Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại
Chương 45:
Nguyễn ma ma chấp nhận cảnh người Hứa gia muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo Hầu phủ, nhưng bà không chấp nhận bọn họn đem Hứa Hi giấu đi, không đưa đủ tiền không đem Hứa Hi trở lại.
Mà bà cũng chỉ là hạ nhân, không hỏi ý kiến Hầu lão phu nhân không dám trực tiếp cùng người Hứa gia xé mặt.
Bà ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tạ thị: “Vậy Hứa thái thái ngươi nói làm sao bây giờ? Lão gia, phu nhân còn đang chờ ở nhà, dù sao cũng phải cho họ một lời giải thích.”
Tạ thị nhìn canh giờ, cùng Nguyễn ma ma thương lượng: “Sao chúng ta không vào trong đợi đi? Không chừng bọn họ đang mua sắm? Dù thế nào đi chăng nữa, buổi trưa bọn họ sẽ trở về. Nếu bọn họ không trở lại đây, bọn họ sẽ đi trở lại thôn Tiểu Dung. Chúng ta ở chỗ này chờ đến trưa không thấy thì trở về?”
Nguyễn ma ma nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này bản thân sốt ruột cũng vô dụng: “Không vấn đề.” Lại chỉ trên cửa khóa, “Hứa thái thái hẳn là có chìa khóa?”
“Đương nhiên.” Tạ phu nhân lấy chìa khóa trong túi ra, mở cổng sân.
Nguyễn ma ma vẫy tay với tiểu nha hoàn nãy giờ vẫn đứng nhìn, thấy nàng chạy chậm tới trước mặt, phân phó: “Hi cô nương trông như thế nào, hôm qua ngươi cũng thấy rồi. Trong chốc lát ta cùng Hứa thái thái đi vào chờ, ngươi đi theo xa phu ở trong thành dạo một vòng. Nhìn thấy Hi cô nương liền đi theo nàng đừng để mất dấu, bỏ ra mấy đồng tiền để nhờ người tới báo tin cho ta.”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn ngồi xổm thân hành lễ, cung kính đáp lễ. Đợi Nguyễn ma ma đi theo Tạ thị vào tòa nhà, nàng leo lên trên xe ngựa, phân phó xa phu đánh xe rời đi.
Nguyễn ma ma giải thích với Tạ thị: “Ta kêu tiểu nha hoàn đi cho ta mua vài thứ.”
Lý do này, Tạ thị tự nhiên không tin. Nhưng bà ấy không có lý do gì để chặn hành động của người khác. Hơn nữa, canh giờ này, bà nghĩ Hứa Hi đã vào thư viện khảo thí, thậm chí đã khảo xong rồi. Sau khi ra ngoài, cho dù gặp phải tiểu nha hoàn cũng không sợ. Cho nên bà chỉ giả vờ như không biết, đun nước pha trà tiếp đãi Nguyễn ma ma.
Trong khi Tạ thị và Nguyễn ma ma đang đợi trong sân nhỏ, Hứa Hi đã cùng hai cha con Hứa Vĩnh Ích trên xe la trở về thôn Tiểu Dung.
Lúc này Triệu Nguyên Lương và Ngụy thị tới thôn Tiểu Dung đã hơn nửa canh giờ. Ngụy thị đang trên bờ vực nổi loạn. Tộc trưởng cùng lí trưởng bồi Triệu Nguyên Lương ở trong phòng, moi hết tất cả những chủ đề mà họ có thể nghĩ ra để nói. Về phần đám thôn dân đang ăn dưa xem náo nhiệt cũng đã giải tán, mỗi người trở về nhà mình, nên làm gì thì làm.
Vì vậy, trước khi xe la của Hứa Hi vào thôn, một số thôn dân đang đi làm đồng đã ngăn họ lại, thở hổn hển chạy đến: “…… Hầu, hầu phủ có người tới, tìm Hi nhi. Tới hình như là Hầu phủ Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân, nghe nói cô nương bị ôm sai cũng đến.”
Nói đến đây, người nam tử trung niên cũng liếc nhìn Hứa Vĩnh Ích một cái.
“Đa tạ Lục bá nói cho cháu.” Hứa Hi cười nói, “Lát nữa để Lê Hoa muội muội đến chỗ cháu, cháu có hai chiếc khăn tay tốt cho tỷ ấy.”
“Ai ai.” Lục bá cười phất phất tay, “Chạy nhanh trở về đi.”
Xe la tiếp tục đi phía trước đi, Hứa Tuyết nhìn về phía Hứa Hi: “Tỷ, làm sao bây giờ?”
“Để xem.” Thấy Hứa Vĩnh Ích cũng vẻ mặt lo lắng, nàng nói, “Xem ra, Hầu gia sẽ không cho ta đi ra ngoài, hôm nay nếu ta không đi cùng bọn họ, nói không chừng ngày mai Lão phu nhân sẽ tới.”
“Nếu như vậy, vậy chi bằng hôm nay theo chân bọn họ trở về.” Hứa Vĩnh Ích nhíu mày nói.
Mà bà cũng chỉ là hạ nhân, không hỏi ý kiến Hầu lão phu nhân không dám trực tiếp cùng người Hứa gia xé mặt.
Bà ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tạ thị: “Vậy Hứa thái thái ngươi nói làm sao bây giờ? Lão gia, phu nhân còn đang chờ ở nhà, dù sao cũng phải cho họ một lời giải thích.”
Tạ thị nhìn canh giờ, cùng Nguyễn ma ma thương lượng: “Sao chúng ta không vào trong đợi đi? Không chừng bọn họ đang mua sắm? Dù thế nào đi chăng nữa, buổi trưa bọn họ sẽ trở về. Nếu bọn họ không trở lại đây, bọn họ sẽ đi trở lại thôn Tiểu Dung. Chúng ta ở chỗ này chờ đến trưa không thấy thì trở về?”
Nguyễn ma ma nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này bản thân sốt ruột cũng vô dụng: “Không vấn đề.” Lại chỉ trên cửa khóa, “Hứa thái thái hẳn là có chìa khóa?”
“Đương nhiên.” Tạ phu nhân lấy chìa khóa trong túi ra, mở cổng sân.
Nguyễn ma ma vẫy tay với tiểu nha hoàn nãy giờ vẫn đứng nhìn, thấy nàng chạy chậm tới trước mặt, phân phó: “Hi cô nương trông như thế nào, hôm qua ngươi cũng thấy rồi. Trong chốc lát ta cùng Hứa thái thái đi vào chờ, ngươi đi theo xa phu ở trong thành dạo một vòng. Nhìn thấy Hi cô nương liền đi theo nàng đừng để mất dấu, bỏ ra mấy đồng tiền để nhờ người tới báo tin cho ta.”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn ngồi xổm thân hành lễ, cung kính đáp lễ. Đợi Nguyễn ma ma đi theo Tạ thị vào tòa nhà, nàng leo lên trên xe ngựa, phân phó xa phu đánh xe rời đi.
Nguyễn ma ma giải thích với Tạ thị: “Ta kêu tiểu nha hoàn đi cho ta mua vài thứ.”
Lý do này, Tạ thị tự nhiên không tin. Nhưng bà ấy không có lý do gì để chặn hành động của người khác. Hơn nữa, canh giờ này, bà nghĩ Hứa Hi đã vào thư viện khảo thí, thậm chí đã khảo xong rồi. Sau khi ra ngoài, cho dù gặp phải tiểu nha hoàn cũng không sợ. Cho nên bà chỉ giả vờ như không biết, đun nước pha trà tiếp đãi Nguyễn ma ma.
Trong khi Tạ thị và Nguyễn ma ma đang đợi trong sân nhỏ, Hứa Hi đã cùng hai cha con Hứa Vĩnh Ích trên xe la trở về thôn Tiểu Dung.
Lúc này Triệu Nguyên Lương và Ngụy thị tới thôn Tiểu Dung đã hơn nửa canh giờ. Ngụy thị đang trên bờ vực nổi loạn. Tộc trưởng cùng lí trưởng bồi Triệu Nguyên Lương ở trong phòng, moi hết tất cả những chủ đề mà họ có thể nghĩ ra để nói. Về phần đám thôn dân đang ăn dưa xem náo nhiệt cũng đã giải tán, mỗi người trở về nhà mình, nên làm gì thì làm.
Vì vậy, trước khi xe la của Hứa Hi vào thôn, một số thôn dân đang đi làm đồng đã ngăn họ lại, thở hổn hển chạy đến: “…… Hầu, hầu phủ có người tới, tìm Hi nhi. Tới hình như là Hầu phủ Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân, nghe nói cô nương bị ôm sai cũng đến.”
Nói đến đây, người nam tử trung niên cũng liếc nhìn Hứa Vĩnh Ích một cái.
“Đa tạ Lục bá nói cho cháu.” Hứa Hi cười nói, “Lát nữa để Lê Hoa muội muội đến chỗ cháu, cháu có hai chiếc khăn tay tốt cho tỷ ấy.”
“Ai ai.” Lục bá cười phất phất tay, “Chạy nhanh trở về đi.”
Xe la tiếp tục đi phía trước đi, Hứa Tuyết nhìn về phía Hứa Hi: “Tỷ, làm sao bây giờ?”
“Để xem.” Thấy Hứa Vĩnh Ích cũng vẻ mặt lo lắng, nàng nói, “Xem ra, Hầu gia sẽ không cho ta đi ra ngoài, hôm nay nếu ta không đi cùng bọn họ, nói không chừng ngày mai Lão phu nhân sẽ tới.”
“Nếu như vậy, vậy chi bằng hôm nay theo chân bọn họ trở về.” Hứa Vĩnh Ích nhíu mày nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất