Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 41:
Tạ thị không biết rằng chỉ trong vài bước ngắn ngủi, Triệu gia một nhà ba người sinh ra nhiều cảm xúc phức tạp như vậy.
Bà đứng ở cửa phòng chính để nghênh đón họ, đầu tiên đem lực chú ý đặt ở trên người Triệu Như Ngữ.
Triệu Như Ngữ dáng người không cao bằng Hứa Hi, nhưng thắng ở tinh tế yểu điệu. Từ ngũ quan thượng có thể nhìn ra bóng dáng đại ca và đại tẩu đã qua đời. Triệu Như Ngữ dung mạo cũng coi như có thể được coi là trên trung bình. Đặc biệt là đôi mắt ngấn nước, giống như một con nai con mất đi sự bảo vệ của mẫu thân, khiến mọi người vô cớ muốn muốn thương tiếc, che chở nàng.
Chẳng trách tất cả mọi người trong Hầu phủ đều biết nàng không phải hài tử nhà mình, cũng không muốn để nàng rời đi. Quả nhiên là vì ta thấy đáng thương.
Nhớ tới Hứa Hi ngũ quan xinh đẹp cùng khí chất giỏi giang, trong lòng Tạ thị nảy lên một cổ lo lắng.
Nếu như Hứa Hi trở lại Hầu phủ, đối mặt với Triệu Như Ngữ, mặc dù biết rõ Hứa Hi là hài tử Hầu phủ, không chừng Hầu lão phu nhân, Hầu phu nhân cùng Nhị phu nhân tâm cũng hướng về Triệu Như Ngữ nhiều hơn. Người đều đồng tình kẻ yếu, chưa kể Triệu Như Ngữ là một tay các nàng nuôi lớn, không giống Hứa Hi, không có cảm tình gì.
Thấy Triệu Như Ngữ không hề ngẩng đầu nhìn mình mà chỉ nhìn xuống đất, như thể sợ giẫm phải thứ gì đó bẩn thỉu, Tạ thị lắc đầu.
Nữ hài như vậy làm sao sẽ nhận loại thân thích nghèo như họ? Nghĩ đến lời hứa coi bọn họ như người thân mãi mãi của Hứa Hi với nhà họ Hứa, Tạ thị tức khắc vui mừng, không còn chút cảm giác mất mát nào.
Bà đem ánh mắt nhìn trên người Triệu Như Ngữ thu hồi, nhìn về phía Ngụy thị và Triệu Nguyên Lương.
Ngụy thị dung mạo cũng không tồi, tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng khí thế có đủ, hoàn toàn trái ngược với tính khí trong sáng nhu nhược của Triệu Như Ngữ. Triệu Nguyên Lương có ngoại hình trong sáng nhưng mắt hí, mặt vuông và không cao.
Nhìn vào chiều cao, diện mạo của hai người rất khó tưởng tượng Hứa Hi, người có đôi mắt đào hoa rực rỡ, khuôn mặt sáng sủa, dáng người cao ráo sẽ là nữ nhi của họ.
Nguyễn ma ma đỡ Ngụy thị đi đến trước mặt Tạ thị, thấy Tạ thị đứng ngẩn người ở đó, cũng không biết hành lễ, bà cau mày, vẻ mặt không vui.
“Nhị lão gia, Nhị phu nhân, đây là Hứa thái thái Tạ thị.” Bà ta giới thiệu.
Tạ thị lúc này mới phục hồi tinh thần, vén áo hành lễ với hai người: “Nhị lão gia, Nhị phu nhân.”
Ngụy thị nhìn Tạ thị liếc mắt một cái, thấy người bên kia là một phụ nữ nông dân, dung mạo bình thường, mặc y phục đơn sơ, đôi lông mày xinh xắn của bà ta cau lại.
“Ngươi chính là Tạ thị?” Bà khẽ nâng cằm hỏi.
Thái độ này của bà ta, Tạ thị cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chứ đừng nói là không hài lòng.
Trong suy nghĩ của bà, đổi hài tử là lỗi của đại tẩu, Ngụy thị lý nên hận Hứa gia. Nếu là Ngụy thị đối với bà thái độ tốt, như thế mới kỳ quái. Vừa lên đã không vả vào miệng bà, đã xem như giáo dưỡng của vị phu nhân này rất tốt.
“Đúng vậy, phu nhân.” Tạ thị nửa cúi đầu hành lễ với Ngụy thị.
“Ngươi dạy dỗ hài tử như thế nào? Dạy hài tử đến nổi cha mẹ không nhận, đúng là nữ nhân nông gia đanh đá, nửa điểm giáo dưỡng cũng không có. Bộ dáng Hi nhi một khóc hai nháo ba thắt cổ kia, có phải từ ngươi học được hay không? Hôm nay nàng còn tránh chúng ta đi vào huyện thành, thực sự cho rằng chúng ta không thể yêu cầu nàng trở lại? Ngươi mau đi nói cho nàng, nếu nàng không nhanh trở về, ngoan ngoãn cùng chúng ta về nhà, sau này cũng đừng trở về Hầu phủ, xem như cô nương Hứa gia ở chỗ này cũng được. Ngươi thật sự cho rằng chúng ta quan tâm nàng sao?
Nhìn biểu tình hung ác trên mặt Ngụy thị, lại nghe những lời nói vô tình này, Tạ thị đều sợ ngây người.
Đây thật là mẫu thân thân sinh sao?
Mẫu thân nào nghe được nữ nhi bị người đổi, nhìn thấy hoàn cảnh nhà bọn họ, không đau lòng đến muốn chết, hận không thể đem nữ nhi ôm vào lòng yêu thương sao? Sao Ngụy thị này không những không thiếu chút lòng từ bi mà còn nói ra những lời như vậy?
Bà không sợ Hứa Hi nghe được lời này sẽ thương tâm, thật không cùng bà trở về sao?
Bà đứng ở cửa phòng chính để nghênh đón họ, đầu tiên đem lực chú ý đặt ở trên người Triệu Như Ngữ.
Triệu Như Ngữ dáng người không cao bằng Hứa Hi, nhưng thắng ở tinh tế yểu điệu. Từ ngũ quan thượng có thể nhìn ra bóng dáng đại ca và đại tẩu đã qua đời. Triệu Như Ngữ dung mạo cũng coi như có thể được coi là trên trung bình. Đặc biệt là đôi mắt ngấn nước, giống như một con nai con mất đi sự bảo vệ của mẫu thân, khiến mọi người vô cớ muốn muốn thương tiếc, che chở nàng.
Chẳng trách tất cả mọi người trong Hầu phủ đều biết nàng không phải hài tử nhà mình, cũng không muốn để nàng rời đi. Quả nhiên là vì ta thấy đáng thương.
Nhớ tới Hứa Hi ngũ quan xinh đẹp cùng khí chất giỏi giang, trong lòng Tạ thị nảy lên một cổ lo lắng.
Nếu như Hứa Hi trở lại Hầu phủ, đối mặt với Triệu Như Ngữ, mặc dù biết rõ Hứa Hi là hài tử Hầu phủ, không chừng Hầu lão phu nhân, Hầu phu nhân cùng Nhị phu nhân tâm cũng hướng về Triệu Như Ngữ nhiều hơn. Người đều đồng tình kẻ yếu, chưa kể Triệu Như Ngữ là một tay các nàng nuôi lớn, không giống Hứa Hi, không có cảm tình gì.
Thấy Triệu Như Ngữ không hề ngẩng đầu nhìn mình mà chỉ nhìn xuống đất, như thể sợ giẫm phải thứ gì đó bẩn thỉu, Tạ thị lắc đầu.
Nữ hài như vậy làm sao sẽ nhận loại thân thích nghèo như họ? Nghĩ đến lời hứa coi bọn họ như người thân mãi mãi của Hứa Hi với nhà họ Hứa, Tạ thị tức khắc vui mừng, không còn chút cảm giác mất mát nào.
Bà đem ánh mắt nhìn trên người Triệu Như Ngữ thu hồi, nhìn về phía Ngụy thị và Triệu Nguyên Lương.
Ngụy thị dung mạo cũng không tồi, tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng khí thế có đủ, hoàn toàn trái ngược với tính khí trong sáng nhu nhược của Triệu Như Ngữ. Triệu Nguyên Lương có ngoại hình trong sáng nhưng mắt hí, mặt vuông và không cao.
Nhìn vào chiều cao, diện mạo của hai người rất khó tưởng tượng Hứa Hi, người có đôi mắt đào hoa rực rỡ, khuôn mặt sáng sủa, dáng người cao ráo sẽ là nữ nhi của họ.
Nguyễn ma ma đỡ Ngụy thị đi đến trước mặt Tạ thị, thấy Tạ thị đứng ngẩn người ở đó, cũng không biết hành lễ, bà cau mày, vẻ mặt không vui.
“Nhị lão gia, Nhị phu nhân, đây là Hứa thái thái Tạ thị.” Bà ta giới thiệu.
Tạ thị lúc này mới phục hồi tinh thần, vén áo hành lễ với hai người: “Nhị lão gia, Nhị phu nhân.”
Ngụy thị nhìn Tạ thị liếc mắt một cái, thấy người bên kia là một phụ nữ nông dân, dung mạo bình thường, mặc y phục đơn sơ, đôi lông mày xinh xắn của bà ta cau lại.
“Ngươi chính là Tạ thị?” Bà khẽ nâng cằm hỏi.
Thái độ này của bà ta, Tạ thị cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chứ đừng nói là không hài lòng.
Trong suy nghĩ của bà, đổi hài tử là lỗi của đại tẩu, Ngụy thị lý nên hận Hứa gia. Nếu là Ngụy thị đối với bà thái độ tốt, như thế mới kỳ quái. Vừa lên đã không vả vào miệng bà, đã xem như giáo dưỡng của vị phu nhân này rất tốt.
“Đúng vậy, phu nhân.” Tạ thị nửa cúi đầu hành lễ với Ngụy thị.
“Ngươi dạy dỗ hài tử như thế nào? Dạy hài tử đến nổi cha mẹ không nhận, đúng là nữ nhân nông gia đanh đá, nửa điểm giáo dưỡng cũng không có. Bộ dáng Hi nhi một khóc hai nháo ba thắt cổ kia, có phải từ ngươi học được hay không? Hôm nay nàng còn tránh chúng ta đi vào huyện thành, thực sự cho rằng chúng ta không thể yêu cầu nàng trở lại? Ngươi mau đi nói cho nàng, nếu nàng không nhanh trở về, ngoan ngoãn cùng chúng ta về nhà, sau này cũng đừng trở về Hầu phủ, xem như cô nương Hứa gia ở chỗ này cũng được. Ngươi thật sự cho rằng chúng ta quan tâm nàng sao?
Nhìn biểu tình hung ác trên mặt Ngụy thị, lại nghe những lời nói vô tình này, Tạ thị đều sợ ngây người.
Đây thật là mẫu thân thân sinh sao?
Mẫu thân nào nghe được nữ nhi bị người đổi, nhìn thấy hoàn cảnh nhà bọn họ, không đau lòng đến muốn chết, hận không thể đem nữ nhi ôm vào lòng yêu thương sao? Sao Ngụy thị này không những không thiếu chút lòng từ bi mà còn nói ra những lời như vậy?
Bà không sợ Hứa Hi nghe được lời này sẽ thương tâm, thật không cùng bà trở về sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất