Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 23:
“Kim Hoa đem sự tình nói cho hai vị lão gia biết.” Hầu lão phu nhân không muốn lãng phí thời gian nói chuyện chỉ phân phó cho Kim ma ma.
Kim ma ma đem sự tình đầu đuôi ngọn ngành mà nói hết.
Hầu lão phu nhân đợi bà nói xong mới nói: “Nếu như chúng ta để huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài, người trong kinh thành không biết cười nhạo chúng ta như thế nào đâu.”
Bà nhìn phía Nhị lão gia: “Cho nên, ngày mai ngươi cùng tức phụ cùng đi đưa hài tử trở về nhà. Nàng là hài tử chỉ biết ở trong nhà không hiểu chuyện. Các ngươi hãy nói chuyện dỗ dành, đừng khiến hài tử tức giận không muốn về. Muốn giáo huấn cái gì, dắt về nhà rồi lại nói.”
Bà nhìn chằm chằm vào đứa con của thiếp thấp: “Ngươi xem tức phụ người kìa, thế cái gì cũng không rõ. Năm đó đem hài tử ném đi, bây giờ có người khác giúp chúng ta đem hài tử tìm trở về. Ngươi nhìn xem cô ta còn trưng ra gương mặt cau có, giống như có người khác hại cô ta.
Cô ta như vậy, ngày mai chắc cũng không biết đối xử như thế nào với hài tử. Để ta nói cho các ngươi biết, hài tử không mang về được, một phòng các ngươi liền phân ra cho ta.”
Nhị lão gia Triệu Nguyên Lương là con của thiếp thất, bản thân ông ta cũng không có bản lĩnh gì, cũng không nguyện ý phân gia, ở trước mặt đích mẫu nửa điểm tính khí cũng không có.
Hắn vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau đó còn thay tức phục giải thích: “Ngụy thị cảm bản thân đánh mất con rất mất mặt, để cho người khác xem chuyện cười nên trong lòng buồn phiền hối hận, nàng không ý nghĩ khác.”
“Hừ, chính bản thân cô ta làm ra chuyện ngu xuẩn, hại toàn bộ Hầu phủ đều mất mặt theo, lại để cho hài tử chịu đau khổ hơn mười năm. Lúc đó sao cô ta không nghĩ, chỉ nghĩ đến mặt cô ta, cô ta có mặt mũi lớn như vậy sao?” Hầu lão phu nhân trào phúng nói.
Triệu Nguyên Lương không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Được rồi, trở về đi. Ngày mai cái Lưu quản gia cùng Nguyễn ma ma sẽ đi theo. Nên làm như thế nào, hai người tự mình thương lượng đi.” Hầu lão phu nhân không kiên nhẫn nhìn người trước mặt, nói xong liền để cho hắn rồi.
……
Trong sân nhỏ của Hầu phủ, Triệu Như Ngữ đang ngồi trước bàn học, ngẩn người nhìn bức tranh do chính nàng ta họa.
Sau khi từ chỗ của Hầu lão phu nhân trở về, nàng vẫn cứ duy trì tư thế này cho đến tận bây giờ.
Đại nha hoàn Phù Sơ của nàng nhìn không được nữa, thốt ra lời an ui: “Cô nương, lão phu nhân và phu nhân không phải đã nói sao? Bọn họ chỉ đi đón Hi cô nương trở về, sẽ không đưa cô nương trở về. Cô nương đừng nghĩ nhiều hại thân thể.”
Nàng ta không đề cập đến Nhị phu nhân. Nàng biết Nhị phu nhân luôn giả vờ yêu thương nữ nhi rất nhiều trước mặt Hầu lão phu nhân và Hầu phu nhân. Trên thực thế, Nhị phu nhân đối với cô nương mười phân lạnh nhạt. Mặc dù cô nương sinh bệnh, bẩm báo đến chỗ của bà, việc bà làm nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh lang trung. Thậm chí, bà cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái. Không giống như thiếu gia, đó mới chân chính là tình thương thật sự.
Cho nên nếu Hầu lão phu nhân và Hầu phu nhân thật sự hạ quyết tâm đưa cô nương về Hứa gia thôn, Nhị phu nhân nhất định sẽ không có ý định ngăn cản.
Nhưng Hầu lão phu nhân và Hầu phu nhân vừa rồi đều nói không đưa cô nương trở về, không hiểu vì sao cô nương luôn có vẻ ảm đạm, ủ rũ.
Triệu Như Ngữ ngồi đó nhìn chằm chằm vào bức tranh, nàng ta cũng không muốn Phù Sơ nhìn ra chính mình đang thất thần, kỳ thật suy nghĩ của nàng ta đã sớm trôi đi rất xa.
Tuy là như thế Phù Sơ vẫn không thể nào làm nàng thanh tĩnh, nàng không khỏi có chút cáu kỉnh:: “Ta không có việc gì.” Nói rồi, nàng dứt khoát tìm đại một lý do, “Đầu ta có hơi choáng váng, ta lên giường nằm một lát.”
Cũng không đợi Phù Sơ hầu hạ nàng đã ta đem màn thả xuống, quần áo cũng không cởi trực tiếp nằm xuống giường.
Kim ma ma đem sự tình đầu đuôi ngọn ngành mà nói hết.
Hầu lão phu nhân đợi bà nói xong mới nói: “Nếu như chúng ta để huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài, người trong kinh thành không biết cười nhạo chúng ta như thế nào đâu.”
Bà nhìn phía Nhị lão gia: “Cho nên, ngày mai ngươi cùng tức phụ cùng đi đưa hài tử trở về nhà. Nàng là hài tử chỉ biết ở trong nhà không hiểu chuyện. Các ngươi hãy nói chuyện dỗ dành, đừng khiến hài tử tức giận không muốn về. Muốn giáo huấn cái gì, dắt về nhà rồi lại nói.”
Bà nhìn chằm chằm vào đứa con của thiếp thấp: “Ngươi xem tức phụ người kìa, thế cái gì cũng không rõ. Năm đó đem hài tử ném đi, bây giờ có người khác giúp chúng ta đem hài tử tìm trở về. Ngươi nhìn xem cô ta còn trưng ra gương mặt cau có, giống như có người khác hại cô ta.
Cô ta như vậy, ngày mai chắc cũng không biết đối xử như thế nào với hài tử. Để ta nói cho các ngươi biết, hài tử không mang về được, một phòng các ngươi liền phân ra cho ta.”
Nhị lão gia Triệu Nguyên Lương là con của thiếp thất, bản thân ông ta cũng không có bản lĩnh gì, cũng không nguyện ý phân gia, ở trước mặt đích mẫu nửa điểm tính khí cũng không có.
Hắn vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau đó còn thay tức phục giải thích: “Ngụy thị cảm bản thân đánh mất con rất mất mặt, để cho người khác xem chuyện cười nên trong lòng buồn phiền hối hận, nàng không ý nghĩ khác.”
“Hừ, chính bản thân cô ta làm ra chuyện ngu xuẩn, hại toàn bộ Hầu phủ đều mất mặt theo, lại để cho hài tử chịu đau khổ hơn mười năm. Lúc đó sao cô ta không nghĩ, chỉ nghĩ đến mặt cô ta, cô ta có mặt mũi lớn như vậy sao?” Hầu lão phu nhân trào phúng nói.
Triệu Nguyên Lương không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Được rồi, trở về đi. Ngày mai cái Lưu quản gia cùng Nguyễn ma ma sẽ đi theo. Nên làm như thế nào, hai người tự mình thương lượng đi.” Hầu lão phu nhân không kiên nhẫn nhìn người trước mặt, nói xong liền để cho hắn rồi.
……
Trong sân nhỏ của Hầu phủ, Triệu Như Ngữ đang ngồi trước bàn học, ngẩn người nhìn bức tranh do chính nàng ta họa.
Sau khi từ chỗ của Hầu lão phu nhân trở về, nàng vẫn cứ duy trì tư thế này cho đến tận bây giờ.
Đại nha hoàn Phù Sơ của nàng nhìn không được nữa, thốt ra lời an ui: “Cô nương, lão phu nhân và phu nhân không phải đã nói sao? Bọn họ chỉ đi đón Hi cô nương trở về, sẽ không đưa cô nương trở về. Cô nương đừng nghĩ nhiều hại thân thể.”
Nàng ta không đề cập đến Nhị phu nhân. Nàng biết Nhị phu nhân luôn giả vờ yêu thương nữ nhi rất nhiều trước mặt Hầu lão phu nhân và Hầu phu nhân. Trên thực thế, Nhị phu nhân đối với cô nương mười phân lạnh nhạt. Mặc dù cô nương sinh bệnh, bẩm báo đến chỗ của bà, việc bà làm nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh lang trung. Thậm chí, bà cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái. Không giống như thiếu gia, đó mới chân chính là tình thương thật sự.
Cho nên nếu Hầu lão phu nhân và Hầu phu nhân thật sự hạ quyết tâm đưa cô nương về Hứa gia thôn, Nhị phu nhân nhất định sẽ không có ý định ngăn cản.
Nhưng Hầu lão phu nhân và Hầu phu nhân vừa rồi đều nói không đưa cô nương trở về, không hiểu vì sao cô nương luôn có vẻ ảm đạm, ủ rũ.
Triệu Như Ngữ ngồi đó nhìn chằm chằm vào bức tranh, nàng ta cũng không muốn Phù Sơ nhìn ra chính mình đang thất thần, kỳ thật suy nghĩ của nàng ta đã sớm trôi đi rất xa.
Tuy là như thế Phù Sơ vẫn không thể nào làm nàng thanh tĩnh, nàng không khỏi có chút cáu kỉnh:: “Ta không có việc gì.” Nói rồi, nàng dứt khoát tìm đại một lý do, “Đầu ta có hơi choáng váng, ta lên giường nằm một lát.”
Cũng không đợi Phù Sơ hầu hạ nàng đã ta đem màn thả xuống, quần áo cũng không cởi trực tiếp nằm xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất