Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 19: Là Chị Gái Chụp Ảnh Hôm Qua

Trước Sau
  Chương 19: : Là chị gái chụp ảnh hôm qua

  Sa Mạn đương nhiên biết chủ yếu vẫn phải phụ thuộc vào khí chất của chính bản thân người đó.

  Cho dù lông mày có vẽ đẹp đến đâu thì chúng cũng chỉ là tô điểm.

  Nhưng bà thực sự không ngờ khí chất của Khương Lệnh Hi lại thay đổi nhiều như vậy.

   Nói là hai người khác nhau cũng không quá.

  "Hóa trang rất đẹp."

  Lời này của bà là đến từ thật lòng khâm phục.

   Khương Lệnh Hi cũng chăm chú đánh giá hóa trang của Sa Mạn, “Sa lão sư đem so với thần vận của Mạnh Quân Nhiên cũng phải giống đến mười phần.”

  Lời này lại khiến Sa Mạn lần nữa kinh ngạc, theo bản năng nhìn xuống trang phục của mình, “Em biết lần này tôi giả trang thành Mạnh Quân Nhiên? Nhìn trang phục và đồ đội đầu thôi mà cũng có thể nhận ra?"

  "Nhân vật này rất kinh điển, rất mong chờ màn trình diễn của Sa lão sư chút nữa."

  Khóe miệng Sa Mạn không nhịn được vẽ ra một nụ cười, lời này nghe thôi cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

  Bà nhìn 'vị tiểu tướng quân bạch bào' trước mặt, hít một hơi, chậm rãi nói: "Tôi cũng rất mong chờ."

  Không thể không nói, với bộ trang phục bạch bào cùng cây thương dài này, ngay cả bà cũng kéo sự mong đợi của mình lên max điểm.

  Chờ đến khi trở lại phòng nghỉ tạm thời, vì Sa Mạn trước đó đã nói rằng bà sẽ hát một đoạn kịch Hoàng Mai nên cũng không có ai quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hóa trang này của bà.

  Ngược lại là Khương Lệnh Hi vừa vào cửa, đừng nói đến Lâm Tuyết Phi và Tưởng Khai Nguyên vừa thấy liền trực tiếp sửng sốt. Mà ngay cả Hứa Âm người vốn luôn cư xử rất ổn định cũng không khỏi mở to mắt.

  "Tiểu Hi, em đây là..."

  Khương Lệnh Hi gật đầu với cô, trả lời: "Chút nữa sẽ cần nó cho buổi biểu diễn."

  Hứa Âm: "Tuyệt vời!"

  Trước kia cũng không nhìn ra cô gái này lại nhanh thích nghi được như vậy!

  Tưởng Khai Nguyên vừa từ kinh ngạc hoàn hồn lại, tiến lại gần hai bước, lặng lẽ sờ sờ chùm tua đỏ trên cây hoa thương trong tay Khương Lệnh Hi, trong mắt có chút tiếc nuối.

  Cậu ta vừa rồi mới nghĩ tại sao mình lại không nghĩ đến việc mượn đạo cụ biểu diễn của ban đạo cụ Đàm gia, cái hóa trang này, cây hoa thương này, dù chỉ đứng đó không làm gì có phải cũng đẹp trai như vậy không.

  Lâm Tuyết Phi lúc đầu khá tin tưởng vào màn trình diễn múa hai người của cô và Tưởng Khai Nguyên, nhưng bây giờ, trong lòng lại lần nữa hiện lên tia không chắc chắn.

  Còn hận hơn vì không được lớn tiếng chất vấn Khương Lệnh Hi: Cô vì cái gì mà luôn không hành động theo lẽ thường vậy hả?



  *

   Hoạt động giải trí trong thôn ít đến đáng thương, hiếm khi được một lần nghênh đón biểu diễn, sự nhiệt tình của mọi người tự nhiên cũng tăng vọt.

  Thế là không đợi đến trời tối, một nhóm dân làng ăn xong bữa tối sớm liền mang bàn nhỏ ghế đẩu nhà mình theo, tranh nhau chen lấn chạy tới trước sân khấu vừa mới dựng giành chỗ ngồi.

  Cũng có không ít người nhân cơ hội đến dựng các quầy bán kẹo hồ lô và các loại đồ ăn vặt khác mà trẻ em thích.

  Triệu Hằng Sinh vừa đi vào đã vỗ tay nói: "Bên ngoài dân làng cũng đều đã đến gần đủ rồi, ở đây chuẩn bị như thế nào rồi?"

  Đạt được câu trả lời tích cực, ông cười toe toét: "Tốt, lát nữa tôi sẽ tìm người chủ trì một lần nữa, thứ tự ra sân đã quyết định xong chưa?"

  "Chúng tôi đã thương lượng với nhau là dựa vào độ tuổi," Sa Mạn trả lời, "Đầu tiên sẽ là điệu nhảy mở đầu của Khai Nguyên và Tuyết Phi, sau đó là tiết mục của Tiểu Hi, tiếp theo là đơn ca của Hứa Âm, và cuối cùng tôi sẽ hạ màn. "

  Thời điểm nói đến 'tiết mục của Tiểu Hi', Sa Mạn dừng lại một chút, Triệu Hằng Sinh tự nhiên cũng nhìn thấy trang phục hóa trang của Khương Lệnh Hi cùng cây hoa thương đứng bên cạnh, tuy kinh ngạc nhưng cũng không khỏi nhắc nhở một câu: "Cô tuyệt đối đừng có khoe khoang!"

   Khương Lệnh Hi mỉm cười với ông ta với vẻ mặt trong trẻo, "Nếu chỉ là khoe khoang, Đàm chủ gánh cũng sẽ không cho tôi mượn hoa thương."

  Triệu Hằng Sinh nghĩ cũng phải, mới gật gật đầu, "Vậy thì tốt rồi, Khai Nguyên và Tuyết Phi đứng đợi sau cánh gà trước đi, tôi gọi đến thì các bạn liền đi ra."

  Chờ Triệu Hằng Sinh cầm micro chạy lên sân khấu và nói một tràn xã giao với dân làng, Tưởng Khai Nguyên và Lâm Tuyết Phi nghe thấy tên của mình, nhìn nhau rồi hít một hơi thật sâu, bước ra sân khấu.

  Đánh giá một câu, dịp hôm nay đối với cả hai mà nói cũng là một trải nghiệm mới mẻ.

Sân khấu là mượn từ một đài hát hí kịch, khán giả cũng không phải là fan hâm mộ của họ, mà là một nhóm người già cùng đám trẻ con quậy phá khắp nơi trên tay là kẹo hồ lô, kẹo đường.

Trong tích tắc tiếng nhạc sôi động vang lên, khán giả dưới đài im lặng một lúc. Nhóm người già và các dì nhìn híp mắt nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy hai người trẻ đang nhảy nhót.

Không ít người đều là một mặt mù tịt.

"Đây là loại tiết mục gì vậy?"

“Tôi vừa nghe đạo diễn kia nói, kêu cái gì mà hip-hop gì gì đó.”

"Nhảy múa trên đường phố á hả?"

“Đại khái chính là cái này.”

" Bà lão như ta xem không hiểu."

“Nói thật tôi cũng xem không hiểu, nhưng nhìn hai con búp bê xinh đẹp này bỏ công nhảy như vậy, chút nữa vẫn là cho chúng một tràng pháo tay đi.”

Một điệu nhảy tiết tấu nhanh kết thúc, cả hai mồ hôi đầm đìa chào cảm ơn. Chỉ có điều, tiếng vỗ tay dưới đài có chút thưa thớt. Nếu không phải máy quay vẫn còn ở đó, Lâm Tuyết Phi kém chút nữa cười không nổi.

Chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng không phải mình nhảy không đẹp mà là những ông lão, bà lão bên dưới không thể thưởng thức được điệu nhảy mới lạ này của mình.

Ngay sau đó liền đến tiết mục thứ hai.



Người còn chưa lên sân khấu, ban nhạc đã đi trước một vang lên tiếng chiêng trống mạnh mẽ.

Ông lão vốn có chút lãng tai cũng không khỏi tinh thần hưng phấn. Chờ khi nhìn thấy thân ảnh mặc áo bào trắng tay cầm hoa thương xuất hiện trên sân khấu, sự thích thú cũng lập tức nổi lên.

Bọn họ không hiểu rõ điệu nhảy hip hop trước mặt kia là cái gì, nhưng hóa trang tiểu võ sinh này thì bọn họ vô cùng quen thuộc a.

Đây là muốn biểu diễn múa hoa thuơng sao?

Kỳ thực Khương Lệnh Hi cũng sẽ không múa hoa thương như trong hí khúc, bất quá chỉ cần vũ khí trường thương này có thể xoay như thường thì dưới cái nhìn của cô vẫn có thể mang lên sân khấu biểu diễn..

Áo bào trắng tung bay, hoa thương xoay tròn, chuyển động uyển chuyển hòa cùng nhịp trống sục sôi. Biểu diễn còn chưa kết thúc, dưới khán đài đã vang lên tiếng hò reo liên tục.

Đối với loại biểu diễn mà bọn họ có thể thưởng thức, những người lớn tuổi sẽ không ngần ngại khen ngợi.

Bên trong hậu trường.

Sa Mạn Hứa Âm và Tưởng Khai Nguyên cũng đang theo dõi màn trình diễn của Khương Lệnh Hi ở phía sau cánh gà, Lâm Tuyết Phi đứng sau lưng ba người, nghe tiếng cổ vũ của khán giả bên ngoài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cô ta không bao giờ ngờ rằng Khương Lệnh Hi thực sự có thể có bản lĩnh này. Cây thương kia cao bằng người. Mũi thương mặc dù bị cùn nhưng nếu không cẩn thận bị chọc vào cũng sẽ rất đau, Khương Lệnh Hi lấy đâu ra lá gan mà di chuyển nhanh như vậy?

Nhưng phản ứng của khán giả đã chứng minh tất cả. Màn trình diễn của Khương Lệnh Hi được yêu thích hơn so với bài nhảy của cô ta và Tưởng Khai Nguyên.

“Cái này Khương Lệnh Hi, thật đúng là biết làm Triệu đạo diễn kinh ngạc.” Sa Mạn thấp giọng cảm thán một tiếng, quay đầu nhìn Hứa Âm đang đứng bên cạnh: “Có con bé biểu diễn trước mình, có cảm thấy áp lực gì không?”

Hứa Âm trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: “Nói thật thì đúng là có một chút.”

"Tôi cũng vậy, xem ra chút nữa phải nghiêm túc biểu diễn hơn rồi!"

Hai người họ là tiền bối không thể thua một hậu bối được!

Ở một góc khu vực khán giả.

Cậu bé trên tay đang cầm một nắm kẹo hồ lô chưa kịp ăn, đưa tay chỉ lên sân khấu, cứ như phát hiện ra một thế giới mới hét lên với ông cụ ngồi bên cạnh: “Ông ơi, là cái chị đã chụp ảnh chúng ta ngày hôm qua!”

Ông lão nheo mắt nhìn lên sân khấu, nghe vậy cũng gật đầu ừ nhẹ một cái, lại không như những người xung quanh xem náo nhiệt, chân mày ngược lại hơi nhíu lại, như đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn nào đó.

"Theo lý mà nói thì không phải như vậy. Thân thể yếu ớt như vậy, nhấc cây hoa thương kia lên cũng đều tốn sức, làm sao có thể hổ hổ sinh phong như vậy?"

Ông cũng được coi trong nghề này đã hơn nửa đời người rồi. Lúc trẻ cũng đã từng cầm dao cầm súng chơi đùa, nhưng bây giờ đã không thể làm được nữa, chỉ có thể luyện Thái Cực Quyền nhẹ nhàng hơn một chút.

Đừng nhìn cô gái này tuổi còn trẻ, xương cốt bên trong còn không khỏe bằng một lão già như ông!

Làm cho ông muốn bắt mạch cho nha đầu này một chút. Cả đời hành nghề y, chẳng lẽ lần này thật sự đã lầm sao?

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau