Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 31:
Nếu đây là một đạo khảo đề, nhất định sẽ người trốn ở bên cạnh quan sát hành vi cử chỉ của họ. Hứa Hi mặc dù trong lòng có suy đoán, cũng không cùng Hứa Tuyết nói cái gì để tránh biến khéo thành vụng.
Dù sao cô gái nhỏ Hứa Tuyết này phẩm hạnh đoan chính, không cần nhắc nhở, chỉ cần thuận theo tự nhiên mà hành động là được.
Hứa Tuyết cùng nàng nói xong, nhìn đông nhìn tây rồi nhìn bốn phía, trong miệng nhắc mãi: “Là ai vứt túi tiền vậy?”
Hứa Hi cũng đi theo nàng khắp nơi xem.
Xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi lá trúc, không có thanh âm nào, cũng không thấy bóng người.
Hứa Tuyết nhìn về phía Hứa Hi: “Tỷ, làm sao bây giờ?”
Hứa Hi do dự một chút: “Chúng ta là người đầu tiên tiến vào, cho nên khẳng định không là người khảo thí người đánh rơi, người mất của hẳn là người nơi này. Nếu là ngày thường, chúng ta không gấp, từ từ ở chỗ này cũng không sao. Nhưng chúng ta là tới khảo thí, không thể ở chỗ này chờ. Nếu không…… ”
Nàng nhìn về phía Hứa Tuyết: “Chúng ta đem nó nhặt lên, trong chốc lát giao cho giám khảo, để họ hỏi xem ai làm mất túi tiền.”
“Ân ân, như vậy tốt rồi.” Hứa Tuyết liên tục gật đầu.
Nàng vừa nói, cũng không cần Hứa Hi làm cái gì, chạy tới nhặt túi tiền.
“Đem bên trong đồ vật lấy ra nhìn xem, xác nhận một chút, chúng ta cũng cần biết bên trong có những gì.” Hứa Hi nói.
Hứa Tuyết vội vàng dây cột túi tiền tháo ra trút đồ đạc bên trong ra ngoài.
Bên trong là ba thỏi bạc. Nhìn qua hẳn là một lượng một thỏi, tổng cộng ba lượng.
Hứa Hi thở dài trong lòng, nếu đây là một đạo khảo đề, ban tổ chức cuộc thi cũng quá hào phóng rồi.
Phải biết rằng thời đại này, giống như gia đình Hứa gia nhân khẩu 5 người như vậy, lương thực, rau dưa, gà vịt tự cấp tự túc. Nếu không cần chu cấp tiền cho hài tử đi học đường đọc sách, một năm có hai lượng bạc đủ cho cả nhà tiêu dùng.
Nếu có người cất giấu bạc không giao, Thư viện chẳng phải bị thiệt hại rất nhiều sao?
Nghĩ đến đây nàng không khỏi bật cười.
Ở đây có người theo dõi, ai nhặt được túi tiền, ai không, người trong học viện tự nhiên sẽ biết rõ ràng. Đến lúc đi vào bên trong đi, ai giao túi tiền, ai không giao, tự nhiên cũng tõ dàng rành mạch.
Người không trả tiền, đến lúc đó trực tiếp chỉ rõ ra, làm nàng lấy ra liền xong việc, bạc này không có khả năng bị mất.
“Oa, ba lượng bạc.” Ngốc bạch ngọt Hứa Tuyết nhìn bạc chỉ cảm động thở dài một hơi, hai mắt lấp lánh “Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy nhiều bạc như thế.”
Để phòng ngừa người có ý nghĩ xấu đối với Hứa Tuyết, Hứa Hi trách móc liếc nhìn Hứa Tuyết: “Chẳng lẽ muội đối này sốc bạc này có ý tưởng gì bất thành?”
“Không không không.” Hứa Tuyết vội vàng xua tay “Sao có thể sao? Muội chỉ là nói. Đây là đồ vật của người khác, làm sao chúng ta có thể lấy được? Người bị mất bạc có thể đang rất sốt ruột.”
Hứa Hi biết nàng sẽ như vậy.
Nàng cong môi cười: “Vậy đúng rồi. Nhà chúng ta tuy không có tiền nhưng cũng không phải nông cạn như vậy, cũng không thể làm hỏng phẩm hạnh của mình. Các trưởng bối đã hết lần này đến lần khác dạy dỗ chúng ta phải biết cư xử cho phải đạo.”
Nàng đem túi tiền bỏ vào túi ở tay thôi: “Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi vào nộp lên, đừng để cho người mất túi tiền sốt ruột.”
“Đi.” Hứa Tuyết cũng không có suy nghĩ gì nhiều đi theo Hứa Hi bước nhanh hướng phía trước đi đến.
Khi các nàng rẽ vào một góc một bà tử đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt nôn nóng nhìn khắp mặt đất, trong miệng còn nhắc mãi: “Đi chỗ nào? Như thế nào không thấy?”
Hứa Tuyết xem này tình hình, vội vàng tiến lên hỏi: “Bà bà, bà bà có phải bị mất túi tiền hay không?”
Bà tử vừa nghe lời này tức khắc vui vẻ, liên tục gật đầu: “Đúng đúng, ta bị mất túi tiền. Cô nương có phải thấy ở đâu không?”
“Đúng vậy.” Hứa Tuyết quay đầu nhìn về phía Hứa Hi.
Dù sao cô gái nhỏ Hứa Tuyết này phẩm hạnh đoan chính, không cần nhắc nhở, chỉ cần thuận theo tự nhiên mà hành động là được.
Hứa Tuyết cùng nàng nói xong, nhìn đông nhìn tây rồi nhìn bốn phía, trong miệng nhắc mãi: “Là ai vứt túi tiền vậy?”
Hứa Hi cũng đi theo nàng khắp nơi xem.
Xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi lá trúc, không có thanh âm nào, cũng không thấy bóng người.
Hứa Tuyết nhìn về phía Hứa Hi: “Tỷ, làm sao bây giờ?”
Hứa Hi do dự một chút: “Chúng ta là người đầu tiên tiến vào, cho nên khẳng định không là người khảo thí người đánh rơi, người mất của hẳn là người nơi này. Nếu là ngày thường, chúng ta không gấp, từ từ ở chỗ này cũng không sao. Nhưng chúng ta là tới khảo thí, không thể ở chỗ này chờ. Nếu không…… ”
Nàng nhìn về phía Hứa Tuyết: “Chúng ta đem nó nhặt lên, trong chốc lát giao cho giám khảo, để họ hỏi xem ai làm mất túi tiền.”
“Ân ân, như vậy tốt rồi.” Hứa Tuyết liên tục gật đầu.
Nàng vừa nói, cũng không cần Hứa Hi làm cái gì, chạy tới nhặt túi tiền.
“Đem bên trong đồ vật lấy ra nhìn xem, xác nhận một chút, chúng ta cũng cần biết bên trong có những gì.” Hứa Hi nói.
Hứa Tuyết vội vàng dây cột túi tiền tháo ra trút đồ đạc bên trong ra ngoài.
Bên trong là ba thỏi bạc. Nhìn qua hẳn là một lượng một thỏi, tổng cộng ba lượng.
Hứa Hi thở dài trong lòng, nếu đây là một đạo khảo đề, ban tổ chức cuộc thi cũng quá hào phóng rồi.
Phải biết rằng thời đại này, giống như gia đình Hứa gia nhân khẩu 5 người như vậy, lương thực, rau dưa, gà vịt tự cấp tự túc. Nếu không cần chu cấp tiền cho hài tử đi học đường đọc sách, một năm có hai lượng bạc đủ cho cả nhà tiêu dùng.
Nếu có người cất giấu bạc không giao, Thư viện chẳng phải bị thiệt hại rất nhiều sao?
Nghĩ đến đây nàng không khỏi bật cười.
Ở đây có người theo dõi, ai nhặt được túi tiền, ai không, người trong học viện tự nhiên sẽ biết rõ ràng. Đến lúc đi vào bên trong đi, ai giao túi tiền, ai không giao, tự nhiên cũng tõ dàng rành mạch.
Người không trả tiền, đến lúc đó trực tiếp chỉ rõ ra, làm nàng lấy ra liền xong việc, bạc này không có khả năng bị mất.
“Oa, ba lượng bạc.” Ngốc bạch ngọt Hứa Tuyết nhìn bạc chỉ cảm động thở dài một hơi, hai mắt lấp lánh “Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy nhiều bạc như thế.”
Để phòng ngừa người có ý nghĩ xấu đối với Hứa Tuyết, Hứa Hi trách móc liếc nhìn Hứa Tuyết: “Chẳng lẽ muội đối này sốc bạc này có ý tưởng gì bất thành?”
“Không không không.” Hứa Tuyết vội vàng xua tay “Sao có thể sao? Muội chỉ là nói. Đây là đồ vật của người khác, làm sao chúng ta có thể lấy được? Người bị mất bạc có thể đang rất sốt ruột.”
Hứa Hi biết nàng sẽ như vậy.
Nàng cong môi cười: “Vậy đúng rồi. Nhà chúng ta tuy không có tiền nhưng cũng không phải nông cạn như vậy, cũng không thể làm hỏng phẩm hạnh của mình. Các trưởng bối đã hết lần này đến lần khác dạy dỗ chúng ta phải biết cư xử cho phải đạo.”
Nàng đem túi tiền bỏ vào túi ở tay thôi: “Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi vào nộp lên, đừng để cho người mất túi tiền sốt ruột.”
“Đi.” Hứa Tuyết cũng không có suy nghĩ gì nhiều đi theo Hứa Hi bước nhanh hướng phía trước đi đến.
Khi các nàng rẽ vào một góc một bà tử đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt nôn nóng nhìn khắp mặt đất, trong miệng còn nhắc mãi: “Đi chỗ nào? Như thế nào không thấy?”
Hứa Tuyết xem này tình hình, vội vàng tiến lên hỏi: “Bà bà, bà bà có phải bị mất túi tiền hay không?”
Bà tử vừa nghe lời này tức khắc vui vẻ, liên tục gật đầu: “Đúng đúng, ta bị mất túi tiền. Cô nương có phải thấy ở đâu không?”
“Đúng vậy.” Hứa Tuyết quay đầu nhìn về phía Hứa Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất