Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ Đại

Chương 49:

Trước Sau
Triệu Nguyên Lương cũng không muốn làm người xem chê cười Hầu phủ, lập tức khuyên Ngụy thị: “Được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện. Nếu bọn họ không nhận, báo quan cũng không muộn.”

Ngụy thị tự nhiên không muốn báo quan. Những lời bà nói vừa rồi thuần túy chính là hù dọa Hứa Vĩnh Ích.

Lúc này bà ta mới buông Hứa Tuyết ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Hứa Tuyết và Hứa Hi, giống như nếu phạm sai lầm bọn họ sẽ làm loạn trước mặt bà.

Hứa Hi trong lòng mắt trợn trắng, giữ chặt tay Hứa Tuyết: “Đi thôi, đi vào rồi nói.” Dẫn đầu đi hướng cửa viện.

Một lúc sau, hai người tiến vào nhà chính Hứa gia. Theo sát phía sau là Ngụy thị và Triệu Nguyên Lương. Hứa Vĩnh Ích cũng theo sát ở phía sau. Triệu Như Ngữ đứng ở cạnh cửa không có đi vào. Lý ma ma và Phù Sơ cũng đều đứng ở cửa.

Hứa Thành Quan và Trương Thừa Lâm vốn là theo sát ở phía sau Hứa Vĩnh Ích, nhưng khi họ bước vào cổng sân, bước chân chậm lại, chần chừ thật lâu không bước lên hai cấp bậc thang kia.

Vũng nước sâu của Hứa gia và Hầu phủ này, tựa hồ có chút vẩn đục. Lúc này lựa chọn không còn kịp sao?

Triệu Nguyên Lương thấy thế chạy nhanh ra lớn tiếng nói: “Trương lí trưởng, Hứa tộc trưởng, còn thỉnh nhị vị tiến vào làm chứng.”

Hứa Thành Quan và Trương Thừa Lâm không còn cách nào khác đành cắn răng bước vào phòng, ngồi xuống dưới sự ra hiệu của Triệu Nguyên Lương.

Hai tiểu nha hoàn và một gã sai vặt đã sớm theo phân phó của Lý ma ma hạ canh giữ ở cửa. Theo chân bọn họ cùng nhau thủ chính là Hứa Minh Thanh, nhi tử Hứa Thành Quan. Những thôn dân chậm rãi tụ tập xem náo nhiệt cũng không dám tiến vào sân.

Triệu Nguyên Lương lên tiếng trước, hỏi Hứa Vĩnh Ích: “Ngươi là Hứa Vĩnh Ích?”

“Đúng vậy.” Hứa Vĩnh Ích gật đầu không yên.

"Nói thật đi, ai là nữ nhi của ta?" Ánh mắt Triệu Nguyên Lương nhìn về phía Hứa Vĩnh Ích vô cùng sắc bén.



Hứa Vĩnh Ích chỉ chỉ vào Hứa Tuyết: “Đây là nữ nhi của ta, nàng kêu Hứa Tuyết, năm nay mười ba tuổi, nhỏ hơn Hứa Hi nửa tuổi. Năm đó ta nhìn bà mụ đem nàng từ phòng sinh ôm ra. Hứa Hi lúc ấy còn ở trong thành đi theo đại ca đại tẩu của ta, sao có thể tính sai?”

Vừa nói bên này vừa nói với Hứa Thành Quan: “Tam thúc, năm đó là Vương bà tử thôn bên giúp đỡ đỡ đẻ, thời điểm tắm ba ngày ngài còn tới dự, có phải hay không?”

Ông lại nhìn về phía Triệu Nguyên Lương: “Nhị lão gia nếu ngài không tin, ta có thể gọi người đi thỉnh Vương bà tử thôn bên cùng hàng xóm hỗ trợ lúc ấy tới làm chứng. Tiểu Tuyết lúc sinh ra người trong thôn đều biết, người trong thôn cũng nhìn nàng lớn lên, làm sao có thể phạm sai lầm?”

Hứa Tuyết nếu không muốn đi Hầu phủ, Hứa Hi tự nhiên sẽ không để Ngụy thị càn quấy.

Nàng cũng mở miệng: “Hôm qua ma ma trong phủ các ngươi tới, ta đã nói, cho các ngươi lấy bằng chứng tới đây. Hôm nay các ngươi tới đây cũng vậy, lấy bằng chứng ra rồi nói! Môi trên môi dưới không được chạm vào nhau, muốn nói ai là nữ nhi các người thì liền như vậy?

Hôm qua tới nhận ta không tính, hôm nay tới còn đổi người nhận, các ngươi nhận nữ nhi cũng quá tùy tiện đi? Người thôn Tiểu Dung chúng ta dễ bị ức hiếp như vậy, các ngươi nói người nào thì chính là người đó sao? ”

Nàng nhìn lí trưởng Trương Thừa Lâm, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi còn tùy tiện phân biệt ở chỗ này, ngày mai ta đi nha môn huyện đánh trống kêu oan. Hứa gia nuôi lớn một nữ nhi, tùy tiện để các người dẫn đi. Ai biết các người đem người muốn làm gì? Lừa bán phụ nữ nhà lành, chính là tội lớn. Đừng tưởng rằng các ngươi là người Hầu phủ là có thể coi thường kỷ cương quốc pháp!”

Nói ra những lời này, không chỉ Triệu Nguyên Lương sắc mặt trắng bệch, Trương Thừa Lâm và Hứa Thành Quan sắc mặt cũng khó coi, ngay cả Hứa Vĩnh Ích sợ cũng phải khiếp sợ.

Hầu phủ tới nhận thân, ông tuy luyến tiếc Hứa Hi, nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện tốt. Hứa Hi là thiên kim Hầu phủ, không cần đi theo họ để chịu đựng gian khổ.

Ông thật không ngờ tới sự tình xảy ra như vậy.

Bây giờ ông ta thực sự không dám để Hứa Hi đi theo Triệu Nguyên Lương, Ngụy thị đi trở về.

Ông nói: “Đúng vậy, các ngươi tới nhận người, mau lấy ra bằng chứng, tốt nhất có quan phủ chứng minh. Nếu không, nhà chúng ta mặc kệ nữ nhi nào cũng đều không thể cùng các ngươi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau