Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 14:
Nguyễn ma ma đứng ở cửa nhìn cảnh này, khoanh tay im lặng.
Lưu quản gia thấy Nguyễn ma ma chưa tiến vào, Lưu quản gia cho rằng Hứa Hi không sao, không ngăn cản nữa, cùng thôn trưởng cùng tộc trưởng cùng nhau đi tới. Thấy ba người ôm nhau khóc, ông ta cũng nhíu mày.
Nguyễn ma ma nhìn hắn thở dài: “Hôm nay việc này khó làm.”
Vốn dĩ nàng cho rằng, tới đón người mà thôi, tiểu cô nương được đưa về rất vui vẻ. Hứa gia người bởi vì Hứa thị trộm đổi trẻ con cũng không dám muốn bạc ngăn cản, chuyện này sẽ thực nhẹ nhàng. Không nghĩ đến tiểu cô nương này cọng dây thần kinh nào bị đứt, sống chết không đi hầu phủ, còn lấy cái chết uy hiếp.
Tạ thị khuyên bảo Hứa Hi, Nguyễn ma ma cũng không quá mức nói chuyện quay về. Nếu Hứa Hi không muốn, nàng cũng tính toán một bên nói tốt, một bên kêu hai nha hoàn khỏe mạnh trực tiếp đem Hứa Hi giá lên xe ngựa, sự tình đã giải quyết xong.
Những người xem náo nhiệt đều bị chặn lại ngoài cổng Hứa gia, người không biết chân tướng sao có thể biết Hứa Hi bị ôm sai, còn sống chết muốn lưu lại tiểu viện nông gia không đi? Chỉ cần Hứa Hi lên xe ngựa, bà lại nói vài câu lừa gạt qua đi, xe ngựa vừa đi, Hứa Hi làm ầm ĩ cũng vô dụng, người khác chỉ ghen tị nàng may mắn.
Lí trưởng cùng tộc trưởng biết chân tướng vì ích lợi của chính mình, cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Ai có thể nghĩ rằng chuyện này sẽ đi xa đến thế này!
Vừa rồi tiểu cô nương lớn tiếng gào, người bên ngoài viện tử đều nghe thấy được. Lúc này nếu cưỡng ép nàng lên xe ngựa, người ta sẽ lấy nước bọt dìm chết bọn họ.
Nơi này là Hứa gia thôn, dư luận cũng sẽ không đứng về bên họ.
Nếu danh tiếng của Hầu phủ bị ảnh hưởng vì xử lý không tốt chuyện này, Hầu gia tuyệt đối sẽ không nương tay với bọn họ.
Lưu quản gia cũng thở dài một hơi"Quên đi, chúng ta trở về trước đi."
Nguyễn ma ma gật đầu đồng ý.
Lưu quản gia nhìn lí trưởng cùng tộc trưởng nói: “Nếu Hi cô nương không rời đi, chúng ta không thể ép buộc nàng quay về. Việc này tạm thời vậy đi, chờ bẩm Hầu gia, phu nhân rồi mới quyết định.”
Lí trưởng cùng tộc trưởng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói “được”.
Lưu quản gia thấy Nguyễn ma ma chưa tiến vào, Lưu quản gia cho rằng Hứa Hi không sao, không ngăn cản nữa, cùng thôn trưởng cùng tộc trưởng cùng nhau đi tới. Thấy ba người ôm nhau khóc, ông ta cũng nhíu mày.
Nguyễn ma ma nhìn hắn thở dài: “Hôm nay việc này khó làm.”
Vốn dĩ nàng cho rằng, tới đón người mà thôi, tiểu cô nương được đưa về rất vui vẻ. Hứa gia người bởi vì Hứa thị trộm đổi trẻ con cũng không dám muốn bạc ngăn cản, chuyện này sẽ thực nhẹ nhàng. Không nghĩ đến tiểu cô nương này cọng dây thần kinh nào bị đứt, sống chết không đi hầu phủ, còn lấy cái chết uy hiếp.
Tạ thị khuyên bảo Hứa Hi, Nguyễn ma ma cũng không quá mức nói chuyện quay về. Nếu Hứa Hi không muốn, nàng cũng tính toán một bên nói tốt, một bên kêu hai nha hoàn khỏe mạnh trực tiếp đem Hứa Hi giá lên xe ngựa, sự tình đã giải quyết xong.
Những người xem náo nhiệt đều bị chặn lại ngoài cổng Hứa gia, người không biết chân tướng sao có thể biết Hứa Hi bị ôm sai, còn sống chết muốn lưu lại tiểu viện nông gia không đi? Chỉ cần Hứa Hi lên xe ngựa, bà lại nói vài câu lừa gạt qua đi, xe ngựa vừa đi, Hứa Hi làm ầm ĩ cũng vô dụng, người khác chỉ ghen tị nàng may mắn.
Lí trưởng cùng tộc trưởng biết chân tướng vì ích lợi của chính mình, cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Ai có thể nghĩ rằng chuyện này sẽ đi xa đến thế này!
Vừa rồi tiểu cô nương lớn tiếng gào, người bên ngoài viện tử đều nghe thấy được. Lúc này nếu cưỡng ép nàng lên xe ngựa, người ta sẽ lấy nước bọt dìm chết bọn họ.
Nơi này là Hứa gia thôn, dư luận cũng sẽ không đứng về bên họ.
Nếu danh tiếng của Hầu phủ bị ảnh hưởng vì xử lý không tốt chuyện này, Hầu gia tuyệt đối sẽ không nương tay với bọn họ.
Lưu quản gia cũng thở dài một hơi"Quên đi, chúng ta trở về trước đi."
Nguyễn ma ma gật đầu đồng ý.
Lưu quản gia nhìn lí trưởng cùng tộc trưởng nói: “Nếu Hi cô nương không rời đi, chúng ta không thể ép buộc nàng quay về. Việc này tạm thời vậy đi, chờ bẩm Hầu gia, phu nhân rồi mới quyết định.”
Lí trưởng cùng tộc trưởng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói “được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất