Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 25: Đơn Thuốc

Trước Sau
  Chương 25: : Đơn thuốc

Khương Lệnh Hi bỏ tay bắt mạch ra khỏi gối.

Ngước mắt lên chỉ thấy Từ lão trước mặt hơi cau mày, khẽ thở dài một hơi.

Giây tiếp theo.

"Bọn thanh niên các ngươi a, ỷ vào tuổi còn trẻ, đã biết rồi nhưng vẫn ngược đãi thân thể đến mức này, cho dù ban đầu có căn cơ tốt như thế nào, cứ liên tục giày vò có là tiên cũng không thể chống đỡ nổi!"

"Chính ngươi cũng không coi thân thể của mình ra gì, chơi đã rồi tới khi cảm thấy không ổn mới biết cầu y. Gặp một lần liền muốn mắng một lần!"

Khương Lệnh Hi bày ra tư thái ngoan ngoãn nghe giáo huấn: “Ngài nói đúng lắm, vãn bối biết sai rồi.”

Thấy thái độ của cô nhanh nhẹn, Từ Mậu Xuân ngữ khí dịu xuống: "Thân thể này của ngươi cần phải điều dưỡng thật tốt, có thể uống thuốc Đông y không?"

Khương Lệnh Hi không chút do dự gật đầu: "Có thể."

Chỉ cần có thể điều dưỡng tốt thân thể này, huống chi là thuốc Đông y, đến cả nước thuốc đắng cô cũng có thể uống.

Chết qua một lần rồi, tin rằng không ai có thể hiểu rõ cảm giác được sống quý giá như thế nào hơn cô.

Từ Mậu Xuân từ trong ngăn kéo lấy ra một cây bút và tờ giấy, trầm ngâm một lúc rồi đặt bút viết. Không bao lâu liền viết xong toa thuốc đưa cho cô.

Khương Lệnh Hi vội vàng nhận lấy bằng hai tay, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ mạnh mẽ hữu lực.

Chỉ cần nhìn qua, cô liền có thể xác định được vị Từ lão tiên sinh này có trình độ y thuật giỏi đến mức nào, thậm chí có thể nói có rất nhiều thành tích to lớn.

Mặc dù cô chưa từng học y, nhưng ở kiếp trước trong cung hội tụ một nhóm đại phu lợi hại nhất thiên hại lúc ấy, cũng như những cuốn sách y học được bảo quản hảo hoàn nhất.

Mưa dầm thấm lâu, cô vẫn hiểu rõ được một chút lý thuyết y học cơ bản, đặc biệt là những bài thuốc điều dưỡng cơ thể, cô đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần.

Ngoài trừ việc không thể tự kê đơn thuốc vì khả năng còn kém, một toa thuốc tốt hay xấu, trúng bệnh hay không, cô nhìn một chút liền có thể đoán được.

Toa thuốc trên tay tuy tác dụng nhẹ nhưng cô hiểu thân thể hiện tại của mình, trước đó bởi vì thói quen sinh hoạt không tốt khiến cho cơ thể hiện tại từng chút một yếu đi, từ từ làm quen bù lại không còn gì tốt hơn.

"Cảm ơn Từ lão. Chỉ là không biết phí xem bệnh của ngài là bao nhiêu?"

Từ Mậu Xuân vốn định trực tiếp khoát tay, lần này ông xem bệnh cũng bất quá là do tâm huyết dâng trào, nhưng lại nghĩ rằng quy tắc không thể bị phá, "Vậy thì giống như những người dân khác đi, hãy ta mười nhân dân tệ."

Khương Lệnh Hi: "..."

Thấy cô im lặng, Từ Mậu Xuân gạt gạt đôi mày trắng: "Sao vậy, không mang theo tiền à?"



"Không phải, chẳng qua là cảm thấy phí xem bệnh rẻ hơn nhiều so với tưởng tượng."

Từ Mậu Xuân hừ nhẹ một tiếng, “Thì cũng do sống ở cái thôn Tiểu Tỉnh này. Nếu ở ngoài thôn, ngươi cho dù mất phải một năm rưỡi cũng không đăng ký khám bệnh được với ta đâu. Đúng rồi, dược liệu trong đơn thuốc này cũng không dễ mua cho lắm. Đợi khi về thành phố lớn, ngươi có thể đến Hợp Xuân Đường, có sẵn tất cả dược liệu, chất lượng cũng tốt ”.

"Hợp Xuân Đường, được rồi, vãn bối sẽ nhớ kỹ."

Từ Mậu Xuân đứng dậy khoát tay áo một cái: "Được rồi, nán lại lâu như vậy sợ bữa sáng của ta sẽ nguội mất, ngươi muốn đi đâu thì đi đi. Ta đi ra ngoài ăn sáng."

Khương Lệnh Hi theo ông ra phía sau nhà, ngước mặt liền đón nhận được ánh mắt cùa Vệ Kha, cô khẽ gật đầu chào hỏi, chào tạm biệt Từ lão và tiểu gia hỏa đang vẫy tay với cô ở bàn ăn, rồi bước ra khỏi sân. Thời điểm ra khỏi sân nhỏ, cô thuận tay đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.

Lúc này Vệ Kha mới thu hồi ánh mắt.

Từ Mậu Xuân vừa ngồi xuống cầm đũa lên liền nghe thấy cháu trai quang minh chính đại ‘Mật báo’: "Ông nội, Tiểu Vệ ca ca cứ nhìn chằm chằm tỷ tỷ xinh đẹp."

Vệ Kha nháo cái mặt đã lập tức đỏ chót, bắt gặp ánh mắt của Từ lão nhìn qua, trong lúc nhất thời hoảng đến nỗi ngay cả bát cơm cũng quên đặt xuống, vội vàng giải thích: “Từ lão, ngài biết công việc của tôi mà, vừa rồi trực giác nói cho tôi vị cô nương kia không hề vô hại như vẻ bề ngoài đâu.”

Từ Mậu Xuân nhàn nhã nhấp một ngụm cháo, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Không phải Tinh Tinh nói nha đầu đó là đại minh tinh sao? Hình như tên là Khương Lệnh Hi gì gì đó. Cậu lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao."

Vệ Kha: "..."

Hắn thực sự đã quên mất chuyện này!

Thậm chí ngay cả cơm cũng không quan tâm nữa, lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.

Chờ khi dòng chữ ‘Khương Lệnh Hi' xuất hiện, hình ảnh người xuất hiện trong điện thoại quả thực chính là khuôn mặt hắn vừa nhìn thấy, nhưng cơ hồ theo bản năng lại cảm thấy không giống.

Rõ ràng ngũ quan nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng trên những bức ảnh kia đều là chụp một người trang điểm đậm trừng mắt chu môi, khiến anh ta không cách nào có thể kết nối với người vừa rời đi được.

Cau mày tiếp tục kéo xuống, chờ khi nhìn thấy lít nha lít nhít đều cùng một loạt "Cầu Khương Lệnh Hi rời khỏi giới giải trí", " Khương Lệnh Hi chỉ có được khuôn mặt là dễ nhìn, đề nghị sau này đừng chụp hình nữa", "Rốt cuộc yêu tinh vì cái gì vẫn chưa bị đóng băng?" một loạt ác ý liên tiếp xuất hiện, hắn càng khó tưởng tượng người bị cười nhạo ác ý như thế này lại chính là Khương tiểu thư vừa rời đi kia.

Chuyện gì đang xảy ra trên mạng vậy?

Lệ khí gần như muốn chui ra khỏi màn hình!

Từ Mâu Xuân nhìn bộ dạng một chốc lại cau mày một chốc lại hoài nghi của hắn, "Sao vậy, không tìm thấy à?"

“Tìm ra rồi.” Vệ Kha nhanh chóng trả lời rồi lại trầm ngâm một lát: “Khương tiểu thư đúng là minh tinh, là tôi đa nghi rồi.”

Về phần những lời bàn khó chịu vừa nhìn thấy trên mạng kia, tốt hơn hết vẫn là đừng làm phiền tâm trạng tốt sáng sớm của người già.

Một bên khác.

Khương Lệnh Hi nhanh nhẹn trở về biệt thự.

Ban đầu cô định chụp ảnh đơn thuốc gửi cho Đông Duyệt, trước hết là nhờ đối phương giúp chuẩn bị một ít dược liệu trong đơn thuốc, nhưng khi chụp xong chuẩn bị gửi đi lại đổi ý thôi không gửi nữa.



Đông Duyệt không phải Thanh Diên, sẽ không tuân theo mệnh lệnh của cô vô điều kiện, một khi đơn thuốc này được truyền đi, chỉ sợ trước khi chuẩn bị thuốc Đông Duyệt đã có một đống thắc mắc rồi.

Vẫn là đợi cô trở về Đế Đô rồi lại tự mình đi làm đi.

Ăn xong bữa sáng do Lộ Tranh Tranh chuẩn bị, Khương Lệnh Hi trở về phòng ngủ thay quần áo, vừa quay lại phòng khách đã thấy ngoài cổng, Diêu Tiểu Thiên đang lái chiếc xe van vẫn như cũ dính đầy bụi tro đến đón bọn họ.

Lên xe khởi hành, chỉ có điều lần này đã thiếu mất đạo diễn Triệu.

Trong hai ngày tiếp theo, ba người an vị ngồi trên chiếc Minibus, đi khắp cả mấy cái huyện lỵ của thị trấn Cửu Hi, tài liệu quay chụp cứ như là ngựa không ngừng vó.

Ngay cả Lộ Tranh Tranh cũng không khỏi phàn nàn: “Nhiều tài liệu như vậy biên tập cũng chỉ có thể thành một đoạn phim ngắn mà thôi.”

Chỗ nào còn chỉ có thể coi là một miếng quảng cáo nhỏ mấy phút.

Mấu chốt là đã làm việc liều chết mệt mỏi trong ba ngày, ngoại trừ mỗi ngày hai bữa ăn trưa và tối, các cô không nhận được một xu thù lao nào.

Diêu Tiểu Thiên nghe được lời này của cô, chỉ sờ sờ cộng lông nhỏ lộ ra của mình, vẻ mặt cười ngốc nghếch.

Bọn họ làm như vậy quả thực giống như dùng sức vặt lông dê vậy, nhưng thực sự đây là một cơ hội hiếm có, và việc tìm được một người nổi tiếng sẵn sàng hợp tác với họ, không ngại cực khổ để hoàn thành liên tiếp các phiên quay chụp như này lại càng hiếm hơn.

"Chủ tịch xã Hách muốn mời Khương lão sư một bữa cơm coi như cảm ơn, cũng không biết Khương lão sư có thời gian không?"

Nhắc đến vị chủ tịch xã Hách Hành Châu kia, vị này cũng là một người rất bận rộn.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt vào ngày hôm kia, Khương Lệnh Hi và đối phương đã gặp nhau hai lần trong hai ngày còn lại.

Bất quá không phải là ở văn phòng thị trấn Cửu Hi mà là trên đường quay phim.

Một lần là nhìn thấy vị này cưỡi một con lừa điện nhỏ, đằng sau còn mang theo một bác gái, còn có một túi măng xuân lớn phía trước chỗ chân đạp.

Hỏi một chút mới biết vị này sáng sớm đã chạy lên núi để giúp thôn dân gần đó phát sóng trực tiếp hàng hóa. Lúc về còn thuận tiện dẫn theo một bác gái có lẽ muốn mang theo măng xuân vào thị trấn thăm con gái đã lấy chồng.

Một lần khác cũng là gặp trên đường. Đối phương đội mũ bảo hộ trên đầu, đang cùng các công nhân lắp đặt một cái cối xay gió.

Tổng kết lại đó là, mỗi lần gặp, đối phương đều đang bận rộn.

Thế là cô lịch sự từ chối: "Thay tôi cảm ơn lòng tốt của chủ tịch Hách. Tôi rất cảm kích. Nhưng bữa ăn này thì không cần đâu."

Diêu Tiểu Thiên đành phải như thường lệ tiễn người đến trước cửa biệt thự: “Vậy sáng sớm ngày mai, tôi sẽ lái xe tới đón hai cậu đến ga tàu cao tốc. Cái này Khương lão sư không thể lại từ chối nữa a?"

"Làm phiền rồi."

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau