Chương 37: Đại hội nghị
Theo quy ước từ khi thành lập, Đại hội nghị diễn ra khi có liên quan đến việc vi phạm quy ước hoặc có liên quan đến người đứng đầu hoặc thừa kế của ba gia tộc.
Khi có bằng chứng xác thực thì người có bằng chứng được quyền yêu cầu mở Đại hội nghị. Tất nhiên, nếu bằng chứng không mạnh đủ để buộc tội thì phải chi trả không nhỏ cho việc bồi thường tổn thất.
Theo quy tắc, chỉ có 3 chiếc ghế được đặt trong căn phòng này. Thế hệ hiện tại đó là Âu Hoàng Minh Viễn - Cố Cảnh Sâm - Hàn Minh Liễm. Nhưng Hàn Minh Liễm đang ở trong tay của Âu Hoàng Minh Viễn nên người thế chỗ là ông Hàn.
Cả ba người thượng vị trên chiếc ghế riêng của từng gia tộc, có điêu khắc biểu tượng đại diện ở phía sau lưng cùng với một lá cờ được treo trên tường.
Đại hội nghị…bắt đầu
Ông Hàn không kìm chế được sự lo lắng dành cho Hàn Minh Liễm cũng như sự căm phẫn đến tột cùng đối với Âu Hoàng Minh Viễn. Ông hùng hổ lên tiếng trước
“Minh Viễn. Cậu ngang nhiên xong vào nhà riêng của Minh Liễm, bắn nó còn bắt nó đi mà không đưa ra bằng chứng buộc tội gì. Cậu làm vậy là có ý gì?”
Minh Viễn nghe thấy thì cười nhếch mép, còn Cảnh Sâm thì ngồi im xem kịch hay
“Không phải lần gặp mặt trước tôi đã nói với ông rồi sao?”
“Là ông không biết hay đang cố tình bao che cho việc Hàn Minh Liễm mua bán trái phép chất m* t**?”
“Mày”
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thái độ của ông ta liền biết nên ra lệnh cho thuộc hạ dẫn người vào. Có ba người được đưa vào. Ông Hàn mở to mắt, dụi mắt mấy lần mới nhận ra đó là con trai của mình, cả người thương tích, máu me đầy người. Ông ta muốn chạy lại nhưng bị ngăn cản
“Mẹ nó. Mày làm gì con tao? Khốn khiếp!”
Hàn Minh Liễm nghe thấy tiếng ba mình thì vội lên tiếng
“Ba…ba cứu con”
“Được được, tất nhiên phải cứu”
Cố Cảnh Sâm chống cằm, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, nhìn tình cảnh trước mắt chỉ biết cảm thán
“Tình cha con thật khiến người khác cảm lạnh”
Sau đó lại có hai người bị dẫn vào. Hàn Minh Liễm nhìn thấy thì hai mắt mở lớn. Một tên là thuộc hạ dưới trướng cận thân, người đóng vai là kẻ đứng đầu nổ súng với Minh Viễn khi kho hàng của anh bị bốc cháy.
Người còn lại là Lâm Duật!!!
“Hàn Minh Liễm, mày tưởng tao ngu ngốc đến mức không biết Lâm Duật cùng Mathdrew đã lập kế hoạch với nhau sao? Chuyến đi Indo làm sơ hở như vậy đúng là non tay.
Nhưng mà biết tại sao tao lại không vạch trần không?..”
“Tao muốn bắt cho được kẻ muốn chạm tay vào người của tao, quả thật là chán sống”
Minh Viễn đi từng bước lại gần chỗ Hàn Minh Liễm đang nằm, dùng chân ấn mạnh vào vết thương ở vai làm hắn đau đớn hét lớn, máu tuông ra không ngừng
“Liễm”
“Á”
“Đồ khốn”
Âu Hoàng Minh Viễn nhấc chân ra, khuôn mặt Hàn Minh Liễm tái mét đổ đầy mồ hôi. Cố Cảnh Sâm nhìn thấy liền tấm tắt khen ngợi trong lòng
Anh còn hào phóng ném một tệp tài liệu trước mặt Ông Hàn, còn Cố Cảnh Sâm thì được thuộc hạ thân cận đặt tài liệu lên bàn. Anh ta lười nhác mở vài trang xem, còn ông Hàn xem xong thì ngã khuỵu xuống đất
“Mua bán người qua hơn 20 quốc gia, cung cấp g** cho hơn 100 sòng bạc, mua bán trái phép chất m* t** với 47 người đứng đầu các khu vực, kinh doanh bất hợp pháp 458 sòng bạc…
Hàn gia các người là chê cuộc sống này hơi dài rồi đúng không?
Dám qua mặt chúng tôi?”
Ông Hàn mặt mũi tái mét, ông ta không nói được lời nào. Âu Hoàng Minh Viễn rút súng bắn thẳng vào tên đàn em của Hàn Minh Liễm. Một phát, hắn chế* ngay tại chỗ.
Anh liền chĩa súng vào Lâm Duật, giọng mỉa mai
“Mày là kẻ tráo hàng, đốt cháy kho hàng của tao!”
Đó không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. Lâm Duật biết mình không còn đường sống, nếu đã nói như vậy thì chắc hẳn Âu Hoàng Minh Viễn đã biết mọi thứ về hắn ta
“Đúng”
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy rất hài lòng. Anh không gi** hắn mà giữ lại mạng cho hắn giao cho cảnh sát. Trước khi đi, anh còn hào phóng nói cho hắn một bí mật
“Hàng hôm đó mày đốt, là hàng giả”
Lâm Duật nghe thấy thì hai mắt mở lớn ngạc nhiên, sau đó hắn khẽ cúi đầu rồi cười thật lớn. Quả thật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Âu Hoàng Minh Viễn đúng là xảo quyệt.
Minh Viễn lại quay sang nhìn Hàn Minh Liễm
“Cho mày nói lời sau cùng”
“Lời sau cùng? Con m* mày Âu Hoàng Minh Viễn. Tao làm mọi cách vẫn không qua được mày. Chắc mày không biết tao để ý con Bạch Liên ở cạnh mày à. Lần đó chỉ cần một chút…một chút nữa thôi là tao đã bắt được nó. Vì quá nôn nóng muốn chiếm được nó mà tao lại có chút sơ suất…lại bị mày tóm được.”
Nói rồi hắn ta cười lớn, cười như một kẻ điên. Thuộc hạ liền kéo Hàn Minh Liễm ra ngoài giao cho cảnh sát đã sớm đứng bên ngoài. Âu Hoàng Minh Viễn tất nhiên có thể lấy mạng hắn nhưng như thế lại quá dễ dàng cho hắn. Ở trong tù, sẽ có người dạy lại hắn cách làm người.
Cảnh sát cũng nhanh chóng bước vào trình ra lệnh bắt người khẩn cấp và lệnh khám xét người cho ông Hàn. Ông ta nhìn thấy đứng chế* trân.
Thục Nghi ở bên ngoài nhìn thấy kẻ hành hạ, hành hung, ngược đãi mình có kết cuộc như vậy, trên môi cô liền nở một nụ cười mãn nguyện cùng những giọt nước mắt.
Bà Hàn thì nhìn thấy chỉ biết khóc lóc thảm thiết. Bà ta quay đầu lại nhìn Âu Thục Nghi chửi bới không ngừng. Bà ta lao vào Thục Nghi nhưng bị Triệu Bạch Liên, Trần Quân và một số thuộc hạ ngăn lại. Bà ta không ngừng chửi rủa
“Là mày, tất cả là tại mày. Mày là đồ sao chổi, hại chồng mày, cha mày còn hại cả Hàn gia.
Sao mày không chết khuất đi cho rồi. Thứ xui xẻo như mày ai dính vào đều bị vạ lây.
Mày chết đi…”
Âu Thục Nghi vốn chẳng hề quan tâm bà ta nói những gì. Cô không hề bị những lời đó tác động
“Tôi, Âu Thục Nghi, không còn là vợ của Hàn Minh Liễm, càng không dính dáng gì đến Hàn gia các người. Chú ý lời nói của bà đi”
Còn Triệu Bạch Liên… Triệu Bạch Liên thật sự đã bị dọa sợ rồi. Lúc này cô cúi gầm mặt thức tỉnh. Những lời lúc nãy…tác động không nhỏ đến cô. Khoảng thời gian qua, Âu Hoàng Minh Viễn đột nhiên đối xử tốt với cô, làm cô cũng dần quên mất một điều…
Anh chính là một kẻ máu lạnh, nhẫn tâm nhất, tàn độc nhất đất nước này. Anh là người đã bắt cô đến Âu gia, hành hạ cô, sỉ nhục cô, ngược đãi cô, cũng chưa từng xem cô như con người mà đối đãi.
Có phải cô cũng là đồ xui xẻo, hại chết cả nhà mình không?
Lúc này Triệu Bạch Liên mới ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, nở một nụ cười, nụ cười chua chát trên gương mặt của mình.
“Nếu có một điều ước…tôi ước có thể ***”
️️️️️️
Khi có bằng chứng xác thực thì người có bằng chứng được quyền yêu cầu mở Đại hội nghị. Tất nhiên, nếu bằng chứng không mạnh đủ để buộc tội thì phải chi trả không nhỏ cho việc bồi thường tổn thất.
Theo quy tắc, chỉ có 3 chiếc ghế được đặt trong căn phòng này. Thế hệ hiện tại đó là Âu Hoàng Minh Viễn - Cố Cảnh Sâm - Hàn Minh Liễm. Nhưng Hàn Minh Liễm đang ở trong tay của Âu Hoàng Minh Viễn nên người thế chỗ là ông Hàn.
Cả ba người thượng vị trên chiếc ghế riêng của từng gia tộc, có điêu khắc biểu tượng đại diện ở phía sau lưng cùng với một lá cờ được treo trên tường.
Đại hội nghị…bắt đầu
Ông Hàn không kìm chế được sự lo lắng dành cho Hàn Minh Liễm cũng như sự căm phẫn đến tột cùng đối với Âu Hoàng Minh Viễn. Ông hùng hổ lên tiếng trước
“Minh Viễn. Cậu ngang nhiên xong vào nhà riêng của Minh Liễm, bắn nó còn bắt nó đi mà không đưa ra bằng chứng buộc tội gì. Cậu làm vậy là có ý gì?”
Minh Viễn nghe thấy thì cười nhếch mép, còn Cảnh Sâm thì ngồi im xem kịch hay
“Không phải lần gặp mặt trước tôi đã nói với ông rồi sao?”
“Là ông không biết hay đang cố tình bao che cho việc Hàn Minh Liễm mua bán trái phép chất m* t**?”
“Mày”
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thái độ của ông ta liền biết nên ra lệnh cho thuộc hạ dẫn người vào. Có ba người được đưa vào. Ông Hàn mở to mắt, dụi mắt mấy lần mới nhận ra đó là con trai của mình, cả người thương tích, máu me đầy người. Ông ta muốn chạy lại nhưng bị ngăn cản
“Mẹ nó. Mày làm gì con tao? Khốn khiếp!”
Hàn Minh Liễm nghe thấy tiếng ba mình thì vội lên tiếng
“Ba…ba cứu con”
“Được được, tất nhiên phải cứu”
Cố Cảnh Sâm chống cằm, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, nhìn tình cảnh trước mắt chỉ biết cảm thán
“Tình cha con thật khiến người khác cảm lạnh”
Sau đó lại có hai người bị dẫn vào. Hàn Minh Liễm nhìn thấy thì hai mắt mở lớn. Một tên là thuộc hạ dưới trướng cận thân, người đóng vai là kẻ đứng đầu nổ súng với Minh Viễn khi kho hàng của anh bị bốc cháy.
Người còn lại là Lâm Duật!!!
“Hàn Minh Liễm, mày tưởng tao ngu ngốc đến mức không biết Lâm Duật cùng Mathdrew đã lập kế hoạch với nhau sao? Chuyến đi Indo làm sơ hở như vậy đúng là non tay.
Nhưng mà biết tại sao tao lại không vạch trần không?..”
“Tao muốn bắt cho được kẻ muốn chạm tay vào người của tao, quả thật là chán sống”
Minh Viễn đi từng bước lại gần chỗ Hàn Minh Liễm đang nằm, dùng chân ấn mạnh vào vết thương ở vai làm hắn đau đớn hét lớn, máu tuông ra không ngừng
“Liễm”
“Á”
“Đồ khốn”
Âu Hoàng Minh Viễn nhấc chân ra, khuôn mặt Hàn Minh Liễm tái mét đổ đầy mồ hôi. Cố Cảnh Sâm nhìn thấy liền tấm tắt khen ngợi trong lòng
Anh còn hào phóng ném một tệp tài liệu trước mặt Ông Hàn, còn Cố Cảnh Sâm thì được thuộc hạ thân cận đặt tài liệu lên bàn. Anh ta lười nhác mở vài trang xem, còn ông Hàn xem xong thì ngã khuỵu xuống đất
“Mua bán người qua hơn 20 quốc gia, cung cấp g** cho hơn 100 sòng bạc, mua bán trái phép chất m* t** với 47 người đứng đầu các khu vực, kinh doanh bất hợp pháp 458 sòng bạc…
Hàn gia các người là chê cuộc sống này hơi dài rồi đúng không?
Dám qua mặt chúng tôi?”
Ông Hàn mặt mũi tái mét, ông ta không nói được lời nào. Âu Hoàng Minh Viễn rút súng bắn thẳng vào tên đàn em của Hàn Minh Liễm. Một phát, hắn chế* ngay tại chỗ.
Anh liền chĩa súng vào Lâm Duật, giọng mỉa mai
“Mày là kẻ tráo hàng, đốt cháy kho hàng của tao!”
Đó không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. Lâm Duật biết mình không còn đường sống, nếu đã nói như vậy thì chắc hẳn Âu Hoàng Minh Viễn đã biết mọi thứ về hắn ta
“Đúng”
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy rất hài lòng. Anh không gi** hắn mà giữ lại mạng cho hắn giao cho cảnh sát. Trước khi đi, anh còn hào phóng nói cho hắn một bí mật
“Hàng hôm đó mày đốt, là hàng giả”
Lâm Duật nghe thấy thì hai mắt mở lớn ngạc nhiên, sau đó hắn khẽ cúi đầu rồi cười thật lớn. Quả thật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Âu Hoàng Minh Viễn đúng là xảo quyệt.
Minh Viễn lại quay sang nhìn Hàn Minh Liễm
“Cho mày nói lời sau cùng”
“Lời sau cùng? Con m* mày Âu Hoàng Minh Viễn. Tao làm mọi cách vẫn không qua được mày. Chắc mày không biết tao để ý con Bạch Liên ở cạnh mày à. Lần đó chỉ cần một chút…một chút nữa thôi là tao đã bắt được nó. Vì quá nôn nóng muốn chiếm được nó mà tao lại có chút sơ suất…lại bị mày tóm được.”
Nói rồi hắn ta cười lớn, cười như một kẻ điên. Thuộc hạ liền kéo Hàn Minh Liễm ra ngoài giao cho cảnh sát đã sớm đứng bên ngoài. Âu Hoàng Minh Viễn tất nhiên có thể lấy mạng hắn nhưng như thế lại quá dễ dàng cho hắn. Ở trong tù, sẽ có người dạy lại hắn cách làm người.
Cảnh sát cũng nhanh chóng bước vào trình ra lệnh bắt người khẩn cấp và lệnh khám xét người cho ông Hàn. Ông ta nhìn thấy đứng chế* trân.
Thục Nghi ở bên ngoài nhìn thấy kẻ hành hạ, hành hung, ngược đãi mình có kết cuộc như vậy, trên môi cô liền nở một nụ cười mãn nguyện cùng những giọt nước mắt.
Bà Hàn thì nhìn thấy chỉ biết khóc lóc thảm thiết. Bà ta quay đầu lại nhìn Âu Thục Nghi chửi bới không ngừng. Bà ta lao vào Thục Nghi nhưng bị Triệu Bạch Liên, Trần Quân và một số thuộc hạ ngăn lại. Bà ta không ngừng chửi rủa
“Là mày, tất cả là tại mày. Mày là đồ sao chổi, hại chồng mày, cha mày còn hại cả Hàn gia.
Sao mày không chết khuất đi cho rồi. Thứ xui xẻo như mày ai dính vào đều bị vạ lây.
Mày chết đi…”
Âu Thục Nghi vốn chẳng hề quan tâm bà ta nói những gì. Cô không hề bị những lời đó tác động
“Tôi, Âu Thục Nghi, không còn là vợ của Hàn Minh Liễm, càng không dính dáng gì đến Hàn gia các người. Chú ý lời nói của bà đi”
Còn Triệu Bạch Liên… Triệu Bạch Liên thật sự đã bị dọa sợ rồi. Lúc này cô cúi gầm mặt thức tỉnh. Những lời lúc nãy…tác động không nhỏ đến cô. Khoảng thời gian qua, Âu Hoàng Minh Viễn đột nhiên đối xử tốt với cô, làm cô cũng dần quên mất một điều…
Anh chính là một kẻ máu lạnh, nhẫn tâm nhất, tàn độc nhất đất nước này. Anh là người đã bắt cô đến Âu gia, hành hạ cô, sỉ nhục cô, ngược đãi cô, cũng chưa từng xem cô như con người mà đối đãi.
Có phải cô cũng là đồ xui xẻo, hại chết cả nhà mình không?
Lúc này Triệu Bạch Liên mới ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, nở một nụ cười, nụ cười chua chát trên gương mặt của mình.
“Nếu có một điều ước…tôi ước có thể ***”
️️️️️️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất