Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 3:
Cô cùng hệ thống ràng buộc ở bên nhau, kết nối với số phận. Nếu như cô yếu hơn, nhất định sẽ bị hệ thống lay động. Nhưng cô ngay cả chết cũng không sợ, hệ thống chỉ có thể thừa nhận kinh sợ!
Hãy nhìn xem, quả nhiên là tính cách quyết định vận mệnh!
Cuối cùng luyện xong một tờ giấy, Hứa Hi đặt bút xuống, lui về phía sau nhìn một bước, trong đầu "Đinh" một tiếng, hệ thống tuyên bố: "Kí chủ trí tuệ giá trị +1."
Tuy nói Hứa Hi không tán đồng quan điểm của hệ thống, cho rằng có tài hoa hay không cùng hạnh phúc không có quan hệ trực tiếp. Nhưng không thể phủ nhận, có tài hoa và không tài hoa rất khác nhau. Người có tài hoa càng dễ dàng trở thành người chiến thắng nhân sinh.
Ngoài cửa sân truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hứa Hi dùng chặn giấy ấn lại mấy chữ, vừa đi ra khỏi cửa, thấy một người từ bên ngoài xông vào, lớn tiếng kêu: “Muội muội, kinh thành có người Hầu phủ đến, nói muộn là tiểu thư nhà hắn.”
Đây là đại nhi tử Tạ thị, tên là Hứa Sùng Văn, lớn hơn Hứa Hi một tuổi. Hắn hiện giờ đi học ở trường tư thục trong huyện, hôm nay hưu mộc, đúng lúc ở nhà. Trừ bỏ hắn, Tạ thị còn một nữ nhi, tên là Hứa Tuyết, năm nay mười ba tuổi.
Hứa Hi còn chưa kịp nói chuyện, trưởng thôn cùng các trưởng lão dẫn theo một người đàn ông trung niên trông như quản gia đi vào. Tạ phu nhân, một phụ nhân béo trạc ngoài năm mươi và hai nha hoàn lần lượt đi theo. Bốn người đều mặc quần áo tơ lụa. Nam đeo ngọc bội quanh eo, nữ đeo trên đầu trang sức vàng bạc. Thoạt nhìn đã biết bọn họ cùng những người trong thôn này hoàn toàn khác biệt.
Nhìn thấy Hứa Hi đứng trước cửa phòng chính, mọi người đều im lặng, tộc trưởng sực tỉnh, vội vàng cung kính nói với nam nữ trung niên: “Lưu quản gia, Nguyễn ma ma, vị này chính là Hi Tỷ Nhi, tiểu thư bị ôm nhầm của quý phủ.”
“Ha ha, nàng thật là có khí chất xuất chúng, hoàn toàn khác với đám người chúng ta trong đất kiếm sống. Nàng thật không hổ danh là đại tiểu thư Hầu gia." Trưởng thôn mỉm cười chân thành.
Mọi người đều gật đồng ý.
Những lời Lí trưởng nói này không hoàn toàn là vuốt mông ngựa.
Nguyên chủ lớn lên ở trong thành, nàng là con độc nhất của cha mẹ tú tài, yêu thương nàng hết mực. Không cần nàng làm việc gì ngoại trừ học thêu thùa, sau khi phụ mẫu nàng qua đời, trở về thôn Từ Gia, thúc thúc thẩm thẩm không cho nàng làm gì, tự nhiên lớn lên thanh tú non nớt, làn da trắng như tuyết.
Hơn nữa nguyên chủ dung mạo ưa nhìn, Hứa Hi đã đọc sách nhiều năm, khí chất của tri thức cùng với sự bình tĩnh tự tin của người hiện đại đã tạo cho nàng một chất độc nhất vô nhị. Đứng ở đó sẽ khiến người ta sáng mắt lên.
“Ký chủ, ký chủ, trí tuệ có thể dẫn người ta đến hạnh phúc, ha ha..." Hệ thống ở Hứa Hi trong đầu hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, tựa hồ lộn mấy vòng.
Hãy nhìn xem, quả nhiên là tính cách quyết định vận mệnh!
Cuối cùng luyện xong một tờ giấy, Hứa Hi đặt bút xuống, lui về phía sau nhìn một bước, trong đầu "Đinh" một tiếng, hệ thống tuyên bố: "Kí chủ trí tuệ giá trị +1."
Tuy nói Hứa Hi không tán đồng quan điểm của hệ thống, cho rằng có tài hoa hay không cùng hạnh phúc không có quan hệ trực tiếp. Nhưng không thể phủ nhận, có tài hoa và không tài hoa rất khác nhau. Người có tài hoa càng dễ dàng trở thành người chiến thắng nhân sinh.
Ngoài cửa sân truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hứa Hi dùng chặn giấy ấn lại mấy chữ, vừa đi ra khỏi cửa, thấy một người từ bên ngoài xông vào, lớn tiếng kêu: “Muội muội, kinh thành có người Hầu phủ đến, nói muộn là tiểu thư nhà hắn.”
Đây là đại nhi tử Tạ thị, tên là Hứa Sùng Văn, lớn hơn Hứa Hi một tuổi. Hắn hiện giờ đi học ở trường tư thục trong huyện, hôm nay hưu mộc, đúng lúc ở nhà. Trừ bỏ hắn, Tạ thị còn một nữ nhi, tên là Hứa Tuyết, năm nay mười ba tuổi.
Hứa Hi còn chưa kịp nói chuyện, trưởng thôn cùng các trưởng lão dẫn theo một người đàn ông trung niên trông như quản gia đi vào. Tạ phu nhân, một phụ nhân béo trạc ngoài năm mươi và hai nha hoàn lần lượt đi theo. Bốn người đều mặc quần áo tơ lụa. Nam đeo ngọc bội quanh eo, nữ đeo trên đầu trang sức vàng bạc. Thoạt nhìn đã biết bọn họ cùng những người trong thôn này hoàn toàn khác biệt.
Nhìn thấy Hứa Hi đứng trước cửa phòng chính, mọi người đều im lặng, tộc trưởng sực tỉnh, vội vàng cung kính nói với nam nữ trung niên: “Lưu quản gia, Nguyễn ma ma, vị này chính là Hi Tỷ Nhi, tiểu thư bị ôm nhầm của quý phủ.”
“Ha ha, nàng thật là có khí chất xuất chúng, hoàn toàn khác với đám người chúng ta trong đất kiếm sống. Nàng thật không hổ danh là đại tiểu thư Hầu gia." Trưởng thôn mỉm cười chân thành.
Mọi người đều gật đồng ý.
Những lời Lí trưởng nói này không hoàn toàn là vuốt mông ngựa.
Nguyên chủ lớn lên ở trong thành, nàng là con độc nhất của cha mẹ tú tài, yêu thương nàng hết mực. Không cần nàng làm việc gì ngoại trừ học thêu thùa, sau khi phụ mẫu nàng qua đời, trở về thôn Từ Gia, thúc thúc thẩm thẩm không cho nàng làm gì, tự nhiên lớn lên thanh tú non nớt, làn da trắng như tuyết.
Hơn nữa nguyên chủ dung mạo ưa nhìn, Hứa Hi đã đọc sách nhiều năm, khí chất của tri thức cùng với sự bình tĩnh tự tin của người hiện đại đã tạo cho nàng một chất độc nhất vô nhị. Đứng ở đó sẽ khiến người ta sáng mắt lên.
“Ký chủ, ký chủ, trí tuệ có thể dẫn người ta đến hạnh phúc, ha ha..." Hệ thống ở Hứa Hi trong đầu hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, tựa hồ lộn mấy vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất