Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 2: Nàng Đường Đường Là Nữ Đế Uy Nghiêm, Lại Bị Nói Yếu Đuối?
Nhận lấy ly nước do Lộ Tranh Tranh đưa tới, ánh mắt của Khương Lệnh Hi liền đặt trên chiếc ống hút trong suốt ở trong ly, có chút không quen đưa lên miệng rồi uống nước. Vừa uống vừa lẳng lặng nhớ lại những kí ức còn sót lại trong đầu.
Thân phận hiện tại của cổ thân thể được gọi là minh tinh, cũng có thể gọi là nghệ sĩ, theo hiểu biết của cô, đây hẳn là một nghề tương tự như đào kép và vũ nữ ở triều Đại Dận.
Chỉ có điều những minh tinh khác giờ đây đang được vạn người nâng đỡ, thì cổ thân thể lại bị người khác bôi nhọ, thường xuyên bị chỉ trích.
Thuốc độc ở phòng vé, bình hoa giải trí, quỷ ám... Đoán chừng ngay cả bản thân cô gái đó cũng không rõ trên đầu mình có bao nhiêu biệt danh tương tự.
Mới tuần trước, nguyên thân dẫn theo Lộ Tranh Tranh đi tham gia chương trình tạp kỹ mang tên 《 Let's Travel Together 》. Vào hôm đó, nguyên chủ lần nữa như bị quỷ ám, không chịu nghe tổ chương trình nhắc nhở mà cứ nhất quyết phải đi hái hoa trà nở bên vách núi. Kết quả là sau khi leo thẳng được lên sườn núi, do có chứng sợ độ cao nên một bước đạp hụt, hoa không hái được mà đến người cũng rơi.
Nếu không phải may mắn bị vướng vào cành cây trong lúc rơi thì giờ đây không chỉ là vết thương ngoài da đâu. Tuy cơ thể không sao, nhưng tinh thần lại không có cường đại như thế. Ngay cả hồn vía cũng bị doạ mất, sau một trận sốt cao liền đi đời nhà ma, từ đó cô mới có thể nhập vào.
Hiện tại cô đang thay thế nguyên thân mà tỉnh lại, chương trình 《 Let's Travel Together 》 cũng phải tạm ngừng do tai nạn của nguyên thân, cũng chính là vấn đề đầu tiên chờ cô giải quyết.
" Sao lâu như vậy rồi mà chị Đông vẫn chưa về?"
Khương Lệnh Hi nghe được âm thanh tiểu trợ lí thì thầm, thu mạch suy nghĩ lại rồi nhìn về phía cửa ra vào.
Uống xong ly nước thì cửa phòng cũng vừa khéo có người đẩy ra, Đông Duyệt vốn lúc ra ngoài mặt mũi vẫn còn cười xoà giờ lại một mặt nghiêm nghị mà bước vào.
Lộ Tranh Tranh nhìn thấy nét mặt của Đông Duyệt như thế, trái tim thoáng chốc liền đập loạn cả lên.
Ánh mắt Khương Lệnh Hi lướt qua khuôn mặt của Đông Duyệt, sau đó dừng lại trên chiếc điện thoại vẫn còn sáng trên tay cô ấy, " Tổ chương trình bên kia gọi tới? Hay là công ty?"
Đông Duyệt dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía nghệ sĩ nhà mình.
Khương Lệnh Hi cảm thấy giờ đây hẳn là cô ấy đang muốn nói rằng: Ngươi thế mà lại quan tâm đến vấn đề này?
Không phải Khương Lệnh Hi không nghĩ đến việc sống theo tính cách ban đầu của nguyên thân, nhưng chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy không làm được.
Ta quá mệt mỏi rồi, kiếp trước lao lực cả một đời, kiếp này sao lại phải cố ép bản thân gượng gạo làm gì?
Đông Duyệt cuối cùng vẫn là đem câu hỏi kia nuốt xuống, kéo ghế ngồi bên mép giường, " Triệu đạo diễn bên tổ chương trình gọi một cuộc, công ty cũng vừa gọi tới."
Cô nhẹ lau gương mặt của mình, không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn nghệ sĩ nhà mình một chút, dường như người này đã có chút gì đó thay đổi.
Không phải là dung mạo bên ngoài thay đổi, mà là cảm giác mà người này đem lại.
Trước đây, Khương Lệnh Hi đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà tính tình lại kiêu căng thấy rõ, tính nết cũng không dễ chịu, nói đơn giản chính là dựa vào khuôn mặt này mà lộng hành.
Tuy nhiên, Khương Lệnh Hi đang ngồi trên giường bệnh này lại hoàn toàn trái ngược, dù cho toàn thân là bộ đồ trắng sọc xanh của bệnh viện, đầu tóc còn có chút lộn xộn, gương mặt trắng mịn chưa qua trang điểm, thậm chí có phần hơi tiều tụy, trên tay còn đang cầm ly nước, đôi mắt có hơi rủ xuống nhưng lại kèm theo loại cảm giác vô cùng duyên dáng và cao quý.
Còn hơn cả cao quý ấy chứ! Đông Duyệt bị cảm giác của mình doạ sợ, vội lắc lắc đầu, đem cái cảm giác quỷ dị này quăng ra sau đầu.
Rồi bình tĩnh nói: " Triệu đạo diễn nói rằng chương trình này phải tạm ngừng là do lỗi của em, do đó em phải gánh chịu toàn bộ tổn thất phát sinh trong thời điểm đó. Còn có, trong bản hợp đồng lúc trước đã kí cũng có điều khoản này."
Khương Lệnh Hi nhẹ gật đầu, " Nên như thế."
Sự tùy hứng bao giờ cũng phải trả giá đắt.
Đông Duyệt bị câu trả lời ngoài ý muốn làm cho đứng hình đôi phút, mới tiếp tục nói: " Công ty cũng biết với tình trạng kinh tế của em, trước mặt sợ là không thể bồi thường tổn thất được, công ty có thể giúp em trả số tiền đó, nhưng có kèm theo điều kiện."
" Điều kiện gì?"
" Công ty đã đầu tư cho một chương trình tạp kỹ sinh tồn, chương trình này đang rất hot ở nước ngoài hiện nay, trong nước cũng đang cố gắng làm theo, nhưng bởi vì là chương trình sinh tồn nên chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nghệ sĩ chủ động tham gia cũng không nhiều, vì vậy công ty mới muốn em tham gia."
Trong lòng Đông Duyệt cũng hiểu rõ tố chất cơ thể của nghệ sĩ nhà mình, căn bản chỉ là muốn đủ người mà thôi. Dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì chỉ mang lại cảm giác tương phản cho khán giả thôi.
Một em gái yểu điệu lại chạy đến rừng rậm hoang dã để tham gia chương trình sinh tồn, dù có là chế giễu hay là khinh thường, chẳng phải độ nổi tiếng đã tăng lên rồi sao?
Lộ Tranh Tranh ở một bên nghe đến đó đang muốn lên tiếng, liền bị Đông Duyệt trừng một cái, đành phải ngậm miệng lại, lúc này lại nhìn về hướng chị Hi nhà mình, ánh mắt hiện lên một tia đồng cảm.
Khương Lệnh Hi đương nhiên cũng chú ý đến, song trong kí ức của nguyên thân không có bất kì thông tin gì về chương trình sinh tồn này, hơn nữa lại còn rất nguy hiểm, nhưng cô là ai chứ? Cô đã từng tiên phong lao vào giữa thiên quân vạn mã đó, thế là bèn dứt khoát gật đầu, " Được."
Đông Duyệt chợt thở phào nhẹ nhõm, đứng lên vốn định vỗ vai an ủi nghệ sĩ nhà mình một lát, chỉ có điều khi đưa bàn tay ra giữa không trung lại có chút không dám, bèn không chút dấu vết mà thu về, " Vậy chị ra ngoài trả lời công ty một lát, em nghỉ ngơi đi nhé!"
Rốt cuộc hai ngày này cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi!
Đông Duyệt vừa đi, Lộ Tranh Tranh liền bổ nhào đến trước giường bệnh, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, rồi lại ngoảnh đầu về. Một bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám nói.
Khương Lệnh Hi thấy vậy thì không khỏi phì cười, nha đầu này ngược lại giống hệt bộ dạng hoạt bát của Thanh Diên lúc mới được mẫu hậu đưa đến bên cô.
Chỉ là sau khi cô đăng cơ lên làm hoàng đế, Thanh Diên được cô phong làm quan quản sự, tỉnh dậy sau một đêm liền trở nên chững chạc hơn.
" Muốn nói cái gì?"
Lộ Tranh Tranh xích lại gần hơn một chút, nửa người gần như nằm trong lòng Khương Lệnh Hi, thấp giọng nói: "Chị Hi, em đã xem qua chương trình sinh tồn nước ngoài này rồi, quay rất cực khổ, cơ thể chị lại yếu như này, em sợ đến lúc đó chị sẽ không chịu nổi. Chị sao lại đồng ý dễ dàng như thế?"
"Yếu đuối?" Khương Lệnh Hi cau mày, đây là lần đầu tiên cô nghe được có người nói mình yếu đuối!
Nhớ năm đó cô còn chưa đến tuổi cập kê, thời buổi còn loạn lạc, cô đã theo cha cùng các huynh đệ chiến đấu khắp nơi, chạy đông chạy tây khắp nơi chinh chiến mới có được triều Đại Dận.
Sau khi vương quyền ổn định, Thái tử bởi vì bệnh tật mà qua đời, mấy huynh đệ khác mẹ kia cũng vì ngôi vị Thái tử mà bắt đầu trở mặt, thậm chí không ngại lấy cô em gái này ra làm bè*.
*Là một phép ẩn dụ cho công cụ có sẵn để dùng.
Trưởng nữ cũng có thể làm đế Đông Cung, vậy một trưởng công chúa chiến công hiển hách như cô vì cái gì mà không được?
Ý niệm này cũng bén rễ từ đó.
Vì vậy mới có được cô về sau - Nữ Đế một đời quyền uy chấn động bốn bể.
Xưa nay chưa từng có ai dám đem cái từ "yếu đuối" này treo trên người cô cả!
Mãi cho đến khi cô được dìu vào phòng vệ sinh, đứng nhìn bộ dạng hiện tại của bản thân trước gương.
Dung mạo giống cô y đúc, bất quá liếc mắt một chút liền có thể nhìn ra cơ thể đang rất yếu, tóc cũng không đen cho lắm, gầy đến mức cằm cũng nhọn hoắc, ngược lại đôi mắt lại có phần to tròn.
Phải nói khuôn mặt này đối với cô ít nhiều gì cũng có phần an ủi, nhưng lại nhìn thân thể gầy gò không quá hai lạng thịt này, đến gió cũng có thể chui qua quần áo, khiến Khương Lệnh Hi có chút không khỏi bật cười.
( Hoàn chương )
Thân phận hiện tại của cổ thân thể được gọi là minh tinh, cũng có thể gọi là nghệ sĩ, theo hiểu biết của cô, đây hẳn là một nghề tương tự như đào kép và vũ nữ ở triều Đại Dận.
Chỉ có điều những minh tinh khác giờ đây đang được vạn người nâng đỡ, thì cổ thân thể lại bị người khác bôi nhọ, thường xuyên bị chỉ trích.
Thuốc độc ở phòng vé, bình hoa giải trí, quỷ ám... Đoán chừng ngay cả bản thân cô gái đó cũng không rõ trên đầu mình có bao nhiêu biệt danh tương tự.
Mới tuần trước, nguyên thân dẫn theo Lộ Tranh Tranh đi tham gia chương trình tạp kỹ mang tên 《 Let's Travel Together 》. Vào hôm đó, nguyên chủ lần nữa như bị quỷ ám, không chịu nghe tổ chương trình nhắc nhở mà cứ nhất quyết phải đi hái hoa trà nở bên vách núi. Kết quả là sau khi leo thẳng được lên sườn núi, do có chứng sợ độ cao nên một bước đạp hụt, hoa không hái được mà đến người cũng rơi.
Nếu không phải may mắn bị vướng vào cành cây trong lúc rơi thì giờ đây không chỉ là vết thương ngoài da đâu. Tuy cơ thể không sao, nhưng tinh thần lại không có cường đại như thế. Ngay cả hồn vía cũng bị doạ mất, sau một trận sốt cao liền đi đời nhà ma, từ đó cô mới có thể nhập vào.
Hiện tại cô đang thay thế nguyên thân mà tỉnh lại, chương trình 《 Let's Travel Together 》 cũng phải tạm ngừng do tai nạn của nguyên thân, cũng chính là vấn đề đầu tiên chờ cô giải quyết.
" Sao lâu như vậy rồi mà chị Đông vẫn chưa về?"
Khương Lệnh Hi nghe được âm thanh tiểu trợ lí thì thầm, thu mạch suy nghĩ lại rồi nhìn về phía cửa ra vào.
Uống xong ly nước thì cửa phòng cũng vừa khéo có người đẩy ra, Đông Duyệt vốn lúc ra ngoài mặt mũi vẫn còn cười xoà giờ lại một mặt nghiêm nghị mà bước vào.
Lộ Tranh Tranh nhìn thấy nét mặt của Đông Duyệt như thế, trái tim thoáng chốc liền đập loạn cả lên.
Ánh mắt Khương Lệnh Hi lướt qua khuôn mặt của Đông Duyệt, sau đó dừng lại trên chiếc điện thoại vẫn còn sáng trên tay cô ấy, " Tổ chương trình bên kia gọi tới? Hay là công ty?"
Đông Duyệt dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía nghệ sĩ nhà mình.
Khương Lệnh Hi cảm thấy giờ đây hẳn là cô ấy đang muốn nói rằng: Ngươi thế mà lại quan tâm đến vấn đề này?
Không phải Khương Lệnh Hi không nghĩ đến việc sống theo tính cách ban đầu của nguyên thân, nhưng chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy không làm được.
Ta quá mệt mỏi rồi, kiếp trước lao lực cả một đời, kiếp này sao lại phải cố ép bản thân gượng gạo làm gì?
Đông Duyệt cuối cùng vẫn là đem câu hỏi kia nuốt xuống, kéo ghế ngồi bên mép giường, " Triệu đạo diễn bên tổ chương trình gọi một cuộc, công ty cũng vừa gọi tới."
Cô nhẹ lau gương mặt của mình, không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn nghệ sĩ nhà mình một chút, dường như người này đã có chút gì đó thay đổi.
Không phải là dung mạo bên ngoài thay đổi, mà là cảm giác mà người này đem lại.
Trước đây, Khương Lệnh Hi đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà tính tình lại kiêu căng thấy rõ, tính nết cũng không dễ chịu, nói đơn giản chính là dựa vào khuôn mặt này mà lộng hành.
Tuy nhiên, Khương Lệnh Hi đang ngồi trên giường bệnh này lại hoàn toàn trái ngược, dù cho toàn thân là bộ đồ trắng sọc xanh của bệnh viện, đầu tóc còn có chút lộn xộn, gương mặt trắng mịn chưa qua trang điểm, thậm chí có phần hơi tiều tụy, trên tay còn đang cầm ly nước, đôi mắt có hơi rủ xuống nhưng lại kèm theo loại cảm giác vô cùng duyên dáng và cao quý.
Còn hơn cả cao quý ấy chứ! Đông Duyệt bị cảm giác của mình doạ sợ, vội lắc lắc đầu, đem cái cảm giác quỷ dị này quăng ra sau đầu.
Rồi bình tĩnh nói: " Triệu đạo diễn nói rằng chương trình này phải tạm ngừng là do lỗi của em, do đó em phải gánh chịu toàn bộ tổn thất phát sinh trong thời điểm đó. Còn có, trong bản hợp đồng lúc trước đã kí cũng có điều khoản này."
Khương Lệnh Hi nhẹ gật đầu, " Nên như thế."
Sự tùy hứng bao giờ cũng phải trả giá đắt.
Đông Duyệt bị câu trả lời ngoài ý muốn làm cho đứng hình đôi phút, mới tiếp tục nói: " Công ty cũng biết với tình trạng kinh tế của em, trước mặt sợ là không thể bồi thường tổn thất được, công ty có thể giúp em trả số tiền đó, nhưng có kèm theo điều kiện."
" Điều kiện gì?"
" Công ty đã đầu tư cho một chương trình tạp kỹ sinh tồn, chương trình này đang rất hot ở nước ngoài hiện nay, trong nước cũng đang cố gắng làm theo, nhưng bởi vì là chương trình sinh tồn nên chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nghệ sĩ chủ động tham gia cũng không nhiều, vì vậy công ty mới muốn em tham gia."
Trong lòng Đông Duyệt cũng hiểu rõ tố chất cơ thể của nghệ sĩ nhà mình, căn bản chỉ là muốn đủ người mà thôi. Dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì chỉ mang lại cảm giác tương phản cho khán giả thôi.
Một em gái yểu điệu lại chạy đến rừng rậm hoang dã để tham gia chương trình sinh tồn, dù có là chế giễu hay là khinh thường, chẳng phải độ nổi tiếng đã tăng lên rồi sao?
Lộ Tranh Tranh ở một bên nghe đến đó đang muốn lên tiếng, liền bị Đông Duyệt trừng một cái, đành phải ngậm miệng lại, lúc này lại nhìn về hướng chị Hi nhà mình, ánh mắt hiện lên một tia đồng cảm.
Khương Lệnh Hi đương nhiên cũng chú ý đến, song trong kí ức của nguyên thân không có bất kì thông tin gì về chương trình sinh tồn này, hơn nữa lại còn rất nguy hiểm, nhưng cô là ai chứ? Cô đã từng tiên phong lao vào giữa thiên quân vạn mã đó, thế là bèn dứt khoát gật đầu, " Được."
Đông Duyệt chợt thở phào nhẹ nhõm, đứng lên vốn định vỗ vai an ủi nghệ sĩ nhà mình một lát, chỉ có điều khi đưa bàn tay ra giữa không trung lại có chút không dám, bèn không chút dấu vết mà thu về, " Vậy chị ra ngoài trả lời công ty một lát, em nghỉ ngơi đi nhé!"
Rốt cuộc hai ngày này cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi!
Đông Duyệt vừa đi, Lộ Tranh Tranh liền bổ nhào đến trước giường bệnh, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, rồi lại ngoảnh đầu về. Một bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám nói.
Khương Lệnh Hi thấy vậy thì không khỏi phì cười, nha đầu này ngược lại giống hệt bộ dạng hoạt bát của Thanh Diên lúc mới được mẫu hậu đưa đến bên cô.
Chỉ là sau khi cô đăng cơ lên làm hoàng đế, Thanh Diên được cô phong làm quan quản sự, tỉnh dậy sau một đêm liền trở nên chững chạc hơn.
" Muốn nói cái gì?"
Lộ Tranh Tranh xích lại gần hơn một chút, nửa người gần như nằm trong lòng Khương Lệnh Hi, thấp giọng nói: "Chị Hi, em đã xem qua chương trình sinh tồn nước ngoài này rồi, quay rất cực khổ, cơ thể chị lại yếu như này, em sợ đến lúc đó chị sẽ không chịu nổi. Chị sao lại đồng ý dễ dàng như thế?"
"Yếu đuối?" Khương Lệnh Hi cau mày, đây là lần đầu tiên cô nghe được có người nói mình yếu đuối!
Nhớ năm đó cô còn chưa đến tuổi cập kê, thời buổi còn loạn lạc, cô đã theo cha cùng các huynh đệ chiến đấu khắp nơi, chạy đông chạy tây khắp nơi chinh chiến mới có được triều Đại Dận.
Sau khi vương quyền ổn định, Thái tử bởi vì bệnh tật mà qua đời, mấy huynh đệ khác mẹ kia cũng vì ngôi vị Thái tử mà bắt đầu trở mặt, thậm chí không ngại lấy cô em gái này ra làm bè*.
*Là một phép ẩn dụ cho công cụ có sẵn để dùng.
Trưởng nữ cũng có thể làm đế Đông Cung, vậy một trưởng công chúa chiến công hiển hách như cô vì cái gì mà không được?
Ý niệm này cũng bén rễ từ đó.
Vì vậy mới có được cô về sau - Nữ Đế một đời quyền uy chấn động bốn bể.
Xưa nay chưa từng có ai dám đem cái từ "yếu đuối" này treo trên người cô cả!
Mãi cho đến khi cô được dìu vào phòng vệ sinh, đứng nhìn bộ dạng hiện tại của bản thân trước gương.
Dung mạo giống cô y đúc, bất quá liếc mắt một chút liền có thể nhìn ra cơ thể đang rất yếu, tóc cũng không đen cho lắm, gầy đến mức cằm cũng nhọn hoắc, ngược lại đôi mắt lại có phần to tròn.
Phải nói khuôn mặt này đối với cô ít nhiều gì cũng có phần an ủi, nhưng lại nhìn thân thể gầy gò không quá hai lạng thịt này, đến gió cũng có thể chui qua quần áo, khiến Khương Lệnh Hi có chút không khỏi bật cười.
( Hoàn chương )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất