Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 28: Ăn Dưa Rơi Trên Người Mình Là Như Thế Này Sao?

Trước Sau
  Chương 28: : Ăn dưa rơi trên người mình là như thế này sao?

Máy bay hạ cánh, bên tai bỗng trở nên ồn ào.

Thời điểm đi ra lại không biết là có minh tinh nào tiết lộ hành trình, khu vực đưa đón gần như bị chiếm giữ bởi đủ loại quà tặng của fan hâm mộ cầm theo.

Chờ cuối cùng cũng nhìn thấy Đông Duyệt và tài xế đến đón, Khương Lệnh Hi cũng không khỏi thở phào một hơi.

Lần này cô xem như thấy được sự điên cuồng của đám fan hâm mộ của những minh tinh này!

Đông Duyệt trông thấy Khương Lệnh Hi, lo lắng trong lòng cũng bớt đi, liền dẫn hai người đi ra ngoài, lên tiếng nói: "Chị cũng là vừa mới biết được các em trùng chuyến bay với thành viên của nhóm nữ Phồn Tinh, may là chúng ta biết khiêm tốn."

Lộ Tranh Tranh vẻ mặt sửng sốt, "Em nói sao Đông tỷ lại tự mình đến đón chị Hi Hi? Thì ra là chị lo lắng chuyện này. Yên tâm đi, có em ở đây rồi!"

Đông Duyệt vỗ vỗ bả vai cô, liếc nhìn Khương Lệnh Hi có chút muốn nói lại thôi.

Khương Lệnh Hi đã nhìn ra, đoán rằng sự tình trùng chuyến bay chỉ là một trong những nguyên nhân khiến đối phương đến đón cô, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn chưa được nhắc đến.

Cô cũng không vội hỏi.

Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, cô mới lên tiếng: “Chị Đông muốn nói gì với em hả?”

"Em nhận ra á!" Đông Duyệt một bên bị Khương Lệnh Hi nhạy bén làm cho kinh hãi, một bên từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, đưa tay bấm vài cái, "Em vẫn là tự mình xem một chút đi."

Khương Lệnh Hi nhận lấy điện thoại, cúi đầu thoáng nhìn liền thấy một tấm ảnh quen thuộc.

Cô trầm mặc một lát, "Tối qua trước khi đi ngủ em đã đọc tin này rồi. Ngoại trừ ở khu bình luận có người nhắc đến em, hẳn là không liên quan gì đến em nữa."

"Ngươi xem rồi sao?" Lông mày Đông Duyệt không khống chế được nhướng lên thật cao, giọng điệu cũng không nhịn được cao lên mấy phần, "Em không xem bức ảnh cuối cùng sao?"

Khương Lệnh Hi nhíu nhíu mày trước phản ứng kinh ngạc của Đông Duyệt, "Bức ảnh chụp bóng lưng người đàn ông bí ẩn và chiếc xe hơi sang trọng đó hả? Xem rồi, nhưng có liên quan gì đến em?"

Đông Duyệt: "..."

Cô dùng tay đỡ lấy trán, nhắm mắt một hồi lâu rồi mới ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Em không thấy bóng lưng đó cùng chiếc xe hơi sang trọng đó có chút quen thuộc sao?”

Khương Lệnh Hi đang định mở miệng, Lộ Tranh Tranh một bên thực sự nhịn không được kiếu kì lớn mật nghiêng cái đầu nhỏ lại gần, chờ đến khi trông thấy tin tức trên màn hình điện thoại, lập tức kinh ngạc hô một tiếng, "Sao lại là Giang Tích Ngữ? Có phải cô ta lại muốn gây chuyện với chị Hi Hi đúng không?"

Vừa nói, cô còn đưa tay lướt lên.

Lướt đến cuối, màn hình điện thoại dừng lại trước tấm ảnh bóng lưng của người đàn ông bí ẩn, còn có nửa chiếc xe sang trọng ở nơi hẻo lánh kia.

Nhìn một chút cô lại đột nhiên hí lên một tiếng.

Chỉ có điều trong xe lúc này đang yên tĩnh, tiếng hí nhẹ này khiến Khương Lệnh Hi và Đông Duyệt đều phải nhìn sang.



Dưới cái nhìn chằm chằm của hai vị lão đại, Lộ Tranh Tranh nuốt khan một ngụm, "Cái kia, chị Hi Hi, chiếc xe này chúng ta từng thấy rồi!"

Khương Lệnh Hi đang định hỏi nó ở đâu thì trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.

Lại so sánh một chút với ảnh chụp trên điện thoại, "Thị trấn Cửu Hi?"

Lộ Tranh Tranh gật đầu như gà mổ thóc, “Mặc dù chỉ chụp một góc thân xe, nhưng bình thường em rất hứng thú với các loại xe này nên chắc chắn sẽ không nhìn nhầm đâu. Xe này vốn đã hiếm thấy rồi, toàn bộ đế đô chưa chắc có quá ba chiếc, không có gì bất ngờ thì hẳn là cùng một chiếc. Chỉ là chủ nhân của chiếc xe sang trọng này làm sao lại coi trọng Giang Tích Ngữ chứ, còn dạ hội khách sạn, chơi lớn đến vậy?”

Vừa chửi rủa xong, cô liền cảm thấy trên đỉnh đầu có chút ớn lạnh.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy chị Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm mình: "Đông, chị Đông, em nói sai cái gì hả?"

Đông Duyệt hít một hơi, "Em im miệng giúp chị đi!" Nói xong lại nhìn về phía Khương Lệnh Hi, "Trấn Cửu Hi mà các em nói chính là nơi quay video hai ngày nay đúng không? Các em nhìn thấy chiếc xe này ở đó ư? Chỉ có ô tô thôi sao?

Khương Lệnh Hi gật gật đầu: “Lúc ấy nhìn thấy ở ngã tư, cũng không để ý lắm. Nếu không phải Tranh Tranh nhắc đến, em cũng sẽ không nghĩ tới. Nhưng theo như ý chị Đông nói, có lẽ chủ nhân của chiếc xe này có liên quan gì đó với em đúng không?

Câu hỏi vừa rồi của Đông Duyệt thực sự khiến cô nghi ngờ.

Lời vừa hỏi ra, cô liền nhìn thấy vẻ mặt có chút khó hiểu của Đông Duyệt.

Hai người nhìn nhau một lúc, Đông Duyệt lau mặt đầu hàng trước, “Việc này thật ra chị phải hỏi em mới đúng. Chị tuy chưa gặp Thẩm tiên sinh mấy lần nhưng cũng có lần vô tình thấy anh ấy trên chiếc xe này. Nếu đúng như dự đoán thì hẳn chiếc xe này là của anh ấy. Lại thêm hình ảnh bóng lưng trên điện thoại nữa, thực sự không phải do chị nghĩ nhiều." Giọng nói của cô lại thêm mấy phần cảm thán, còn mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi: "Nhưng em thế mà ngay cả người lẫn xe cũng không nhận ra!”

Ngay cả người ngoài là mình cũng nhận ra, thế mà một người trong cuộc như Khương Lệnh Hi lại còn không bằng mình, chuyện bày là sao!

Khương Lệnh Hi: "..."

Trước đây cô từng thấy một câu nói phổ biến trên mạng, gọi là “ăn dưa rơi trên người mình”.

Lúc ấy thời điểm nhìn thấy tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ được trải nghiệm nó một lần.

“Em, không quen anh ta.”

Đông Duyệt: "..." Cô mệt mỏi gật đầu, "Đã nhìn ra."

Lúc lấy lại được điện thoại còn thuận tay giúp Lộ Tranh Tranh khép cái miệng đang há to trong vô thức.

Lộ Tranh Tranh xoa xoa quai hàm có chút mỏi nhừ của mình, đôi mắt to nhìn chị Đông rồi nhìn chị Hi Hi, chỉ cảm thấy có chút mơ màng.

Chiếc xe hơi sang trọng mà mình nhìn thấy ở thị trấn Cửu Hi lại là xe của chồng chị Hi Hi!

Người đàn ông bí ẩn bị khui đã tổ chức dạ hội đêm khuya ở khách sạn với Giang Tích Ngữ thế mà cũng là chồng của chị Hi Hi!

Quả dưa này đủ khiến cô nôn mửa!



Nhưng nghĩ đến bóng dáng trước đó đã nhìn thấy ở bệnh viện, cô theo theo phản xạ lắc đầu, chắc chắn nói: "Chị Hi Hi, tin tức này nhất định là tin đồn thất thiệt, cố ý tạo chủ đề. Thẩm tiên sinh tuyệt đối không phải loại người như vậy."

“Hơn nữa, còn có một người vợ quốc sắc thiên hương như chị Hi Hi nữa, Giang Tích Ngữ dù thế nào cũng không thể có vẻ đẹp tự nhiên như chị. Thẩm tiên sinh làm sao lại bỏ một người vợ đứng đắn như chị để chạy đi tìm đồ dỏm chứ!"

Nói xong cô còn gật đầu tự cho rằng phân tích của mình rất đúng, "Không sai, chính là như vậy. Tác giả đăng tin này đơn giản chính là u ác tính trong ngành!"

Khương Lệnh Hi ban đầu cũng không hề tức giận. Dù sao người còn lại trong giấy đăng ký kết hôn kia đối với cô mà nói thực sự là một người xa lạ.

Nhưng lúc này vẫn bị bộ dáng phẫn nộ của Lộ Tranh Tranh làm cho buồn cười.

"Không tệ, phân tích rất đúng chỗ."

"Đúng không đúng không, cho nên chị Hi Hi chị tuyệt đối đừng nghĩ nhiều nữa!"

"Chị đâu có suy nghĩ nhiều."

Đông Duyệt ở một bên nhìn hai người, ngươi một lời ta một câu liền đổi chủ đề, cuối cùng còn nói về việc bữa tối muốn ăn cái gì, lập tức cảm thấy lo lắng ngày nay của mình thật phí công vô ích!

Sau khi bàn bạc xong cơm trưa muốn ăn món gì, Khương Lệnh Hi quay đầu nhìn về phía Đông Duyệt: "Chị Đông."

"Hả? Chị không ăn cùng các em đâu, đến đón em chỉ là muốn báo tin kia cho em để em còn chuẩn bị tinh thần, lát nữa chị sẽ về nhà ăn cơm."

“Chuyện này em sẽ tự mình giải quyết, chị Đông không cần lo lắng.”

Đông Duyệt sửng sốt hai giây, mới hiểu được Khương Lệnh Hi đang nói cái gì: "Em dự định giải quyết như thế nào?"

“Em sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.”

Dù chỉ là một người chồng trên danh nghĩa, những ký ức cô nhận được trong trí nhớ đối phương cũng chưa từng can thiệp vào bất cứ điều gì của nguyên thân, nhưng cô vẫn ghét cảm giác không thể đem hết thảy mọi thứ kiểm soát trong lòng bàn tay.

Trước đây là không có thời gian, nhưng bây giờ trở lại, bất luận như thế nào cô cũng phải gặp Thẩm Vận Khanh kia một lần, muốn nhìn xem nam nhân ngay cả khuôn mặt cũng mơ hồ trong ký ức của nguyên thân như thế nào, lúc trước lựa chọn kết hôn với nguyên thân, rốt cuộc là có mục đích gì.

Đông Duyệt gật đầu: "Dù sao đây cũng là chuyện giữa hai vợ chồng em, chỉ cần không chậm trễ đến công việc, chị sẽ không làm phiền đến."

Chủ yếu là vì cô cũng không dám hỏi.

"Được rồi, chị Đông yên tâm đi."

Đông Duyệt lần này chỉ gật đầu. Đối với việc này, cô cho dù lo lắng cũng không thể làm được gì.

Xe dừng ở bãi đậu xe của tiểu khu, Khương Lệnh Hi vừa cùng Lộ Tranh Tranh lấy hành lý từ cốp xe xuống thì điện thoại di động trong túi áo vang lên.

Nhìn thấy trên ID người gọi có dòng chữ 'Mẹ', ngón tay Khương Lệnh Hi khựng lại một chút.

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau