại trừ Hứa Âm là ca sĩ, có nhiều cơ hội biểu diễn trên sân khấu, những người còn lại chủ yếu là diễn xuất và chưa thực sự có nhiều kinh nghiệm biểu diễn sân khấu.

  Mấu chốt là thời gian chuẩn bị quá ngắn, thậm chí không đủ để diễn tập!

  Nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Triệu Hằng Sinh, còn có ống kính xung quanh, dù trong lòng muốn mắng người nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười đồng ý.

  Ăn trưa xong, không kịp nghỉ trưa, cả năm người đã vội vã chạy tới chỗ sân khấu vừa mới dựng của Đàm gia.

  Chủ gánh hát của Đàm gia đã chuẩn bị nghênh đón từ sớm. Trông thấy bóng dáng của những ngôi sao lớn chỉ có thể nhìn thấy trên TV, anh ta liền chạy tới chào họ.

  Thậm chí, anh ta cũng không ngờ chỉ là nhận tiền trợ cấp để biểu diễn ở nông thôn, mình lại có được cơ hội ngàn vàng như vậy.

  Lúc vị Triệu đạo diễn kia đến gặp anh và đề nghị dùng sân khấu để quay một chương trình tạp kỹ, anh ta đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.

  Gánh hát nhà họ Đàm của anh tuy cũng là đoàn hát dân gian có giấy tờ chính thức nhưng bình thường cũng giống như hiện tại, thường nhận tiền trợ cấp đến từng thị trấn để biểu diễn, kiếm tiền cũng vất vả vô cùng.

  Khó có được cơ hội hiếm hoi để lên TV như thế này, anh ta có ngốc mới từ chối.

  "Mời các lão sư vào trong, mời nhanh vào trong, bởi vì chúng tôi vừa mới bắt đầu thu dọn, hậu trường có chút bừa bộn, mấy bị chớ trách móc.”

Khương Lệnh Hi không chút dấu vết đánh giá chiếc xe ngựa cải tiến được dựng trên sân khấu trước mặt.

  Chưa kể đến cô, cho dù là nguyên thân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại gánh hát lưu động như này.

  Hậu trường thực sự rất bừa bộn, các loại đạo cụ, trang phục đều được cất đi, không ít người đã bắt đầu trang điểm.

  Như chúng ta đều biết, trang điểm hí kịch rất khó, đầu và mặt lại càng phức tạp hơn. Việc dành cả giờ đồng hồ để vật lộn với nó là điều bình thường.

  Cô trước kia chọn kịch trong cung đều thường phân phó trước một canh giờ, dành thời gian cho những đào kép kia trang điểm và bố trí trước thời gian.

  Tuy nhiên dù là như thế, đối phương vẫn luôn cố gắng hết sức để dọn ra một không gian tương đối yên tĩnh và sạch sẽ cho họ.

  Triệu Hằng Sinh nhón gót bước vào, ngồi lên chiếc ghế trống, vô cùng hứng thú hỏi: "Nói cho tôi biết, các bạn định biểu diễn tiết mục gì?"

Dứt lời, im lặng bỗng bao trùm.

  Vẫn là Hứa Âm trả lời đầu tiên: "Tôi hát một bài hát cổ từ thế kỷ trước đi. Loại mà tất cả các cô chú trong làng đều từng nghe. Còn nhạc đệm, đạo diễn Triệu có thể tìm được không?”

   Triệu Hằng Sinh vỗ ngực, "Cứ thế lại rơi trên người tôi... Còn mấy người khác thì sao?"

  Tưởng Khai Nguyên trực tiếp trao cho ông ta một cái mặt nạ đau khổ.

  “Hay là tôi biểu diễn chơi game siêu tốc độ nhé?”



  Triệu Hằng Sinh mặt lạnh lùng: “Từ chối.”

  Tưởng Khai Nguyên rũ vai, “Ồ.”

  Lâm Tuyết Phi nhìn hắn rồi lại nhìn Triệu đạo diễn, “Nhớ không nhầm Khai Nguyên còn có thể nhảy hip-hop cơ mà?"

  "Biết một chút."

  "Vừa vặn tôi biết nhảy chút jazz. Hai chúng ta hợp tác nhé?"

  Nhạc jazz của cô ta cũng chỉ ở trình độ nhập môn thôi. Gần như không thể biểu diễn trên sân khấu một mình được, sẽ tốt hơn nếu hai người hợp tác.

  Tưởng Khai Viễn biểu lộ không sao cả, "Cũng được."

  Lâm Tuyết Phi mỉm cười với hắn, "Thật tốt a!"

  Sa Mạn liếc nhìn Khương Lệnh Hi đang ngồi yên lặng ở một bên chơi đạo cụ, " Tôi trước đây có đóng qua một bộ phim, vai diễn nhân vật vừa vặn là một người hát hí khúc, khi đó còn cố ý học một ít từ kịch Hoàng Mai, không chê thì hôm nay liền dâng lên chút xấu xí này đi.”

  Khương Lệnh Hi nhận thấy ánh mắt của đạo diễn Triệu đang rơi trên người mình, liền yên lặng đem thanh kiếm đạo cụ trên tay trả về, “Tôi cũng có tiết mục.”

“Tiết mục gì?”

 “Tạm thời giữ bí mật.”

Triệu Hằng Sinh:”...”

Ông ta im lặng một lát, “Tóm lại, tất cả đều là tiết mục cuối cùng, cô đừng làm tôi thất vọng.”

  "Chắc chắn sẽ không.” 

  Triệu Hoành Sinh nhìn chắm chằm Khương Lệnh Hi, người đang cam đoan với mình, sau đó mới xoay người rời đi.

  Ông còn phải tất bật công tác chuẩn bị, còn phải tuyên truyền một chút cho tiết mục của nhóm khách mời nhà mình với người dân.

  Bài hát của Hứa Âm chỉ cần nhạc đệm, hai người Lâm Tuyết Phi và Tưởng Khai Nguyên biểu diễn chỉ cần luyện tập một chút để tạo hiệu ứng tương tác trên sân khấu, tiết mục của Sa Mạn cần một chút sự trợ giúp từ Đàm gia.

  Mỗi người ai cũng đã bắt đầu bận rộn.

  Sa Mạn đứng dậy đi ra ngoài, phát giác được có tiếng bước chân sau lưng mình, quay lại chỉ thấy Khương Lệnh Hi cũng đang đi theo mình.

  "Tiểu Hi, em đây là?"

  "Tôi cũng đang tìm Đàm chủ gánh hỗ trợ."

  Vì là công việc nên Khương Lệnh Hi chưa bao giờ nghĩ tới việc làm chiếu lệ.

  Nhưng nguyên thân thật sự không có tài năng gì đáng nói, mà tài năng của chính cô, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể đem lên sân khấu biểu diễn.

  Vậy thì chỉ có thể tìm cách khác.

  Sở dĩ vừa rồi cô nói muốn giữ bí mật là vì chính cô cũng không biết nên đặt tên gì cho tiết mục của mình.



  Đàm chủ gánh bất ngờ nghênh đón hai vị đang tìm mình hỗ trợ, nghe xong Sa Mạn cần mượn trang phục hóa trang và trang sức đội đầu, còn phối hợp với nhạc tấu, anh ta nhẹ nhàng thở ra, biểu thị đều có thể hỗ trợ, lập tức gọi người đến.

  Chỉ có điều sau khi nghe xong yêu cầu của Khương Lệnh Hi, trên mặt lại hiện lên một tia khó xử.

  "Khương lão sư, tuy vũ khí đạo cụ trong đoàn của tôi đều không có mở lưỡi, nhưng chúng đều không hề nhẹ, nếu không cẩn thận vung trúng người, việc bị thương là chuyện bình thường. Cho dù trong đoàn của tôi chỉ có võ sinh có thể sử dụng, nhưng những người khác cũng không thêt đụng vào được, cái này tôi thực sự không dám phá lệ."

  Mở bắt đầu đã bị từ chối một cách lịch sự. Khương Lệnh Hi nhìn vẻ mặt bối rối của Đàm chủ gánh, suy nghĩ một lúc, đột nhiên đưa tay ra nhặt một cây gậy kích thước không sai biệt lắm rồi đứng sang một bên.

  Nếu người làm chủ đã không tin mình có thể tự bảo vệ mình, vậy thì cô chỉ có thể dùng chút công phu của mình để thuyết phục đối phương.

  Gậy gỗ được bị xem như trường thương, bị cô múa đến hổ hổ sinh phong.

  Thân là chủ gánh, có bản lĩnh thực sự hay không chỉ bằng một vài cái nhìn là biết.

  Sau khi Khương Lệnh Hi dùng gậy gỗ cứ như một cây hia thương, Đàm chủ gánh thậm chí không nhịn được vỗ tay kêu lên một tiếng giỏi.

Chờ khi cây gậy được trả về chỗ cũ, anh ta mới định thần lại, trên mặt vẫn còn mấy phần khâm phục, “Không ngờ Khương lão sư lại còn có bản lĩnh như này.”

Lại là người vô cùng có tài năng về võ thuật a!

 Đáng tiếc đối phương là minh tinh, nếu so với cái tiểu đoàn kịch này của hắn lại có tiền đồ hơn nhiều.

 Đè nén sự tiếc hận, anh ta mới đưa ra quyết định: "Xem ra Khương lão sư có căn bản, tôi có thể cho mượn cây thương này, bất quá vì lý do an toàn, vẫn phải cùng Khương lão sư ký giấy từ chối trách nhiệm."

Nếu không cẩn thận có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cái gánh nhỏ này của hắn thực sự không thể chịu nổi trách nhiệm lớn như vậy!   

"Nên vậy."   

Phần khó khăn nhất là mượn đạo cụ đã giải quyết xong, các phần còn lại cũng liền đơn giản hơn nhiều.

  Sau khi trang điểm, thay trang phục, lại cùng ban tấu nhạc trao đổi trước với về phần âm nhạc chút nữa tấu, tất cả những gì còn lại là chờ buổi biểu diễn bắt đầu.

  Sa Mạn bên trong hóa trang cùng thay trang phục xong, định đứng dậy rời đi tụ hợp cùng các người khác, vừa bước ra chỉ thấy một bóng người mặc áo bào trắng thêu Ngư Long đang đi về phía mình, trong tay còn cầm một thanh trường thương.

  Đưa mắt lên trên, đối diện là một gương mặt chỉ vẽ lông mày và bôi son môi nhưng lại lộ ra khí khái nghiêm nghị cùng anh khí, Sa Mạn lúc này thực sự sửng sốt, "Khương, Khương Lệnh Hi?"

" Là tôi, Sa lão sư.”   

“Bộ dáng này của em là... Còn có cây thương này...”

“Biểu diễn cần, còn về nội dung, đợi chút nữa Sa lão sư sẽ biết.”  

 Sa Mạn: “...”   

Bà thật sự, vạn lần không ngờ tới.   

Để biến một cô gái xinh đẹp thành một vị tướng quân anh khí như thế này, chỉ cần vẽ lông mày là xong?  

 (Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau