Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 24:
Thấy như vậy trong lòng Phù Sơ càng thêm lo lắng hơn. Cô nương tựa hồ không muốn nói chuyện đành phải lấy cáng thêu ngồi ở bên giường, sợ Triệu Như Ngữ sẽ xảy ra chuyện.
Đem mọi quấy nhiễu ngăn cách ở tấm màn bên ngoài, Triệu Như Ngữ mới cảm thấy bình tâm lại suy nghĩ chuyện của mình.
Đời trước nàng ta đã thuận lợi gả cho nhị công tử Bình Nam Hầu phủ Phó Vân Lãng. Sau này, Bình Nam Hầu và thế tử không may tử trận trên sa trường. Hoàng đế nghĩ đến lòng trung liệt của nhà bọ mà mà không thu lại tước vị. Vì thế, Phó Vân Lãng kế vị Bình Nam Hầu, nàng ta cũng thuận lợi trở thành Hầu phu nhân.
Mặc dù đời trước nàng sống không lâu, vì khó sinh hài tử mà đã chết ở tuổi 23. Thế nhưng nếu so sánh với các tỷ muội ở Tuy Bình Hầu phủ, hoặc là những ngưòi cùng trang lứa trong kinh thành, nàng ta là người cuộc sống sau khi thành thân mỹ mãn nhất. Địa vị cao, phu quân đối tốt với nàng, trong nhà không có thiếp thất, ngay cả thông phòng cũng không có.
Ngược lại, Hứa Hi có kết cục rất thê thảm.
Sau khi trọng sinh, nàng ta cảm thấy chỉ cần sinh song hài tử thứ hai thì không cần sinh nữa, tránh bản thân lại rơi vào kết cục khó sinh mà chết. Mặt khác cũng không cần thay đổi bất cứ cái gì, chỉ cần không có người tới quấy nhiễu, nàng ta cứ đi theo quỹ đạo của kiếp trước là được.
Khi phát hiện Hứa Hi có lẽ cũng là người trọng sinh, trong lòng nàng ta rất hoảng sợ. Hứa Hi nói không chừng là nhân tố bất định. Kiếp trước cô ta có một cuộc đời bất hạnh, nhưng bản thân nàng ta lại có một cuộc sống hạnh phúc, cô ta sẽ không đến cướp đi cuộc sống mỹ mãn của nàng chứ?
Trong một thời gian ngắn ngủi, Triệu Như Ngữ có vô số suy nghĩ trong đầu. Thậm chí còn muốn trực tiếp hạ độc Hứa Hi để nàng ta biến mất khỏi thế giới này. Ý tưởng này đã bị nàng ta đồng thời bác bỏ rồi.
Hiện tại cô ta không phải là Bình Nam Hầu phu nhân, người dùng được chỉ có mỗi Phù Sơ mà thôi. Mặc dù trong viện cũng có nha hoàn bà tử khác, nhưng những người đó không trung thành với nàng ta. Cho nên, nếu đã làm nhất định có lưu lại dấu vết.
Một khi nàng ta ra tay để cho người ta biết được, mặc kệ nàng ta có hữu dụng hay không, phỏng chừng lão phu nhân cùng Đại phu nhân cũng sẽ không tha mạng cho nàng ta. Dù sao Hứa Hi cũng là huyết mạch của Hầu gia.
Hơn nữa, Hứa Hi xảy ra chuyện gì nàng ta cũng chưa rõ ràng lắm. Có lẽ đây cũng không phải là nghĩ gì mà nàng ta nghĩ? Vô duyên vô cứ làm hại tính mạng của người khác, nàng không làm được.
Còn nữa, nàng đã trọng sinh, mặc kệ làm cái gì, chỉ biết so với đời trước càng tốt hơn. Phó Vân Lãng là người nàng hao tâm tổn trí mới thu hút được. Đời trước nàng đều thuận lợi gả cho hắn, đời này đối với sở thích của Phó Vân Lãng hay là Bình Nam Hầu phu nhân, nàng còn biết rõ hơn bọn họ. Nếu đã như vậy rồi, cọc hôn nhân này còn có thể bị Hứa Hi cướp đi cũng chỉ trách nàng quá vô năng.
Hơn nữa, còn quyết định đi ghi danh Thư viện nữ tử kinh thành. Với tài hoa tích lũy được qua hai đời, hẳn có thể thuận lợi vượt qua vòng khảo thí. Vào thư viện nữ tử, nàng sẽ càng ưu tú hơn đời trước. Cho dù Hứa Hi có sống lại, với đầu óc ngu xuẩn cùng tính khí thất thường của cô ta, chắc chắn sẽ không so được với nàng ta. Nàng cuối cùng đang sợ hãi điều gì vậy?
Nghĩ đến đây, Triệu Như Ngữ dần dần thả lỏng. Hôm qua biết Hứa Hi hôm nay sẽ hồi phủ, nàng nhớ đến chuyện phát sinh đời trước cả đêm ngủ không ngon. Bây giờ nàng đang nằm trên giường, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng ngay lập tức ngủ thiếp đi.
Phù Sơ không yên tâm, nghe được phía trong màn một lúc lâu không có động tĩnh gì, nàng ta đặt kim chỉ xuống, nhẹ nhàng đem màn vén ra một khe hở, phát hiện Triệu Như Ngữ sớm đã ngủ say mới yên lòng.
……
Hứa gia thôn, Tạ thị tâm trạng không yên cả một ngày trời, mãi cho đến khi phu quân Hứa Vĩnh Ích trở về mới yên tâm một chút. Không đợi phu phân đặt đồ vật xuống đã đem sự tình xảy ra trong hôm nay nói ra.
Hứa Vĩnh Ích nhìn Hứa Hi đang từ cửa đi vào hỏi: “Hi nhi, lời thẩm thẩm con nói chính là thật sự sao?”
Hứa Hi gật đầu: “Là thật sự.” Sau đó nàng vội vàng hỏi Hứa Vĩnh Ích “Thúc thúc, thúc giúp con hỏi thăm rồi sao?”
Hứa Vĩnh Ích gật đầu: "Ta đã hỏi qua."
Ông nhìn Hứa Hi, cho rằng chất nữ là tiểu thư Hầu phủ, ánh mắt phức tạp: “Nghe nói muốn vào cần phải khảo thí, khảo qua là được.” Ông chần chờ, “Nhưng mà con thật sự không trở về Hầu phủ sao?”
“Con không muốn trở về.” Hứa Hi thái độ kiên quyết nhìn Hứa Vĩnh Ích, “Con muốn đi thư viện đọc sách.”
Đem mọi quấy nhiễu ngăn cách ở tấm màn bên ngoài, Triệu Như Ngữ mới cảm thấy bình tâm lại suy nghĩ chuyện của mình.
Đời trước nàng ta đã thuận lợi gả cho nhị công tử Bình Nam Hầu phủ Phó Vân Lãng. Sau này, Bình Nam Hầu và thế tử không may tử trận trên sa trường. Hoàng đế nghĩ đến lòng trung liệt của nhà bọ mà mà không thu lại tước vị. Vì thế, Phó Vân Lãng kế vị Bình Nam Hầu, nàng ta cũng thuận lợi trở thành Hầu phu nhân.
Mặc dù đời trước nàng sống không lâu, vì khó sinh hài tử mà đã chết ở tuổi 23. Thế nhưng nếu so sánh với các tỷ muội ở Tuy Bình Hầu phủ, hoặc là những ngưòi cùng trang lứa trong kinh thành, nàng ta là người cuộc sống sau khi thành thân mỹ mãn nhất. Địa vị cao, phu quân đối tốt với nàng, trong nhà không có thiếp thất, ngay cả thông phòng cũng không có.
Ngược lại, Hứa Hi có kết cục rất thê thảm.
Sau khi trọng sinh, nàng ta cảm thấy chỉ cần sinh song hài tử thứ hai thì không cần sinh nữa, tránh bản thân lại rơi vào kết cục khó sinh mà chết. Mặt khác cũng không cần thay đổi bất cứ cái gì, chỉ cần không có người tới quấy nhiễu, nàng ta cứ đi theo quỹ đạo của kiếp trước là được.
Khi phát hiện Hứa Hi có lẽ cũng là người trọng sinh, trong lòng nàng ta rất hoảng sợ. Hứa Hi nói không chừng là nhân tố bất định. Kiếp trước cô ta có một cuộc đời bất hạnh, nhưng bản thân nàng ta lại có một cuộc sống hạnh phúc, cô ta sẽ không đến cướp đi cuộc sống mỹ mãn của nàng chứ?
Trong một thời gian ngắn ngủi, Triệu Như Ngữ có vô số suy nghĩ trong đầu. Thậm chí còn muốn trực tiếp hạ độc Hứa Hi để nàng ta biến mất khỏi thế giới này. Ý tưởng này đã bị nàng ta đồng thời bác bỏ rồi.
Hiện tại cô ta không phải là Bình Nam Hầu phu nhân, người dùng được chỉ có mỗi Phù Sơ mà thôi. Mặc dù trong viện cũng có nha hoàn bà tử khác, nhưng những người đó không trung thành với nàng ta. Cho nên, nếu đã làm nhất định có lưu lại dấu vết.
Một khi nàng ta ra tay để cho người ta biết được, mặc kệ nàng ta có hữu dụng hay không, phỏng chừng lão phu nhân cùng Đại phu nhân cũng sẽ không tha mạng cho nàng ta. Dù sao Hứa Hi cũng là huyết mạch của Hầu gia.
Hơn nữa, Hứa Hi xảy ra chuyện gì nàng ta cũng chưa rõ ràng lắm. Có lẽ đây cũng không phải là nghĩ gì mà nàng ta nghĩ? Vô duyên vô cứ làm hại tính mạng của người khác, nàng không làm được.
Còn nữa, nàng đã trọng sinh, mặc kệ làm cái gì, chỉ biết so với đời trước càng tốt hơn. Phó Vân Lãng là người nàng hao tâm tổn trí mới thu hút được. Đời trước nàng đều thuận lợi gả cho hắn, đời này đối với sở thích của Phó Vân Lãng hay là Bình Nam Hầu phu nhân, nàng còn biết rõ hơn bọn họ. Nếu đã như vậy rồi, cọc hôn nhân này còn có thể bị Hứa Hi cướp đi cũng chỉ trách nàng quá vô năng.
Hơn nữa, còn quyết định đi ghi danh Thư viện nữ tử kinh thành. Với tài hoa tích lũy được qua hai đời, hẳn có thể thuận lợi vượt qua vòng khảo thí. Vào thư viện nữ tử, nàng sẽ càng ưu tú hơn đời trước. Cho dù Hứa Hi có sống lại, với đầu óc ngu xuẩn cùng tính khí thất thường của cô ta, chắc chắn sẽ không so được với nàng ta. Nàng cuối cùng đang sợ hãi điều gì vậy?
Nghĩ đến đây, Triệu Như Ngữ dần dần thả lỏng. Hôm qua biết Hứa Hi hôm nay sẽ hồi phủ, nàng nhớ đến chuyện phát sinh đời trước cả đêm ngủ không ngon. Bây giờ nàng đang nằm trên giường, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng ngay lập tức ngủ thiếp đi.
Phù Sơ không yên tâm, nghe được phía trong màn một lúc lâu không có động tĩnh gì, nàng ta đặt kim chỉ xuống, nhẹ nhàng đem màn vén ra một khe hở, phát hiện Triệu Như Ngữ sớm đã ngủ say mới yên lòng.
……
Hứa gia thôn, Tạ thị tâm trạng không yên cả một ngày trời, mãi cho đến khi phu quân Hứa Vĩnh Ích trở về mới yên tâm một chút. Không đợi phu phân đặt đồ vật xuống đã đem sự tình xảy ra trong hôm nay nói ra.
Hứa Vĩnh Ích nhìn Hứa Hi đang từ cửa đi vào hỏi: “Hi nhi, lời thẩm thẩm con nói chính là thật sự sao?”
Hứa Hi gật đầu: “Là thật sự.” Sau đó nàng vội vàng hỏi Hứa Vĩnh Ích “Thúc thúc, thúc giúp con hỏi thăm rồi sao?”
Hứa Vĩnh Ích gật đầu: "Ta đã hỏi qua."
Ông nhìn Hứa Hi, cho rằng chất nữ là tiểu thư Hầu phủ, ánh mắt phức tạp: “Nghe nói muốn vào cần phải khảo thí, khảo qua là được.” Ông chần chờ, “Nhưng mà con thật sự không trở về Hầu phủ sao?”
“Con không muốn trở về.” Hứa Hi thái độ kiên quyết nhìn Hứa Vĩnh Ích, “Con muốn đi thư viện đọc sách.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất