Chương 15: Rời đi
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Trần Quản gia cũng rất lo lắng, ông vội lên tiếng
"Thiếu...thiếu gia"
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì quay đầu nhìn Trần Quản gia. Nhìn thấy ông thì anh mới nhớ, xém chút nữa là quên mất
"À Quản gia Trần. Hôm nay có gọi cho tôi nhỉ?!"
"Vâng"
Anh thu lại nụ cười cợt nhả khi nãy, giọng nói âm trầm đến đáng sợ
"Gọi bác sĩ cho cô ta chưa?"
"Dạ chưa"
"Cho cô ta ăn gì chưa?"
"Dạ chưa"
"Tốt. Nếu không hôm nay ông đã ăn trọn một viên rồi đó"
Trần Quản gia nghe thấy chỉ biết cúi đầu. Không cần biết bản thân đã làm việc ở đây được bao lâu nhưng chỉ cần một lần đắc tội với Âu Hoàng Minh Viễn...nhẹ thì chỉ chỉ bị hình phạt nhẹ rồi đuổi đi, nặng thì chỉ là một cái xác lạnh lẽo bị ném trước cửa nhà của phụ mẫu.
Nhưng vốn dĩ, công việc ở đây, phụ cấp, đãi ngộ, lương bổng rất tốt nên không ít người dù biết khó nhằn vẫn đồng ý đến làm việc. Chỉ cần sống dè dặt, cẩn trọng, hành sự tỉ mỉ thì đã có thể giúp gia đình có cuộc sống rất sung túc.
Dù Trần Quản gia đã làm việc cho Âu gia 20 năm nhưng mỗi ngày đều phải hành sự rất cẩn trọng.
Chỉ có Triệu Bạch Liên là đáng thương nhất. Cô bị Âu Hoàng Minh Viễn giữ lại, đến thở cũng không dám thở mạnh. Tinh thần của cô hiện tại đang rất hoảng loạn
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên cắt ngang bầu không khí này
"..."
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì quay đầu nhìn Triệu Bạch Liên. Cô đói đến mức bụng cũng kêu ra tiếng. Cô cúi đầu, ôm người run rẩy. Thật sự người cô bây giờ rất đói vì cô ăn lần cuối từ trưa hôm qua
Cô vội đưa tay lên làm dấu
"Tôi...tôi xin lỗi"
Bàn tay nắm lấy cằm cô liên tục dùng lực càng ngày càng mạnh hơn khiến cô rất đau nhứt. Bên tai cô nghe thấy tiếng Âu Hoàng Minh Viễn đều đều vang lên, không nóng cũng không lạnh nhưng lại khiến Triệu Bạch Liên toát mồ hôi đầy người
"Tối nay tôi vốn muốn có một bữa tiệc nhỏ với Thục Nghi lại bị một kẻ như cô phá tan tành.
Chuyện này phải làm sao?! Hả?"
"Tôi xin lỗi anh"
"Tôi nghe đến phát chán rồi. Hay tôi lấy dao làm vài đường trên người cô, thế nào?!"
"Đừng...làm ơn đừng mà"
Anh lấy khẩu súng trên tay đang dí vào đầu cô bỏ vào túi áo khoác. Lại lấy ra một con dao gâm sắc nhọn, bóng loáng.
Cô hạ tầm mắt nhìn đầu mũi con dao đang di chuyển từ cổ lên mặt mình. Nó bóng tới mức còn có thể nhìn thấy gương mặt cô sợ hãi không còn một chút máu.
Âu Hoàng Minh Viễn rất biết cách làm cho người khác sợ chết khiếp. Tội nghiệp Triệu Bạch Liên còn trẻ, chưa từng nếm trải sự đời lại rơi vào tay ác ma như anh. Ngoài việc khóc cô còn có thể làm gì?
Triệu Bạch Liên cả người suy kiệt, đau nhứt. Âu Hoàng Minh Viễn cứ chơi trò mèo vờn chuột khiến cô không biết nên làm gì. Cô lại khóc nức nở như một đứa trẻ. Thật sự là đã bị Minh Viễn doạ sợ rồi
"Nín ngay cho tôi!"
"..."
Minh Viễn cảm thấy nhóc con trước mặt đã bị dọa sợ đến mức không biết gì nữa thì tha cho cô. Nếu không vì những lần trước anh tức giận hành hạ cô không xuống được giường, cô lại được Thục Nghi nói giúp. Nếu không bây giờ anh đã lôi cô lên giường dạy dỗ một trận rồi
"Cho cô nửa tiếng, đi xuống bếp nấu bữa tối cho tôi. Nếu không..."
".."
Thấy người trước mắt mình cứ đơ người, anh không hài lòng, rất không hài lòng vì thái độ này của cô
"Cô điếc hả?!"
"Tôi...tôi đi ngay"
Triệu Bạch Liên cắn chặt răng, cô cố gắng chống người đứng dậy, lê từng bước từng bước chân vào nhà bếp.
Âu Hoàng Minh Viễn đi về phòng tắm rửa, cũng không quên đi ngang phòng của Thục Nghi. Vừa nhìn thấy anh cô đã chạy ngay lại, chưa kịp mở miệng đã bị nghe anh nói trước
"Em tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa"
"Anh. Bạch..."
"Nhanh"
Nhìn thấy vẻ mặt của Minh Viễn không tốt, Thục Nghi cũng không muốn ngang bướng cãi lời anh. Đúng giờ, Triệu Bạch Liên đã nấu xong bữa tối
Minh Viễn cùng Thục Nghi ăn tối. Triệu Bạch Liên nấu ăn rất ngon khiến Thục Nghi tấm tắp khen ngợi
"Em nấu cơm ngon quá"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì mỉm cười nhẹ với cô rồi vẫn đứng im ở đó đợi hai người ăn tối.
Thục Nghi ăn xong lên phòng trước. Minh Viễn đang dùng cơm thì Trần Quân bước vào. Anh không ngẩn mặt lên nhìn chỉ chú tâm dùng bữa
"Chuyện gì?"
"Lô hàng AK03861 đến Sibeya có vấn đề, ông Jackson muốn chúng ta giải thích"
(*Tên quốc gia chỉ là hư cấu*)
"Cậu đã điều tra chưa"
"Tôi vừa nhận thông tin đã cho người đi điều tra rồi
Tôi đã chuẩn bị, 1 tiếng nữa có thể cất cánh"
"Cậu ra phòng khách đợi tôi đi"
"Dạ"
Quản gia Trần biết ý liền đi chuẩn bị hành lý giúp cho anh. Triệu Bạch Liên nghe thấy anh sắp rời đi thì có chút vui vẻ vì tránh mặt được anh tốt lúc nào thì hay lúc đó.
Anh quay sang nhìn thấy cô khẽ thở dài liền hiểu suy nghĩ trong đầu của cô. Anh liền lên tiếng cảnh cáo
"Cô ở nhà mà tiếp tục gây thêm chuyện thì chuẩn bị tinh thần đi"
"..."
"Mang trái cây lên cho tôi"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì vội chạy lại tủ lạnh lấy một đĩa trái cây được cắt tỉa gọn gàng, đẹp đẽ để trước mặt anh.
Cô định rời đi thì bị Âu Hoàng Minh Viễn nắm chặt cổ tay lôi lại. Cô mất thăng bằng ngã xuống chiếc ghế cạnh anh.
Bạch Liên hoảng hốt vội đứng dậy thì nghe anh nói
"Ăn hết thức ăn trên bàn đi"
Cô nghe thấy thì trố mắt nhìn anh. Anh cho cô ăn thật sao? Nhưng nhiều như vậy làm sao cô có thể ăn hết được đây
"Cô điếc à?!"
Bạch Liên nghe thấy giọng anh đã bắt đầu khó chịu thì liền lấy đôi đũa gấp thức ăn lên ăn. Hai người họ cứ im lặng, người dùng cơm còn người kia dùng tráng miệng.
Cô ăn một nửa đã no không ăn nổi, cô lén đưa mắt nhìn Minh Viễn. Anh biết rõ là cô đang nhìn anh nhưng giả vờ không biết tiếp tục vừa ăn vừa xem tin tức
Bạch Liên cố gắng ăn thêm vài miếng nữa thì thật sự không chịu nổi. Anh biết cô đã tới giới hạn nên cũng tha cho cô
"Dọn đi"
Cô nghe thấy thì vội vàng đứng dậy dọn dẹp thật nhanh, cô sợ anh đổi ý. Minh Viễn nhìn thấy cô tất bật dọn dẹp trong lòng chỉ cười mỉa mai
"Ngu ngốc"
Anh căn dặn Trần Quản gia một số điều rồi cùng Trần Quân rời đi. Chuyến đi này chính Minh Viễn cũng không biết được là đi bao lâu, còn phải tùy thuộc vào tình hình.
"Chắc là có liên quan đến tên phản bội vừa tóm gọn được lúc sáng."
Trần Quân đi cạnh nghe Âu Hoàng Minh Viễn nói vậy cũng gật đầu đồng ý, đó cũng là suy nghĩ của anh. Rất nhanh sau đó bọn họ rời đi trên chiếc Mercedes Maybach Exelero.
Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm tĩnh mịch, phía sau là hàng chục chiếc xe nối đuôi nhau.
Triệu Bạch Liên nghe thấy tiếng động cơ xe dần biến mất thì không khỏi vui mừng. Vì từ lúc đến đây, đây là lần đầu tiên Âu Hoàng Minh Viễn đi xa đến vậy.
Ít chạm mặt anh là tốt nhất. Sống chung một mái nhà không biết khi nào anh lại lôi cô ra hành hạ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Tránh được lúc nào hay lúc đó.
"Thiếu...thiếu gia"
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì quay đầu nhìn Trần Quản gia. Nhìn thấy ông thì anh mới nhớ, xém chút nữa là quên mất
"À Quản gia Trần. Hôm nay có gọi cho tôi nhỉ?!"
"Vâng"
Anh thu lại nụ cười cợt nhả khi nãy, giọng nói âm trầm đến đáng sợ
"Gọi bác sĩ cho cô ta chưa?"
"Dạ chưa"
"Cho cô ta ăn gì chưa?"
"Dạ chưa"
"Tốt. Nếu không hôm nay ông đã ăn trọn một viên rồi đó"
Trần Quản gia nghe thấy chỉ biết cúi đầu. Không cần biết bản thân đã làm việc ở đây được bao lâu nhưng chỉ cần một lần đắc tội với Âu Hoàng Minh Viễn...nhẹ thì chỉ chỉ bị hình phạt nhẹ rồi đuổi đi, nặng thì chỉ là một cái xác lạnh lẽo bị ném trước cửa nhà của phụ mẫu.
Nhưng vốn dĩ, công việc ở đây, phụ cấp, đãi ngộ, lương bổng rất tốt nên không ít người dù biết khó nhằn vẫn đồng ý đến làm việc. Chỉ cần sống dè dặt, cẩn trọng, hành sự tỉ mỉ thì đã có thể giúp gia đình có cuộc sống rất sung túc.
Dù Trần Quản gia đã làm việc cho Âu gia 20 năm nhưng mỗi ngày đều phải hành sự rất cẩn trọng.
Chỉ có Triệu Bạch Liên là đáng thương nhất. Cô bị Âu Hoàng Minh Viễn giữ lại, đến thở cũng không dám thở mạnh. Tinh thần của cô hiện tại đang rất hoảng loạn
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên cắt ngang bầu không khí này
"..."
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì quay đầu nhìn Triệu Bạch Liên. Cô đói đến mức bụng cũng kêu ra tiếng. Cô cúi đầu, ôm người run rẩy. Thật sự người cô bây giờ rất đói vì cô ăn lần cuối từ trưa hôm qua
Cô vội đưa tay lên làm dấu
"Tôi...tôi xin lỗi"
Bàn tay nắm lấy cằm cô liên tục dùng lực càng ngày càng mạnh hơn khiến cô rất đau nhứt. Bên tai cô nghe thấy tiếng Âu Hoàng Minh Viễn đều đều vang lên, không nóng cũng không lạnh nhưng lại khiến Triệu Bạch Liên toát mồ hôi đầy người
"Tối nay tôi vốn muốn có một bữa tiệc nhỏ với Thục Nghi lại bị một kẻ như cô phá tan tành.
Chuyện này phải làm sao?! Hả?"
"Tôi xin lỗi anh"
"Tôi nghe đến phát chán rồi. Hay tôi lấy dao làm vài đường trên người cô, thế nào?!"
"Đừng...làm ơn đừng mà"
Anh lấy khẩu súng trên tay đang dí vào đầu cô bỏ vào túi áo khoác. Lại lấy ra một con dao gâm sắc nhọn, bóng loáng.
Cô hạ tầm mắt nhìn đầu mũi con dao đang di chuyển từ cổ lên mặt mình. Nó bóng tới mức còn có thể nhìn thấy gương mặt cô sợ hãi không còn một chút máu.
Âu Hoàng Minh Viễn rất biết cách làm cho người khác sợ chết khiếp. Tội nghiệp Triệu Bạch Liên còn trẻ, chưa từng nếm trải sự đời lại rơi vào tay ác ma như anh. Ngoài việc khóc cô còn có thể làm gì?
Triệu Bạch Liên cả người suy kiệt, đau nhứt. Âu Hoàng Minh Viễn cứ chơi trò mèo vờn chuột khiến cô không biết nên làm gì. Cô lại khóc nức nở như một đứa trẻ. Thật sự là đã bị Minh Viễn doạ sợ rồi
"Nín ngay cho tôi!"
"..."
Minh Viễn cảm thấy nhóc con trước mặt đã bị dọa sợ đến mức không biết gì nữa thì tha cho cô. Nếu không vì những lần trước anh tức giận hành hạ cô không xuống được giường, cô lại được Thục Nghi nói giúp. Nếu không bây giờ anh đã lôi cô lên giường dạy dỗ một trận rồi
"Cho cô nửa tiếng, đi xuống bếp nấu bữa tối cho tôi. Nếu không..."
".."
Thấy người trước mắt mình cứ đơ người, anh không hài lòng, rất không hài lòng vì thái độ này của cô
"Cô điếc hả?!"
"Tôi...tôi đi ngay"
Triệu Bạch Liên cắn chặt răng, cô cố gắng chống người đứng dậy, lê từng bước từng bước chân vào nhà bếp.
Âu Hoàng Minh Viễn đi về phòng tắm rửa, cũng không quên đi ngang phòng của Thục Nghi. Vừa nhìn thấy anh cô đã chạy ngay lại, chưa kịp mở miệng đã bị nghe anh nói trước
"Em tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa"
"Anh. Bạch..."
"Nhanh"
Nhìn thấy vẻ mặt của Minh Viễn không tốt, Thục Nghi cũng không muốn ngang bướng cãi lời anh. Đúng giờ, Triệu Bạch Liên đã nấu xong bữa tối
Minh Viễn cùng Thục Nghi ăn tối. Triệu Bạch Liên nấu ăn rất ngon khiến Thục Nghi tấm tắp khen ngợi
"Em nấu cơm ngon quá"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì mỉm cười nhẹ với cô rồi vẫn đứng im ở đó đợi hai người ăn tối.
Thục Nghi ăn xong lên phòng trước. Minh Viễn đang dùng cơm thì Trần Quân bước vào. Anh không ngẩn mặt lên nhìn chỉ chú tâm dùng bữa
"Chuyện gì?"
"Lô hàng AK03861 đến Sibeya có vấn đề, ông Jackson muốn chúng ta giải thích"
(*Tên quốc gia chỉ là hư cấu*)
"Cậu đã điều tra chưa"
"Tôi vừa nhận thông tin đã cho người đi điều tra rồi
Tôi đã chuẩn bị, 1 tiếng nữa có thể cất cánh"
"Cậu ra phòng khách đợi tôi đi"
"Dạ"
Quản gia Trần biết ý liền đi chuẩn bị hành lý giúp cho anh. Triệu Bạch Liên nghe thấy anh sắp rời đi thì có chút vui vẻ vì tránh mặt được anh tốt lúc nào thì hay lúc đó.
Anh quay sang nhìn thấy cô khẽ thở dài liền hiểu suy nghĩ trong đầu của cô. Anh liền lên tiếng cảnh cáo
"Cô ở nhà mà tiếp tục gây thêm chuyện thì chuẩn bị tinh thần đi"
"..."
"Mang trái cây lên cho tôi"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì vội chạy lại tủ lạnh lấy một đĩa trái cây được cắt tỉa gọn gàng, đẹp đẽ để trước mặt anh.
Cô định rời đi thì bị Âu Hoàng Minh Viễn nắm chặt cổ tay lôi lại. Cô mất thăng bằng ngã xuống chiếc ghế cạnh anh.
Bạch Liên hoảng hốt vội đứng dậy thì nghe anh nói
"Ăn hết thức ăn trên bàn đi"
Cô nghe thấy thì trố mắt nhìn anh. Anh cho cô ăn thật sao? Nhưng nhiều như vậy làm sao cô có thể ăn hết được đây
"Cô điếc à?!"
Bạch Liên nghe thấy giọng anh đã bắt đầu khó chịu thì liền lấy đôi đũa gấp thức ăn lên ăn. Hai người họ cứ im lặng, người dùng cơm còn người kia dùng tráng miệng.
Cô ăn một nửa đã no không ăn nổi, cô lén đưa mắt nhìn Minh Viễn. Anh biết rõ là cô đang nhìn anh nhưng giả vờ không biết tiếp tục vừa ăn vừa xem tin tức
Bạch Liên cố gắng ăn thêm vài miếng nữa thì thật sự không chịu nổi. Anh biết cô đã tới giới hạn nên cũng tha cho cô
"Dọn đi"
Cô nghe thấy thì vội vàng đứng dậy dọn dẹp thật nhanh, cô sợ anh đổi ý. Minh Viễn nhìn thấy cô tất bật dọn dẹp trong lòng chỉ cười mỉa mai
"Ngu ngốc"
Anh căn dặn Trần Quản gia một số điều rồi cùng Trần Quân rời đi. Chuyến đi này chính Minh Viễn cũng không biết được là đi bao lâu, còn phải tùy thuộc vào tình hình.
"Chắc là có liên quan đến tên phản bội vừa tóm gọn được lúc sáng."
Trần Quân đi cạnh nghe Âu Hoàng Minh Viễn nói vậy cũng gật đầu đồng ý, đó cũng là suy nghĩ của anh. Rất nhanh sau đó bọn họ rời đi trên chiếc Mercedes Maybach Exelero.
Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm tĩnh mịch, phía sau là hàng chục chiếc xe nối đuôi nhau.
Triệu Bạch Liên nghe thấy tiếng động cơ xe dần biến mất thì không khỏi vui mừng. Vì từ lúc đến đây, đây là lần đầu tiên Âu Hoàng Minh Viễn đi xa đến vậy.
Ít chạm mặt anh là tốt nhất. Sống chung một mái nhà không biết khi nào anh lại lôi cô ra hành hạ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Tránh được lúc nào hay lúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất