Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 32: Cô Ấy Không Có Đầu Óc Đó Đâu.
Chương 32: : Cô ấy không có đầu óc đó đâu.
Thời điểm ngay khi hai chị em, một người mở laptop nghiêm túc đào tạo, một người thì bịt mũi quết tâm nhai hết các tác phẩm vĩ đại, thì ở một ngọn núi lớn sâu cách Đế Đô ngàn dặm.
Thẩm Vận Khanh vừa hoàn tất việc phân bổ từ thiện cuối cùng với trưởng thôn nơi đó. Khi trở về nhà của dân làng nơi anh đang ở nhờ, chỉ nhìn thấy Hà trợ lý đang cầm điện thoại đi quanh sân.
“Vẫn không có tín hiệu?”
“Lúc có lúc không, vẫn rất yếu.” Hà Trợ đáp không khỏi tự đấm vào ngực mình một phát, “Lần này đều là lỗi của tôi, sơ ý làm mất bộ tăng cường tín hiệu duy nhất.”
Khi họ đến nơi này chỉ có một con đường núi duy nhất. Đường núi gồ ghề và gập ghềnh, một bên là núi cao chót vót, một bên là vách đá vạn trượng. Lái xe phải cực kỳ cẩn thận khi lên đó.
Nhưng khi hắn đang lấy chiếc ba lô đựng thiết bị tăng cường tín hiệu lên thì xe vừa vặn lắc lư, một tay phía dưới của hắn hoảng loạn không thể cầm chắc, chiếc túi liền thông qua cửa sổ đang mở từ trên tay rớt ra ngoài.
Nếu là đường bình thường còn tốt, chỉ cần dừng xe và xuống xe nhặt là được.
Nhưng lần này, vị trí trước mắt là vách đá vạn trượng, vì một bộ tăng cường tín hiệu mà xuống dưới vách đá tìm kiếm, thật sự không đáng.
"Công ty hẳn là không có vấn..."
Chữ 'đề' còn chưa kịp nói ra, điện thoại di động của Hà trợ lý đột nhiên vang lên.
"Ông chủ, là điện thoại của bộ phận quan hệ công chúng của công ty."
Thẩm Vận Khanh đi đến bên bộ bàn ghế cũ được đặt trong sân, cầm tách trà nứt trong tay lên, vô tình nhấp một ngụm nước: “Nghe đi.”
Chỉ có điều không đợi Hà Trợ vui mừng vì cuối cùng cũng đã kết nối được cuộc gọi, sau khi nghe những gì trưởng phòng quan hệ công chúng của Thẩm thị báo cáo một phen, sắc mặt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy đang tối sầm lại.
"Loại chuyện này còn cần một trưởng phòng như anh xin cấp trên chỉ đạo sao? Những tin tức sai lệch này vừa xuất hiện việc đầu tiên là nên yêu cầu người ta xóa bỏ chứ!"
Giọng nói trên loa có mấy phần khó xử, “Hà tổng quản, trong bình luận có rất nhiều người suy đoán tin tức này là do đối thủ của Giang Tích Ngữ tung ra, đối thủ của Giang Tích Ngữ, khả năng cao chính là phu nhân. Anh không phải trước đó đã nói cho tôi nghe rồi sao? Mọi chuyện gì liên quan đến phu nhân, cũng không được lậm quyền, phải báo cáo lên trước không phải sao?”
Tất nhiên, hắn cũng biết rằng ngay khi nó xuất hiện cách tốt nhất là đè tin tức này xuống, nhưng dù đã leo lên chức trưởng phòng nhưng vẫn là làm việc cho người khác. Nếu chẳng may không cẩn thận mắc sai lầm, vẫn có thể cuốn gói rời đi như thường, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hạ Trợ không khỏi nghẹn ngào.
Kể từ lần trước theo ông chủ đến bệnh viện thăm bà chủ, hắn liền thầm đoán ông chủ căn bản không phải là hoàn toàn không quan tâm đến bà chủ.
Cấp trên chỉ cần có một tia dị động, với tư cách là trợ lý riêng, hắn lúc nào cũng phải chú ý đến.
Kể từ đó, hắn liền đối với bà chủ cũng có mấy phàn coi trọng, trước khi đi cũng đã nhấn mạnh một tiếng với một số người, và trưởng bộ phận quan hệ công chúng cũng là một trong số đó.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới người này lại cẩn thận như vậy.
Đây không phải là đang hố hắn sao?
"Tôi, trước đó tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại để báo cáo chuyện này, nhưng ngươi bên kia lẫn Hà tổng quản đều không liên lạc được."
Hạ Trợ: "..."
Hắn kém chút nữa không nhịn được tự tát mình hai cái!
Đi công tác một chuyến liền gặp hai quả mìn, tất cả đều do hắn tự giẫm.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Hà Trợ ngẩng đầu nhìn ông chủ đang cầm ly nước nứt nẻ nhìn sang, đầu gối mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống, lại hô lớn lên một tiếng: "Ông chủ là tôi có lỗi với ngài!"
"Ông chủ, Hàn trưởng bộ phận quan hệ công chúng nói rằng đêm qua trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức liên quan đến ngài. Nhân vật chính còn lại là cô Giang, Giang Tích Ngữ. Nói, nói rằng cô Giang đã tham gia dạ hội trong khách sạn với một người đàn ông bí ẩn, còn đăng kèm ảnh chụp bóng lưng của ngài." Cảm thấy áp suất không khí xung quanh mình ngày càng giảm, Hà Trợ ráng chống đỡ đứng thẳng người tiếp tục nói: "Ngoài ra, trong các bình luận đều suy đoán rằng tin tức này do đối thủ của Giang Tích Ngữ tung ra, được nhắc đến nhiều nhất chính là bà chủ ạ.”
Nói xong ba chữ cuối cùng, Hà Trợ cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn.
"Không thể là cô ấy."
Dù là sau khi nghe thấy mình vô cớ lên bản tin giải trí nhưng tay cầm tách trà của Thẩm Vận Khanh vẫn không chút dao động, giọng điệu cũng đều đặn như tách trà trong tay.
Ngược lại, Hà Trợ nghe vậy thì sửng sờ: "A! Hả?"
A phía trước vô thức trả lời, còn ‘hả’ phía sau thì bối rối không hiểu tại sao ông chủ của mình lại chắc chắn như vậy.
Thẩm Vận Khanh ngước mắt nhìn về phía dãy núi liên miên chập trùng trong tầm mắt, trong đầu hiện lên một bóng dáng ngoại trừ tướng mạo còn lại hoàn toàn khác hẳn với người mà anh đang chờ đợi, chỉ nêu ra sự thật khách quan: “Cô ấy không có đầu óc đó đâu."
Hà Trợ: "..."
Ông chủ có biết nói bà chủ như vậy về sẽ bị quỳ trên ván giặt đồ không?
"Vậy chuyện này, xin ông chủ chỉ thị."
"Không cần lãng phí tiền bạc vào chỗ không cần thiết, chỉ cần trực tiếp kiểm tra nguồn gốc video là được."
Thân thể Hà Trợ nghiêm chỉnh, thầm nghĩ thật đúng là tác phong của ông chủ nhà mình.
Rõ ràng có gia tài vạn tỉ, có khi lại hào phóng đến mức hắn muốn quỳ lạy, có khi lại keo kiệt đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
"Vâng. Ông chủ, tôi nhớ lần duy nhất ngài tiếp xúc với cô Giang Tích Ngữ là ở..."
“Nửa năm trước, tại một bữa tiệc tối thương vụ được tổ chức ở khách sạn.”
Được nhắc nhở như vậy, Hà Trợ lập tức có ấn tượng rõ ràng.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hắn thấy ông chủ mất bình tĩnh vì nhan sắc của đối phương.
Dù chỉ chưa đầy mười phút sắc thái đã bình tĩnh trợ lại nhưng hắn vẫn có ấn tượng khá sâu sắc.
“Tôi sẽ liên lạc với bên Xích Vũ ngay.”
Ai đã tung ra tin tức đầu tiên, ở giữa đã đi qua bao nhiêu tay, nửa năm trước ai đã lén chụp bức ảnh này. Chỉ khi biết những điều này, mới có thể dễ dàng giải quyết.
Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, thừa dịp điện thoại di động vẫn còn chút tín hiệu, Hà Trợ lập tức bấm số.
Thẩm Vận Khanh uống ngụm nước cuối cùng trong tách trà, vừa đặt tách xuống liền có một bàn tay nhỏ đen gầy guộc chìa ra, muốn lấy tách thêm nước vào.
Anh cầm chiếc tách, cúi đầu nhìn vào ánh mắt rụt rè của đứa trẻ đối diện, lắc đầu, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, “Cảm ơn, nhưng không cần nữa.”
"Không, không có gì."
Thẩm Vận Khanh xoa đầu đứa bé, mắt lại nhìn Hà Trợ vẫn đang tranh thủ thời gian gọi điện thoại, xoay người cúi đầu đi vào trong nhà nhỏ.
Giang Tích Ngữ, cái tên này nếu không phải nghe thấy ai đó nhắc đến, anh ấy thậm chí sẽ quên mất.
Thực sự không cần phải để trong lòng!
*
Tại một tiểu khu tư mật cao cấp ở Đế Đô.
Trong phòng bật điều hòa, so với bên ngoài lạnh hơn vài độ.
Giang Tích Ngữ dựa vào chiếc ghế sofa màu be trong phòng khách, bên trên còn được bọc bởi một cái đệm lông được bện thủ công, ly rượu vang đỏ trong tay anh có chút gợn sóng.
Hoàn toàn trái ngược với tâm trạng nhàn nhã và tự đắc của cô ta lúc này chính là Giang Ngọc Đình đang ngồi đối diện, là người đại diện đồng thời cũng là chị họ trên danh nghĩa của cô ta.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng đủ thấp, nhưng trên trán Giang Ngọc Đình lại xuất hiện một lớp mồ hôi mịn, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu nhìn em họ nổi tiếng của mình, "Rốt cuộc em nghĩ cái quái gì thế? Liền mặc cho tin tức này tiếp tục bạo sao? Em có biết bởi vì tin tức về tin đồn thất thiệt này mà giờ thiết lập thanh thuần của em đang bắt đầu sụp đổ không? Thậm chí một số fan lớn còn dọa sẽ rời nhóm nếu em không đưa ra lời giải thích nữa kìa!”
"Em còn tâm tình uống rượu vang, chị sắp vội chết rồi đây!"
"Em không sợ Khương Lệnh Hi sẽ lợi dụng tin tức này đạp em xuống à?"
Nghe được cái tên ‘Khương Lệnh Hi', sắc mặt Giang Tích Ngữ lúc này liền có chút thay đổi, ly rượu vang đỏ trong tay cũng ngừng lắc lư, "Chị họ, em đang đợi."
“Còn đợi cái gì nữa, đợi bóng lương của người đàn ông kia lên tiếng bác bỏ tin đồn trước hả? Đã gần hai mươi bốn giờ trôi qua rồi, trên mạng vẫn còn chưa tìm ra danh tính của người đàn ông đó. Chị cảm thấy em có thể tuyệt vọng rồi."
Giang Tích Ngữ đặt ly rượu trong tay xuống, ngồi dậy, uyển chuyển cử động thân trên, sau đó mới một mặt thần bí nói: "Chị họ, chị có biết đó là bóng lưng của ai không?"
"Ai?" Giang Ngọc Đình nhìn vị em họ của mình với vẻ khó tin, "Em đã sớm biết rồi? Còn dấu diếm chị lâu như vậy!"
"Đây không phải là chị cứ một mực thúc giục sao, lỗ tai em cả ngày đều không có cơ hội thả lỏng."
"Cuối cùng đó là ai?"
"Anh ta tên là Thẩm Vận Khanh."
"Chưa từng nghe qua."
"Vậy chị lên mạng tìm kiếm đi, nếu tin tức này cái gọi là sự thật thật sự là sự thật, cái thiết lập trong sạch kia cũng chẳng là gì cả, muôn em lập tức rút lui khỏi vòng đều được."
Cô ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới sau nửa năm thế mà vẫn có người liên kết cô ta cùng với người đó, còn đăng lên mạng.
Với năng lực của người đó, nếu không cho phép tin tức này tồn tại thì trên mạng đã sớm không có chút dấu vết nào rồi.
Nhưng sự thật là tin tức này vẫn còn tiếp tục nổi lên, vậy mình có thể huyễn tưởng một chút về khả năng đó không?
Hơn nữa, nếu tiết lộ này thực sự được do công ty của Khương Lệnh Hi thả ra, nói không chừng mình còn phải cảm ơn người ta nữa.
Trong khi cô ta vẫn đang mặc sức suy nghĩ về tương lai, Giang Ngọc Đình cũng đang cầm điện thoại há to miệng.
"Trời ạ, em làm sao lại quen biết người này?"
Giang Tích Ngữ không thích nghe lời này, "Sao lại không được quen?"
Giang Ngọc Đình ngẩng đầu lên, không khỏi nói ra sự thật, "Hai ngươi căn bản chính là người của hai thế giới a!"
(Hoàn chương)
Thời điểm ngay khi hai chị em, một người mở laptop nghiêm túc đào tạo, một người thì bịt mũi quết tâm nhai hết các tác phẩm vĩ đại, thì ở một ngọn núi lớn sâu cách Đế Đô ngàn dặm.
Thẩm Vận Khanh vừa hoàn tất việc phân bổ từ thiện cuối cùng với trưởng thôn nơi đó. Khi trở về nhà của dân làng nơi anh đang ở nhờ, chỉ nhìn thấy Hà trợ lý đang cầm điện thoại đi quanh sân.
“Vẫn không có tín hiệu?”
“Lúc có lúc không, vẫn rất yếu.” Hà Trợ đáp không khỏi tự đấm vào ngực mình một phát, “Lần này đều là lỗi của tôi, sơ ý làm mất bộ tăng cường tín hiệu duy nhất.”
Khi họ đến nơi này chỉ có một con đường núi duy nhất. Đường núi gồ ghề và gập ghềnh, một bên là núi cao chót vót, một bên là vách đá vạn trượng. Lái xe phải cực kỳ cẩn thận khi lên đó.
Nhưng khi hắn đang lấy chiếc ba lô đựng thiết bị tăng cường tín hiệu lên thì xe vừa vặn lắc lư, một tay phía dưới của hắn hoảng loạn không thể cầm chắc, chiếc túi liền thông qua cửa sổ đang mở từ trên tay rớt ra ngoài.
Nếu là đường bình thường còn tốt, chỉ cần dừng xe và xuống xe nhặt là được.
Nhưng lần này, vị trí trước mắt là vách đá vạn trượng, vì một bộ tăng cường tín hiệu mà xuống dưới vách đá tìm kiếm, thật sự không đáng.
"Công ty hẳn là không có vấn..."
Chữ 'đề' còn chưa kịp nói ra, điện thoại di động của Hà trợ lý đột nhiên vang lên.
"Ông chủ, là điện thoại của bộ phận quan hệ công chúng của công ty."
Thẩm Vận Khanh đi đến bên bộ bàn ghế cũ được đặt trong sân, cầm tách trà nứt trong tay lên, vô tình nhấp một ngụm nước: “Nghe đi.”
Chỉ có điều không đợi Hà Trợ vui mừng vì cuối cùng cũng đã kết nối được cuộc gọi, sau khi nghe những gì trưởng phòng quan hệ công chúng của Thẩm thị báo cáo một phen, sắc mặt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy đang tối sầm lại.
"Loại chuyện này còn cần một trưởng phòng như anh xin cấp trên chỉ đạo sao? Những tin tức sai lệch này vừa xuất hiện việc đầu tiên là nên yêu cầu người ta xóa bỏ chứ!"
Giọng nói trên loa có mấy phần khó xử, “Hà tổng quản, trong bình luận có rất nhiều người suy đoán tin tức này là do đối thủ của Giang Tích Ngữ tung ra, đối thủ của Giang Tích Ngữ, khả năng cao chính là phu nhân. Anh không phải trước đó đã nói cho tôi nghe rồi sao? Mọi chuyện gì liên quan đến phu nhân, cũng không được lậm quyền, phải báo cáo lên trước không phải sao?”
Tất nhiên, hắn cũng biết rằng ngay khi nó xuất hiện cách tốt nhất là đè tin tức này xuống, nhưng dù đã leo lên chức trưởng phòng nhưng vẫn là làm việc cho người khác. Nếu chẳng may không cẩn thận mắc sai lầm, vẫn có thể cuốn gói rời đi như thường, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hạ Trợ không khỏi nghẹn ngào.
Kể từ lần trước theo ông chủ đến bệnh viện thăm bà chủ, hắn liền thầm đoán ông chủ căn bản không phải là hoàn toàn không quan tâm đến bà chủ.
Cấp trên chỉ cần có một tia dị động, với tư cách là trợ lý riêng, hắn lúc nào cũng phải chú ý đến.
Kể từ đó, hắn liền đối với bà chủ cũng có mấy phàn coi trọng, trước khi đi cũng đã nhấn mạnh một tiếng với một số người, và trưởng bộ phận quan hệ công chúng cũng là một trong số đó.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới người này lại cẩn thận như vậy.
Đây không phải là đang hố hắn sao?
"Tôi, trước đó tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại để báo cáo chuyện này, nhưng ngươi bên kia lẫn Hà tổng quản đều không liên lạc được."
Hạ Trợ: "..."
Hắn kém chút nữa không nhịn được tự tát mình hai cái!
Đi công tác một chuyến liền gặp hai quả mìn, tất cả đều do hắn tự giẫm.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Hà Trợ ngẩng đầu nhìn ông chủ đang cầm ly nước nứt nẻ nhìn sang, đầu gối mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống, lại hô lớn lên một tiếng: "Ông chủ là tôi có lỗi với ngài!"
"Ông chủ, Hàn trưởng bộ phận quan hệ công chúng nói rằng đêm qua trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức liên quan đến ngài. Nhân vật chính còn lại là cô Giang, Giang Tích Ngữ. Nói, nói rằng cô Giang đã tham gia dạ hội trong khách sạn với một người đàn ông bí ẩn, còn đăng kèm ảnh chụp bóng lưng của ngài." Cảm thấy áp suất không khí xung quanh mình ngày càng giảm, Hà Trợ ráng chống đỡ đứng thẳng người tiếp tục nói: "Ngoài ra, trong các bình luận đều suy đoán rằng tin tức này do đối thủ của Giang Tích Ngữ tung ra, được nhắc đến nhiều nhất chính là bà chủ ạ.”
Nói xong ba chữ cuối cùng, Hà Trợ cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn.
"Không thể là cô ấy."
Dù là sau khi nghe thấy mình vô cớ lên bản tin giải trí nhưng tay cầm tách trà của Thẩm Vận Khanh vẫn không chút dao động, giọng điệu cũng đều đặn như tách trà trong tay.
Ngược lại, Hà Trợ nghe vậy thì sửng sờ: "A! Hả?"
A phía trước vô thức trả lời, còn ‘hả’ phía sau thì bối rối không hiểu tại sao ông chủ của mình lại chắc chắn như vậy.
Thẩm Vận Khanh ngước mắt nhìn về phía dãy núi liên miên chập trùng trong tầm mắt, trong đầu hiện lên một bóng dáng ngoại trừ tướng mạo còn lại hoàn toàn khác hẳn với người mà anh đang chờ đợi, chỉ nêu ra sự thật khách quan: “Cô ấy không có đầu óc đó đâu."
Hà Trợ: "..."
Ông chủ có biết nói bà chủ như vậy về sẽ bị quỳ trên ván giặt đồ không?
"Vậy chuyện này, xin ông chủ chỉ thị."
"Không cần lãng phí tiền bạc vào chỗ không cần thiết, chỉ cần trực tiếp kiểm tra nguồn gốc video là được."
Thân thể Hà Trợ nghiêm chỉnh, thầm nghĩ thật đúng là tác phong của ông chủ nhà mình.
Rõ ràng có gia tài vạn tỉ, có khi lại hào phóng đến mức hắn muốn quỳ lạy, có khi lại keo kiệt đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
"Vâng. Ông chủ, tôi nhớ lần duy nhất ngài tiếp xúc với cô Giang Tích Ngữ là ở..."
“Nửa năm trước, tại một bữa tiệc tối thương vụ được tổ chức ở khách sạn.”
Được nhắc nhở như vậy, Hà Trợ lập tức có ấn tượng rõ ràng.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hắn thấy ông chủ mất bình tĩnh vì nhan sắc của đối phương.
Dù chỉ chưa đầy mười phút sắc thái đã bình tĩnh trợ lại nhưng hắn vẫn có ấn tượng khá sâu sắc.
“Tôi sẽ liên lạc với bên Xích Vũ ngay.”
Ai đã tung ra tin tức đầu tiên, ở giữa đã đi qua bao nhiêu tay, nửa năm trước ai đã lén chụp bức ảnh này. Chỉ khi biết những điều này, mới có thể dễ dàng giải quyết.
Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, thừa dịp điện thoại di động vẫn còn chút tín hiệu, Hà Trợ lập tức bấm số.
Thẩm Vận Khanh uống ngụm nước cuối cùng trong tách trà, vừa đặt tách xuống liền có một bàn tay nhỏ đen gầy guộc chìa ra, muốn lấy tách thêm nước vào.
Anh cầm chiếc tách, cúi đầu nhìn vào ánh mắt rụt rè của đứa trẻ đối diện, lắc đầu, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, “Cảm ơn, nhưng không cần nữa.”
"Không, không có gì."
Thẩm Vận Khanh xoa đầu đứa bé, mắt lại nhìn Hà Trợ vẫn đang tranh thủ thời gian gọi điện thoại, xoay người cúi đầu đi vào trong nhà nhỏ.
Giang Tích Ngữ, cái tên này nếu không phải nghe thấy ai đó nhắc đến, anh ấy thậm chí sẽ quên mất.
Thực sự không cần phải để trong lòng!
*
Tại một tiểu khu tư mật cao cấp ở Đế Đô.
Trong phòng bật điều hòa, so với bên ngoài lạnh hơn vài độ.
Giang Tích Ngữ dựa vào chiếc ghế sofa màu be trong phòng khách, bên trên còn được bọc bởi một cái đệm lông được bện thủ công, ly rượu vang đỏ trong tay anh có chút gợn sóng.
Hoàn toàn trái ngược với tâm trạng nhàn nhã và tự đắc của cô ta lúc này chính là Giang Ngọc Đình đang ngồi đối diện, là người đại diện đồng thời cũng là chị họ trên danh nghĩa của cô ta.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng đủ thấp, nhưng trên trán Giang Ngọc Đình lại xuất hiện một lớp mồ hôi mịn, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu nhìn em họ nổi tiếng của mình, "Rốt cuộc em nghĩ cái quái gì thế? Liền mặc cho tin tức này tiếp tục bạo sao? Em có biết bởi vì tin tức về tin đồn thất thiệt này mà giờ thiết lập thanh thuần của em đang bắt đầu sụp đổ không? Thậm chí một số fan lớn còn dọa sẽ rời nhóm nếu em không đưa ra lời giải thích nữa kìa!”
"Em còn tâm tình uống rượu vang, chị sắp vội chết rồi đây!"
"Em không sợ Khương Lệnh Hi sẽ lợi dụng tin tức này đạp em xuống à?"
Nghe được cái tên ‘Khương Lệnh Hi', sắc mặt Giang Tích Ngữ lúc này liền có chút thay đổi, ly rượu vang đỏ trong tay cũng ngừng lắc lư, "Chị họ, em đang đợi."
“Còn đợi cái gì nữa, đợi bóng lương của người đàn ông kia lên tiếng bác bỏ tin đồn trước hả? Đã gần hai mươi bốn giờ trôi qua rồi, trên mạng vẫn còn chưa tìm ra danh tính của người đàn ông đó. Chị cảm thấy em có thể tuyệt vọng rồi."
Giang Tích Ngữ đặt ly rượu trong tay xuống, ngồi dậy, uyển chuyển cử động thân trên, sau đó mới một mặt thần bí nói: "Chị họ, chị có biết đó là bóng lưng của ai không?"
"Ai?" Giang Ngọc Đình nhìn vị em họ của mình với vẻ khó tin, "Em đã sớm biết rồi? Còn dấu diếm chị lâu như vậy!"
"Đây không phải là chị cứ một mực thúc giục sao, lỗ tai em cả ngày đều không có cơ hội thả lỏng."
"Cuối cùng đó là ai?"
"Anh ta tên là Thẩm Vận Khanh."
"Chưa từng nghe qua."
"Vậy chị lên mạng tìm kiếm đi, nếu tin tức này cái gọi là sự thật thật sự là sự thật, cái thiết lập trong sạch kia cũng chẳng là gì cả, muôn em lập tức rút lui khỏi vòng đều được."
Cô ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới sau nửa năm thế mà vẫn có người liên kết cô ta cùng với người đó, còn đăng lên mạng.
Với năng lực của người đó, nếu không cho phép tin tức này tồn tại thì trên mạng đã sớm không có chút dấu vết nào rồi.
Nhưng sự thật là tin tức này vẫn còn tiếp tục nổi lên, vậy mình có thể huyễn tưởng một chút về khả năng đó không?
Hơn nữa, nếu tiết lộ này thực sự được do công ty của Khương Lệnh Hi thả ra, nói không chừng mình còn phải cảm ơn người ta nữa.
Trong khi cô ta vẫn đang mặc sức suy nghĩ về tương lai, Giang Ngọc Đình cũng đang cầm điện thoại há to miệng.
"Trời ạ, em làm sao lại quen biết người này?"
Giang Tích Ngữ không thích nghe lời này, "Sao lại không được quen?"
Giang Ngọc Đình ngẩng đầu lên, không khỏi nói ra sự thật, "Hai ngươi căn bản chính là người của hai thế giới a!"
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất