Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 30:
Hứa Hi kéo cổ tay Hứa Tuyết: “Đi, chúng ta đi trước.”
Hứa Tuyết kinh ngạc Theo ý kiến của nàng, mọi người đều đẩy người ta vào, vào trước không chuẩn bị khảo thí tốt được. Hứa Hi lại giành lên trước, không phải choáng váng sao?
Nàng đang định khuyên can thì lại nghe thấy Hứa Vĩnh Ích nói: “Nghe tỷ con nói.”
Hứa Tuyết lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo Hứa Hi ra cổng, sau đó cùng nhau vào cửa.
Nữ nhân trạc 30 tuổi tiếp nhận hai công văn trong tay, cao giọng đem tên hai người báo ra tới: “Hứa Hi Tiểu Dung thôn, Hứa Tuyết Tiểu Dung thôn.”
Người trạc 20 tuổi kia liền đem bút đem tên hai người viết ở trên giấy.
Những người ngoài cửa vẫn đang đẩy nhau qua lại xem tình hình, im lặng một lúc rồi lập tức lao tới, tranh giành người thứ ba vào cửa. Những người tinh mắt, nhanh tay nhanh chóng chộp lấy ghế bước vào cửa. Còn những người không xô đẩy được người khác thì hoặc tỏ vẻ bực bội, hoặc nhỏ giọng chửi rủa rồi tránh sang một bên.
Thư viện nữ tử không chỉ là một con đường để thăng tiến mà còn là một cách để nâng cao địa vị xã hội của họ. Hoàng hậu sáng lập học viện đã ra quy củ. Không được lợi dụng gia thế, thân phận đi cửa sau nhập thư viện. Chỉ có thể thông qua con đường khảo thí duy nhất này nhập học. Cho nên một ít thiên kim gia đình quyền quý vì nâng lên giá trị con người, gả cho gia đình tốt cũng tới tham gia khảo thí.
Lúc này, có gia tộc quyền thế kia, mấy bà tử cường tráng đứng ở cửa, dùng thân thể cường tráng ngăn cản những người khác, ép mở đường ra, để cho tiểu thư của bọn họ đi vào. Chờ tiểu thư đi vào mấy bà tử đó mới rời đi.
Khi gặp phải loại người này, các nữ hài xuất thân từ gia đình bình thường không dám lên tiếng, chỉ có thể nén giận mà tránh đi.
Có người tính tình nóng nảy, nhỏ giọng mắng chửi, trên mặt lộ ra oán hận, có người lại tỏ ra ghen tị. Lại có người tính tình nhút nhát, bị người dẫm chân cũng không dám la lên một tiếng, chỉ đành cắn môi nước mắt lưng tròng……
Chỉ là khảo thí, chỉ để người vào một cửa nhỏ bên hông cũng đã có vô số trò hay để xem.
Giám khảo thư viện ẩn trong đám người cũng đã đem những tình huống đó để vào trong mắt. Ai là người vào cửa trước, ai là người đánh nhau vì cãi nhau, ai là người tỏ ra bực tức vì hành động vô ý của người khác, ai là người làm điều đặc biệt... Bởi vì thủ vệ đều đem tên các nàng báo cao cho nên các giám khảo đều nhớ hết.
Có năm hoặc sáu giám khảo như vậy.
Ngoại trừ các giám khảo tham gia đánh giá học viện và Hứa Hi đã đoán được một phần chân tướng thông qua phân tích. Không ai nghĩ rằng khảo thí trong học viện chỉ là vỏ bọc, quan trọng nhất là khảo thí tiến hành tại cửa hông này.
Những tòa nhà cổ kính bình thường đều có quy tắc xây dựng riêng. Những tòa nhà trên trục trung tâm đi vào qua cổng chính đều là những nơi cao ráo, trang nghiêm và quan trọng, những tòa nhà này từ đại sảnh có thể đi qua.
Cũng không biết Thư viện nữ tử này không theo quy củ xây phòng, hay là bởi vì bọn họ đi vào bằng cửa bên hông hay vì cửa chính. Hứa Hi cùng Hứa Tuyết vừa tiến vào liền phát hiện là một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu. Xuất hiện ở trước mắt các nàng không phải hoa cỏ tươi tốt, chính là một đạo cổng vòm, hoặc là một tràng nhà ở, làm các nàng có cảm giác ” Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng”.
Cũng may mỗi ngã rẽ đều có bảng hướng dẫn chỉ đường.
“Nha, nơi này cảnh trí thật đẹp.” Hứa Tuyết cảnh trí nơi này không khỏi tán thưởng.
Hứa Hi vừa định nói chuyện, Hứa Tuyết liền kêu lên: “Tỷ tỷ xem kìa, trên mặt đất có phải có cái túi tiền hay không?”
Hứa Hi nhìn theo hướng nàng chỉ thấy một cái túi nằm yên lặng dưới gốc một khóm trúc. Có lẽ là lo lắng có người mắt mù nhìn không thấy, túi tiền này được may từ tơ lụa đỏ tươi, bên trên có thêu lá sen xanh và hoa sen trắng rất tinh xảo.
Hứa Hi hoài nghi đây là một đạo khảo đề.
Không nhặt của rơi thật là một nhân cách cao quý.
Hứa Tuyết kinh ngạc Theo ý kiến của nàng, mọi người đều đẩy người ta vào, vào trước không chuẩn bị khảo thí tốt được. Hứa Hi lại giành lên trước, không phải choáng váng sao?
Nàng đang định khuyên can thì lại nghe thấy Hứa Vĩnh Ích nói: “Nghe tỷ con nói.”
Hứa Tuyết lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo Hứa Hi ra cổng, sau đó cùng nhau vào cửa.
Nữ nhân trạc 30 tuổi tiếp nhận hai công văn trong tay, cao giọng đem tên hai người báo ra tới: “Hứa Hi Tiểu Dung thôn, Hứa Tuyết Tiểu Dung thôn.”
Người trạc 20 tuổi kia liền đem bút đem tên hai người viết ở trên giấy.
Những người ngoài cửa vẫn đang đẩy nhau qua lại xem tình hình, im lặng một lúc rồi lập tức lao tới, tranh giành người thứ ba vào cửa. Những người tinh mắt, nhanh tay nhanh chóng chộp lấy ghế bước vào cửa. Còn những người không xô đẩy được người khác thì hoặc tỏ vẻ bực bội, hoặc nhỏ giọng chửi rủa rồi tránh sang một bên.
Thư viện nữ tử không chỉ là một con đường để thăng tiến mà còn là một cách để nâng cao địa vị xã hội của họ. Hoàng hậu sáng lập học viện đã ra quy củ. Không được lợi dụng gia thế, thân phận đi cửa sau nhập thư viện. Chỉ có thể thông qua con đường khảo thí duy nhất này nhập học. Cho nên một ít thiên kim gia đình quyền quý vì nâng lên giá trị con người, gả cho gia đình tốt cũng tới tham gia khảo thí.
Lúc này, có gia tộc quyền thế kia, mấy bà tử cường tráng đứng ở cửa, dùng thân thể cường tráng ngăn cản những người khác, ép mở đường ra, để cho tiểu thư của bọn họ đi vào. Chờ tiểu thư đi vào mấy bà tử đó mới rời đi.
Khi gặp phải loại người này, các nữ hài xuất thân từ gia đình bình thường không dám lên tiếng, chỉ có thể nén giận mà tránh đi.
Có người tính tình nóng nảy, nhỏ giọng mắng chửi, trên mặt lộ ra oán hận, có người lại tỏ ra ghen tị. Lại có người tính tình nhút nhát, bị người dẫm chân cũng không dám la lên một tiếng, chỉ đành cắn môi nước mắt lưng tròng……
Chỉ là khảo thí, chỉ để người vào một cửa nhỏ bên hông cũng đã có vô số trò hay để xem.
Giám khảo thư viện ẩn trong đám người cũng đã đem những tình huống đó để vào trong mắt. Ai là người vào cửa trước, ai là người đánh nhau vì cãi nhau, ai là người tỏ ra bực tức vì hành động vô ý của người khác, ai là người làm điều đặc biệt... Bởi vì thủ vệ đều đem tên các nàng báo cao cho nên các giám khảo đều nhớ hết.
Có năm hoặc sáu giám khảo như vậy.
Ngoại trừ các giám khảo tham gia đánh giá học viện và Hứa Hi đã đoán được một phần chân tướng thông qua phân tích. Không ai nghĩ rằng khảo thí trong học viện chỉ là vỏ bọc, quan trọng nhất là khảo thí tiến hành tại cửa hông này.
Những tòa nhà cổ kính bình thường đều có quy tắc xây dựng riêng. Những tòa nhà trên trục trung tâm đi vào qua cổng chính đều là những nơi cao ráo, trang nghiêm và quan trọng, những tòa nhà này từ đại sảnh có thể đi qua.
Cũng không biết Thư viện nữ tử này không theo quy củ xây phòng, hay là bởi vì bọn họ đi vào bằng cửa bên hông hay vì cửa chính. Hứa Hi cùng Hứa Tuyết vừa tiến vào liền phát hiện là một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu. Xuất hiện ở trước mắt các nàng không phải hoa cỏ tươi tốt, chính là một đạo cổng vòm, hoặc là một tràng nhà ở, làm các nàng có cảm giác ” Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng”.
Cũng may mỗi ngã rẽ đều có bảng hướng dẫn chỉ đường.
“Nha, nơi này cảnh trí thật đẹp.” Hứa Tuyết cảnh trí nơi này không khỏi tán thưởng.
Hứa Hi vừa định nói chuyện, Hứa Tuyết liền kêu lên: “Tỷ tỷ xem kìa, trên mặt đất có phải có cái túi tiền hay không?”
Hứa Hi nhìn theo hướng nàng chỉ thấy một cái túi nằm yên lặng dưới gốc một khóm trúc. Có lẽ là lo lắng có người mắt mù nhìn không thấy, túi tiền này được may từ tơ lụa đỏ tươi, bên trên có thêu lá sen xanh và hoa sen trắng rất tinh xảo.
Hứa Hi hoài nghi đây là một đạo khảo đề.
Không nhặt của rơi thật là một nhân cách cao quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất