Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 7: Đạt Tới Đỉnh Cao, Chọc Tức Người Khác.
Trong lúc chờ Đông Duyệt tới, Khương Lệnh Hi cầm lấy cái điều khiển đặt trên bàn trà rồi mở TV.
Trước đây, sau khi dùng điểm tâm nàng thường hay xem vài trang sách hoặc là luyện chữ một chút, nhưng từ khi trở về ngày hôm qua, nàng liền đem toàn bộ căn phòng dạo qua một vòng, đừng nói là thư phòng, ngay cả một quyển sách hay cây bút nào cũng đều không tìm thấy!
Lộ Tranh Tranh từ phòng bếp đi ra chỉ nghe thấy tiếng thông báo tin tức to rõ của phát thanh viên, lại nhìn về phía bóng dáng đoan trang đang vô cùng say sưa xem TV trên ghế sofa kia, cả người phút chốt bỗng sững sờ.
" Chị Hi?"
Ánh mắt Khương Lệnh Hi không dời khỏi màn hình TV, chỉ đưa tay ra vỗ vỗ chỗ bên cạnh, " Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Lộ Tranh Tranh nhanh chân đi đến rồi ngồi xuống, giây tiếp theo liền thấy trên TV đang thông báo tin tức về việc khai thông chính thức cây cầu lớn vượt sông, nhịn không được hỏi: "Chị Hi, sao chị lại xem tin tức buổi sáng?"
Lại còn xem đến say sưa như này!
Chuyện này nếu ở ngày trước căn bản chính là không dám tưởng tượng!
trong phòng khách có một chiếc tivi lớn 98 inch, quay về nửa năm trước lúc cô vừa mới tới, căn bản chỉ nhìn thấy những đồ trang trí bám đầy bụi!
Khương Lệnh Hi gật gật đầu, giọng mang theo đôi chút tán thưởng: "Không cần ra khỏi nhà vẫn có thể biết được mọi chuyện thiên hạ, thời sự này tốt a!"
Lộ Tranh Tranh vô thức gật đầu theo, chỉ có điều đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Chờ khi Đông Duyệt chạy tới, trên tivi vừa vặn đang phát sự kiện gấu trúc sinh con.
Khương Lệnh Hi nhìn bộ dạng bụ bẫm vừa ngốc nghếch lại có chút dễ thương trên màn ảnh kia, " Có con vật dễ thương như này ở nhà để vui chơi thư giãn cũng rất tốt."
Lời này vừa thốt ra, hiện trường lại có thêm một người ngơ ngác.
Chờ khi Đông Duyệt từ trong ngơ ngác phản ứng lại, muốn mở miệng ngăn cản cái suy nghĩ gan to bằng trời của nghệ sĩ nhà mình, một lát sau chỉ thấy người kia giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, rồi lại có chút tiếc nuối lắc đầu, " Quên đi, hiện tại chị không đủ khả năng để mua một con, dù có người chuyên môn nuôi nó thì cũng không có nơi nào đủ lớn cho nó chơi."
Đông Duyệt: " ... "
Em thế mà vẫn suy nghĩ đến khả năng nuôi dưỡng một con gấu trúc nữa à!
Lại không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ tai nạn mấy ngày trước, thật sự bị ngã đến rơi cả não rồi hả?
Bằng không cũng sẽ không lớn mật đến ngày cả gấu trúc cũng muốn nuôi!
Đợi cho đến khi tin tức buổi sáng phát xong xuôi, Khương Lệnh Hi lúc này mới tiếc nuối tắt TV, nhìn về phía khúc gỗ ngồi bên cạnh đang nghiêm mặt uống nước là người đại diện của mình.
" Khi nào xuất phát?"
" Hả?" Đông Duyệt dừng động tác uống nước, sửng sốt 2 giây mới kịp phản ứng lại được câu hỏi của nghệ sĩ nhà mình.
Vốn dĩ trên đường đến đây cô đã chuẩn bị rất nhiều kịch bản trong đầu, mục đích cuối cùng chính là thành công dụ dỗ Khương Lệnh Hi gia nhập tổ tiết mục.
Kết quả lại là một câu cũng không dùng đến.
" Em, em đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
Khương Lệnh Hi hướng vè phía cô gật đầu, " Không vấn đề gì."
Chỉ có vấn đề là người đã không còn.
Đặt chiếc ly lên bàn trà, Đông Duyệt hướng về phía Lộ Tranh Tranh đang ngồi một bên chờ lệnh mà vẫy vẫy tay.
Lộ Tranh Tranh lập tức ngầm hiểu, đứng dậy quen thuộc mà đi đến phòng quần áo bắt đầu sắp xếp hành lý.
Ánh mắt Đông Duyệt một lần nữa rơi trên gương mặt của Khương Lệnh Hi.
Dù có cảm giác nghệ sĩ nhà mình từ khi tỉnh lại sau vụ chấn thương lần trước đã thay đổi rất nhiều, và rằng cuối cùng cô đã ngộ ra sau lần bước chân vào cửa sinh tử đó, tuy nhiên cứ theo thói quen, Đông Duyệt vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm vài câu.
" Lần vào đoàn này, có thể sẽ nghe phải một số lời bất mãn, mặc kệ là các khách mời khác hay là nhân viên hậu đài, em cũng chớ nổi nóng với người ta, đừng có đàn gảy tai trâu là tốt rồi. Thanh danh của chúng ta trải qua sự việc lần này so với trước đã kém hơn rất nhiều, nghĩ đến có cả khối người muốn giẫm lên em mà đi lên trước, chỉ đợi em phạm sai lầm lớn. Em cũng không thể Game Over rồi mới lật người được, vậy nên dù có tức giận cũng phải nhịn, dù sao cũng là chúng ta làm sai trước."
" Là tôi đã làm sai trước."
"..." Đông Duyệt nghẹn đầy họng, " Em tự hiểu là tốt rồi."
" Đúng rồi, " cô cầm cái túi đặt một bên trên sofa, từ bên trong lấy ra một cái điện thoại mới tinh đưa tới, " Điện thoại trước của em không tìm thấy được, đây là cái mới mua, số điện thoại vẫn như cũ. Những tài liệu trong điện thoại cũ của em đã được lưu trên đám mây vẫn có thể khôi phục được. Nếu vẫn lấy lại được, ta sẽ không cần đến nhân viên kỹ thuật."
Khương Lệnh Hi vẻ mặt trịnh trọng mà nhận lấy chiếc điện thoại, nàng cũng đang muốn mua một chiếc mới, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng, " Cho em sao?"
Đông Duyệt hừ nhẹ một tiếng: " Trừ tiền lương của em ra đấy, điện thoại cũ của em cũng là loại này, giá hơn một vạn tệ, chị tặng em sao, mơ đi nhé!"
Khương Lệnh Hi nghe vậy chỉ cười cười, cúi đầu loay hoay một hồi với chiếc điện thoại của mình, miễn cưỡng thao tác làm quen dần, lúc sau chỉ thấy Lộ Tranh Tranh lôi hai chiếc va li lớn ra.
Đành phải tắt màn hình đứng dậy, trở về phòng nhanh chóng thay quần áo, rồi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm đợi xe thương vụ đến.
Điều đầu tiên sau khi ngồi xuống đó chính là móc điện thoại ra.
Đông Duyệt cùng Lộ Tranh Tranh ngồi ở hai bên: "..."
Lúc trước cũng không thấy nghiện điện thoại như thế này!
Đến bãi đậu xe của sân bay, trước khi xuống xe Khương Lệnh Hi bị Lộ Tranh Tranh dúi cho một cái mũ và một cái khẩu trang, sau đó mới cho xuống xe.
Dùng cách nói của người đại diện đó chính là: Sợ anti thấy cái bản mặt này của em sẽ ném trứng thối.
Khương Lệnh Hi: "..."
Với khuôn mặt như thế này mà còn có thể bị nhiều người ghét như vậy, xem ra nguyên thân đã đạt đến đỉnh cao của sự đáng ghét rồi.
" Hôm nay sợ là phải di chuyển cả ngày rồi, hạ cánh xong còn phải đi một chuyến cao tốc, đến trạm đường sắt mới có xe của tổ chương trình đón." Vì lý do an toàn nên Đông Duyệt dự định sẽ đi cùng với Khương Lệnh Hi chuyến này.
Vốn chỉ có trợ lý Lộ Tranh Tranh đi theo là được rồi, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút không yên lòng.
Đến lúc đó nếu thực sự gặp phải tình huống không nể mặt mà phải xin lỗi, nếu Khương Lệnh Hi không nói, vậy thì người nói sẽ là người đại diện như cô đây.
*
Nhận được thông báo tổ tiết mục sắp bắt đầu ghi hình, bốn vị khách mời còn lại đến từ các thành phố khác cũng phải khẩn trương chạy theo tổ chương trình.
Dù sao cũng đã cầm thù lao rồi, phải tuân theo quy định của người ta thôi.
Là vậy nhưng trong thâm tâm khó tránh có không ít oán trách.
Vốn là sẽ dựa theo tiến độ bình thường mà quay, bọn họ hiện tại cũng đã thu xong và đã đưa ra thông báo.
Nhưng bây giờ chỉ bởi vì một người thích tìm đường chết, thời gian làm việc cũng vì thế mà bị trì hoãn.
Chuyện bận rộn đến cả ngủ cũng trở nên xa xỉ đối với những nghệ sĩ như bọn họ mà nói, đơn giản chính là muốn cắn chết lương tâm của Khương Lệnh Hi.
Thừa dịp chương trình vẫn còn chưa phát sóng, khi vừa đến nơi, bốn người liền không nhịn được mà tụ tập lại nhỏ tiếng phàn nàn.
" Đợi đến khi gặp lại họ Khương kia, đừng hi vọng tôi cùng cô ta nói với nhau một lời!"
" Cô ta thế mà vẫn còn đủ can đảm trở về, nói thật, nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp thay người, nói chứ cũng thật sự có chút hâm mộ cô ta. Đổi thành tôi, tôi thà bồi thường tiền hợp đồng còn hơn trở lại."
" Tôi sợ là cô ta còn không có tiền để bồi thường hợp đồng nữa cơ. Trong giới đều đang đồn công ty của cha Khương Lệnh Hi mấy năm trước đã phá sản rồi, nợ nần chất đầy kia kìa."
" Đã như vậy rồi mà tính tình còn kiêu ngạo, tùy hứng, cô ta rốt cuộc là lấy dũng khí ở đâu vậy?"
" Cô ta chính là như vậy, trong tổ chương trình hiếm khi lại có loại người như thế này, xem như chúng ta xui xẻo, chấp nhận đi!"
Âm thanh kéo va li cùng tiếng bước chân dần vang đến.
Bốn người ngừng nói, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cổng ra vào.
Đợi đến giây phút bọn họ nhìn rõ được thân ảnh đang đứng trước cửa kia, cơ hồ vô thức đồng loạt đứng lên.
" Đến rồi, đến rồi!"
Ba người khác: ...
Không phải vừa nói sẽ không nói chuyện với cô ta một lời hay sao?
Cô ăn nó rồi sao?
Còn nữa, bọn họ tại sao lại đứng lên nghênh đón vậy, Khương Lệnh Hi cô ta xứng sao!
( Hoàn chương )
Trước đây, sau khi dùng điểm tâm nàng thường hay xem vài trang sách hoặc là luyện chữ một chút, nhưng từ khi trở về ngày hôm qua, nàng liền đem toàn bộ căn phòng dạo qua một vòng, đừng nói là thư phòng, ngay cả một quyển sách hay cây bút nào cũng đều không tìm thấy!
Lộ Tranh Tranh từ phòng bếp đi ra chỉ nghe thấy tiếng thông báo tin tức to rõ của phát thanh viên, lại nhìn về phía bóng dáng đoan trang đang vô cùng say sưa xem TV trên ghế sofa kia, cả người phút chốt bỗng sững sờ.
" Chị Hi?"
Ánh mắt Khương Lệnh Hi không dời khỏi màn hình TV, chỉ đưa tay ra vỗ vỗ chỗ bên cạnh, " Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Lộ Tranh Tranh nhanh chân đi đến rồi ngồi xuống, giây tiếp theo liền thấy trên TV đang thông báo tin tức về việc khai thông chính thức cây cầu lớn vượt sông, nhịn không được hỏi: "Chị Hi, sao chị lại xem tin tức buổi sáng?"
Lại còn xem đến say sưa như này!
Chuyện này nếu ở ngày trước căn bản chính là không dám tưởng tượng!
trong phòng khách có một chiếc tivi lớn 98 inch, quay về nửa năm trước lúc cô vừa mới tới, căn bản chỉ nhìn thấy những đồ trang trí bám đầy bụi!
Khương Lệnh Hi gật gật đầu, giọng mang theo đôi chút tán thưởng: "Không cần ra khỏi nhà vẫn có thể biết được mọi chuyện thiên hạ, thời sự này tốt a!"
Lộ Tranh Tranh vô thức gật đầu theo, chỉ có điều đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Chờ khi Đông Duyệt chạy tới, trên tivi vừa vặn đang phát sự kiện gấu trúc sinh con.
Khương Lệnh Hi nhìn bộ dạng bụ bẫm vừa ngốc nghếch lại có chút dễ thương trên màn ảnh kia, " Có con vật dễ thương như này ở nhà để vui chơi thư giãn cũng rất tốt."
Lời này vừa thốt ra, hiện trường lại có thêm một người ngơ ngác.
Chờ khi Đông Duyệt từ trong ngơ ngác phản ứng lại, muốn mở miệng ngăn cản cái suy nghĩ gan to bằng trời của nghệ sĩ nhà mình, một lát sau chỉ thấy người kia giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, rồi lại có chút tiếc nuối lắc đầu, " Quên đi, hiện tại chị không đủ khả năng để mua một con, dù có người chuyên môn nuôi nó thì cũng không có nơi nào đủ lớn cho nó chơi."
Đông Duyệt: " ... "
Em thế mà vẫn suy nghĩ đến khả năng nuôi dưỡng một con gấu trúc nữa à!
Lại không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ tai nạn mấy ngày trước, thật sự bị ngã đến rơi cả não rồi hả?
Bằng không cũng sẽ không lớn mật đến ngày cả gấu trúc cũng muốn nuôi!
Đợi cho đến khi tin tức buổi sáng phát xong xuôi, Khương Lệnh Hi lúc này mới tiếc nuối tắt TV, nhìn về phía khúc gỗ ngồi bên cạnh đang nghiêm mặt uống nước là người đại diện của mình.
" Khi nào xuất phát?"
" Hả?" Đông Duyệt dừng động tác uống nước, sửng sốt 2 giây mới kịp phản ứng lại được câu hỏi của nghệ sĩ nhà mình.
Vốn dĩ trên đường đến đây cô đã chuẩn bị rất nhiều kịch bản trong đầu, mục đích cuối cùng chính là thành công dụ dỗ Khương Lệnh Hi gia nhập tổ tiết mục.
Kết quả lại là một câu cũng không dùng đến.
" Em, em đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
Khương Lệnh Hi hướng vè phía cô gật đầu, " Không vấn đề gì."
Chỉ có vấn đề là người đã không còn.
Đặt chiếc ly lên bàn trà, Đông Duyệt hướng về phía Lộ Tranh Tranh đang ngồi một bên chờ lệnh mà vẫy vẫy tay.
Lộ Tranh Tranh lập tức ngầm hiểu, đứng dậy quen thuộc mà đi đến phòng quần áo bắt đầu sắp xếp hành lý.
Ánh mắt Đông Duyệt một lần nữa rơi trên gương mặt của Khương Lệnh Hi.
Dù có cảm giác nghệ sĩ nhà mình từ khi tỉnh lại sau vụ chấn thương lần trước đã thay đổi rất nhiều, và rằng cuối cùng cô đã ngộ ra sau lần bước chân vào cửa sinh tử đó, tuy nhiên cứ theo thói quen, Đông Duyệt vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm vài câu.
" Lần vào đoàn này, có thể sẽ nghe phải một số lời bất mãn, mặc kệ là các khách mời khác hay là nhân viên hậu đài, em cũng chớ nổi nóng với người ta, đừng có đàn gảy tai trâu là tốt rồi. Thanh danh của chúng ta trải qua sự việc lần này so với trước đã kém hơn rất nhiều, nghĩ đến có cả khối người muốn giẫm lên em mà đi lên trước, chỉ đợi em phạm sai lầm lớn. Em cũng không thể Game Over rồi mới lật người được, vậy nên dù có tức giận cũng phải nhịn, dù sao cũng là chúng ta làm sai trước."
" Là tôi đã làm sai trước."
"..." Đông Duyệt nghẹn đầy họng, " Em tự hiểu là tốt rồi."
" Đúng rồi, " cô cầm cái túi đặt một bên trên sofa, từ bên trong lấy ra một cái điện thoại mới tinh đưa tới, " Điện thoại trước của em không tìm thấy được, đây là cái mới mua, số điện thoại vẫn như cũ. Những tài liệu trong điện thoại cũ của em đã được lưu trên đám mây vẫn có thể khôi phục được. Nếu vẫn lấy lại được, ta sẽ không cần đến nhân viên kỹ thuật."
Khương Lệnh Hi vẻ mặt trịnh trọng mà nhận lấy chiếc điện thoại, nàng cũng đang muốn mua một chiếc mới, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng, " Cho em sao?"
Đông Duyệt hừ nhẹ một tiếng: " Trừ tiền lương của em ra đấy, điện thoại cũ của em cũng là loại này, giá hơn một vạn tệ, chị tặng em sao, mơ đi nhé!"
Khương Lệnh Hi nghe vậy chỉ cười cười, cúi đầu loay hoay một hồi với chiếc điện thoại của mình, miễn cưỡng thao tác làm quen dần, lúc sau chỉ thấy Lộ Tranh Tranh lôi hai chiếc va li lớn ra.
Đành phải tắt màn hình đứng dậy, trở về phòng nhanh chóng thay quần áo, rồi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm đợi xe thương vụ đến.
Điều đầu tiên sau khi ngồi xuống đó chính là móc điện thoại ra.
Đông Duyệt cùng Lộ Tranh Tranh ngồi ở hai bên: "..."
Lúc trước cũng không thấy nghiện điện thoại như thế này!
Đến bãi đậu xe của sân bay, trước khi xuống xe Khương Lệnh Hi bị Lộ Tranh Tranh dúi cho một cái mũ và một cái khẩu trang, sau đó mới cho xuống xe.
Dùng cách nói của người đại diện đó chính là: Sợ anti thấy cái bản mặt này của em sẽ ném trứng thối.
Khương Lệnh Hi: "..."
Với khuôn mặt như thế này mà còn có thể bị nhiều người ghét như vậy, xem ra nguyên thân đã đạt đến đỉnh cao của sự đáng ghét rồi.
" Hôm nay sợ là phải di chuyển cả ngày rồi, hạ cánh xong còn phải đi một chuyến cao tốc, đến trạm đường sắt mới có xe của tổ chương trình đón." Vì lý do an toàn nên Đông Duyệt dự định sẽ đi cùng với Khương Lệnh Hi chuyến này.
Vốn chỉ có trợ lý Lộ Tranh Tranh đi theo là được rồi, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút không yên lòng.
Đến lúc đó nếu thực sự gặp phải tình huống không nể mặt mà phải xin lỗi, nếu Khương Lệnh Hi không nói, vậy thì người nói sẽ là người đại diện như cô đây.
*
Nhận được thông báo tổ tiết mục sắp bắt đầu ghi hình, bốn vị khách mời còn lại đến từ các thành phố khác cũng phải khẩn trương chạy theo tổ chương trình.
Dù sao cũng đã cầm thù lao rồi, phải tuân theo quy định của người ta thôi.
Là vậy nhưng trong thâm tâm khó tránh có không ít oán trách.
Vốn là sẽ dựa theo tiến độ bình thường mà quay, bọn họ hiện tại cũng đã thu xong và đã đưa ra thông báo.
Nhưng bây giờ chỉ bởi vì một người thích tìm đường chết, thời gian làm việc cũng vì thế mà bị trì hoãn.
Chuyện bận rộn đến cả ngủ cũng trở nên xa xỉ đối với những nghệ sĩ như bọn họ mà nói, đơn giản chính là muốn cắn chết lương tâm của Khương Lệnh Hi.
Thừa dịp chương trình vẫn còn chưa phát sóng, khi vừa đến nơi, bốn người liền không nhịn được mà tụ tập lại nhỏ tiếng phàn nàn.
" Đợi đến khi gặp lại họ Khương kia, đừng hi vọng tôi cùng cô ta nói với nhau một lời!"
" Cô ta thế mà vẫn còn đủ can đảm trở về, nói thật, nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp thay người, nói chứ cũng thật sự có chút hâm mộ cô ta. Đổi thành tôi, tôi thà bồi thường tiền hợp đồng còn hơn trở lại."
" Tôi sợ là cô ta còn không có tiền để bồi thường hợp đồng nữa cơ. Trong giới đều đang đồn công ty của cha Khương Lệnh Hi mấy năm trước đã phá sản rồi, nợ nần chất đầy kia kìa."
" Đã như vậy rồi mà tính tình còn kiêu ngạo, tùy hứng, cô ta rốt cuộc là lấy dũng khí ở đâu vậy?"
" Cô ta chính là như vậy, trong tổ chương trình hiếm khi lại có loại người như thế này, xem như chúng ta xui xẻo, chấp nhận đi!"
Âm thanh kéo va li cùng tiếng bước chân dần vang đến.
Bốn người ngừng nói, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cổng ra vào.
Đợi đến giây phút bọn họ nhìn rõ được thân ảnh đang đứng trước cửa kia, cơ hồ vô thức đồng loạt đứng lên.
" Đến rồi, đến rồi!"
Ba người khác: ...
Không phải vừa nói sẽ không nói chuyện với cô ta một lời hay sao?
Cô ăn nó rồi sao?
Còn nữa, bọn họ tại sao lại đứng lên nghênh đón vậy, Khương Lệnh Hi cô ta xứng sao!
( Hoàn chương )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất