Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 25:
Thời gian và không gian này hoàn toàn khác biệt với thời gian và không gian mà cô biết. Đây là thế giới do tác giả xây dựng dựa trên trí tưởng tượng của mình, lập người xuyên không làm nữ hoàng cuối cùng. Cho nên địa vị nữ tử được đề cao. Nữ nhân có thể vào học đường, tiến vào quan trường.
Khoa học kỹ thuật so với lịch sử cổ đại cũng tiên tiến hơn. Các loại cây nông nghiệp như khoai tây khoai lang đỏ cũng có. Xi măng, pha lê cũng cũng có thể nhìn thấy.
Đồng thời, vị nữ hoàng cuối cùng này đã lập một thư viện dành cho nữ tử. Những nữ tử tốt nghiệp ở thư viện này ngoại trừ tăng thêm vốn liếng hôn nhân của mình sau này còn có thể dựa vào bản lĩnh của mình vào nha môn hoặc vào triều làm quan. Nó cung cấp cho nữ tử một chỗ đứng, con đường thăng tiến.
Bây giờ người đứng đầu Thư viện nữ tử ở kinh thành là Hoàng Hậu đương nhiệm. Người đứng đầu thư viện các tỉnh, châu, huyện hầu hết là người có danh vọng, xuất thân hiển hách. Hoặc là phu nhân của tuần phủ, tri châu, tri huyện.
Huyện Bắc Ninh là huyện trực thuộc kinh thanh. Sơn trưởng Thư viện thân phận cũng không đơn giản, là muội muội của đương kim hoàng đế trưởng công chúa Thượng Đức.
Trưởng công chúa Thượng Đức và đương kim Hoàng Đế một mẹ sinh ra, là muội muội duy nhất của hoàng đế, hơn nữa phò mã thân là đại tướng quân nắm giữ binh quyền, quanh năm đóng quân ở biên ải. Cho nên đương kim Hoàng Đế đối với nàng rất khác biệt, đem huyện Bắc Ninh cho nàng, cho nên trưởng công chúa Thượng Đức trở thành sơn trưởng Thư viện nữ tử Bắc Ninh.
Nếu Hứa Hi vào Thư viện nữ tử, chính là học sinh của trưởng công chúa Thượng Đức. Tuy Bình Hầu phủ chỉ là quý tốc xuống dốc, gần như bị ép ra khỏi vòng quý tộc ở kinh thành, ở trước mặt trưởng công chúa Thượng Đức cũng không dám thở gấp, làm sao dám khiêu chiến trưởng công chúa Thượng Đức?
Đây chính là chỗ dựa Hứa Hi chuẩn bị cho mình.
Có thể nói, chỉ cần nàng tiến vào thư viện, tương đương với việc nàng khống chế được vận mệnh của mình. Hơn nữa, tất cả những kiến thức và kỹ năng mà cô học được ở hiện đại cũng đều có nguồn gốc rõ ràng, không đến mức bị người hoài nghi quỷ nhập đem nàng thiêu chết.
“Chính là…… Hầu phủ có thể cho phép cháu không quay về sao?” Hứa Vĩnh Ích do dự nói.
Hứa Hi biết vợ chồng Hứa Vĩnh Ích lo lắng điều gì.
Nàng có thể hố hệ thống, nhưng không thể khiến vợ chồng Hứa Vĩnh Ích lo lắng.
“Thúc, thỉnh người tin tưởng con, con tuyệt đối sẽ không hại Hứa gia.” Nàng nhìn chằm chằm Hứa Vĩnh Ích nói, “Hơn nữa cháu là Ngũ cô nương, Hầu phủ sẽ không gây bất lợi cho nhà chúng ta. Cháu chỉ cần một chút thời gian, cháu sẽ xử lý tốt chuyện Hầu phủ này.”
Tạ thị biết Hứa Hi khó xử, vội vàng thúc giục trượng phu: “Chàng đừng lo lắng nhiều như vậy, mau đem sự tình Hi nhi nhờ chàng đi hỏi thăm đi.”
Hứa Vĩnh Ích đành phải đem nghi vấn trong lòng ép xuống bắt đầu nói về hắn hỏi thăm sự tới.
Mấy thôn này đều thuộc huyện Bắc Ninh, thuộc kinh thành. Cách huyện lỵ chỉ bốn, năm dặm, cách huyện lỵ mười dặm về Phía đông là cửa thành.
Hứa Vĩnh là một người bán rong nhỏ đi khắp các thôn làng, ngõ hẻm. Ngày thường thường đi vào kinh thành mua hàng hóa, sau đó mang đi bán khắp nơi trong huyện và khu vực xung quanh. Cho nên ông rất quen thuộc với kinh thành và huyện lỵ, hỏi thăm sự tình cũng rất thuận lợi.
“Trong huyện Thư viện nữ tử chỉ có một chỗ, là trường học quan phủ thành lập. Nữ tử muốn vào học từ mười tuổi đến 18 tuổi chưa lập gia đình. Trường học phân thành 4 cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh bốn. Mới vào học sẽ được xếp vào lớp Đinh, dần dần thăng cấp.
Ngày thường giáo thụ sẽ dạy cầm kỳ thi họa và thêu thùa. Quà nhập học nữa năm phân biệt hai lượng, bốn lượng, tám lượng, mười lăm lượng. Bây giờ vừa qua năm mới, thúc nhờ người hỏi, chỉ cần thông qua khảo thí là có thể lập tức đi vào Thư viện đọc sách. Hi nhi, con cũng hỏi thật trùng hợp, thời gian khảo thí vừa lúc là ngày mai.”
Ông còn bổ sung một câu: “Nhưng mà muốn khảo thí cần nộp 200 văn tiền phí báo danh, còn phải đến khi chỗ lí trưởng viết một công văn chứng minh thân phận.”
Khoa học kỹ thuật so với lịch sử cổ đại cũng tiên tiến hơn. Các loại cây nông nghiệp như khoai tây khoai lang đỏ cũng có. Xi măng, pha lê cũng cũng có thể nhìn thấy.
Đồng thời, vị nữ hoàng cuối cùng này đã lập một thư viện dành cho nữ tử. Những nữ tử tốt nghiệp ở thư viện này ngoại trừ tăng thêm vốn liếng hôn nhân của mình sau này còn có thể dựa vào bản lĩnh của mình vào nha môn hoặc vào triều làm quan. Nó cung cấp cho nữ tử một chỗ đứng, con đường thăng tiến.
Bây giờ người đứng đầu Thư viện nữ tử ở kinh thành là Hoàng Hậu đương nhiệm. Người đứng đầu thư viện các tỉnh, châu, huyện hầu hết là người có danh vọng, xuất thân hiển hách. Hoặc là phu nhân của tuần phủ, tri châu, tri huyện.
Huyện Bắc Ninh là huyện trực thuộc kinh thanh. Sơn trưởng Thư viện thân phận cũng không đơn giản, là muội muội của đương kim hoàng đế trưởng công chúa Thượng Đức.
Trưởng công chúa Thượng Đức và đương kim Hoàng Đế một mẹ sinh ra, là muội muội duy nhất của hoàng đế, hơn nữa phò mã thân là đại tướng quân nắm giữ binh quyền, quanh năm đóng quân ở biên ải. Cho nên đương kim Hoàng Đế đối với nàng rất khác biệt, đem huyện Bắc Ninh cho nàng, cho nên trưởng công chúa Thượng Đức trở thành sơn trưởng Thư viện nữ tử Bắc Ninh.
Nếu Hứa Hi vào Thư viện nữ tử, chính là học sinh của trưởng công chúa Thượng Đức. Tuy Bình Hầu phủ chỉ là quý tốc xuống dốc, gần như bị ép ra khỏi vòng quý tộc ở kinh thành, ở trước mặt trưởng công chúa Thượng Đức cũng không dám thở gấp, làm sao dám khiêu chiến trưởng công chúa Thượng Đức?
Đây chính là chỗ dựa Hứa Hi chuẩn bị cho mình.
Có thể nói, chỉ cần nàng tiến vào thư viện, tương đương với việc nàng khống chế được vận mệnh của mình. Hơn nữa, tất cả những kiến thức và kỹ năng mà cô học được ở hiện đại cũng đều có nguồn gốc rõ ràng, không đến mức bị người hoài nghi quỷ nhập đem nàng thiêu chết.
“Chính là…… Hầu phủ có thể cho phép cháu không quay về sao?” Hứa Vĩnh Ích do dự nói.
Hứa Hi biết vợ chồng Hứa Vĩnh Ích lo lắng điều gì.
Nàng có thể hố hệ thống, nhưng không thể khiến vợ chồng Hứa Vĩnh Ích lo lắng.
“Thúc, thỉnh người tin tưởng con, con tuyệt đối sẽ không hại Hứa gia.” Nàng nhìn chằm chằm Hứa Vĩnh Ích nói, “Hơn nữa cháu là Ngũ cô nương, Hầu phủ sẽ không gây bất lợi cho nhà chúng ta. Cháu chỉ cần một chút thời gian, cháu sẽ xử lý tốt chuyện Hầu phủ này.”
Tạ thị biết Hứa Hi khó xử, vội vàng thúc giục trượng phu: “Chàng đừng lo lắng nhiều như vậy, mau đem sự tình Hi nhi nhờ chàng đi hỏi thăm đi.”
Hứa Vĩnh Ích đành phải đem nghi vấn trong lòng ép xuống bắt đầu nói về hắn hỏi thăm sự tới.
Mấy thôn này đều thuộc huyện Bắc Ninh, thuộc kinh thành. Cách huyện lỵ chỉ bốn, năm dặm, cách huyện lỵ mười dặm về Phía đông là cửa thành.
Hứa Vĩnh là một người bán rong nhỏ đi khắp các thôn làng, ngõ hẻm. Ngày thường thường đi vào kinh thành mua hàng hóa, sau đó mang đi bán khắp nơi trong huyện và khu vực xung quanh. Cho nên ông rất quen thuộc với kinh thành và huyện lỵ, hỏi thăm sự tình cũng rất thuận lợi.
“Trong huyện Thư viện nữ tử chỉ có một chỗ, là trường học quan phủ thành lập. Nữ tử muốn vào học từ mười tuổi đến 18 tuổi chưa lập gia đình. Trường học phân thành 4 cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh bốn. Mới vào học sẽ được xếp vào lớp Đinh, dần dần thăng cấp.
Ngày thường giáo thụ sẽ dạy cầm kỳ thi họa và thêu thùa. Quà nhập học nữa năm phân biệt hai lượng, bốn lượng, tám lượng, mười lăm lượng. Bây giờ vừa qua năm mới, thúc nhờ người hỏi, chỉ cần thông qua khảo thí là có thể lập tức đi vào Thư viện đọc sách. Hi nhi, con cũng hỏi thật trùng hợp, thời gian khảo thí vừa lúc là ngày mai.”
Ông còn bổ sung một câu: “Nhưng mà muốn khảo thí cần nộp 200 văn tiền phí báo danh, còn phải đến khi chỗ lí trưởng viết một công văn chứng minh thân phận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất