Chương 18
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, niên HE.
Biên tập: Đậu
.:. 18.:.
Thành phố này thường đổ mưa, tôi đã quen với điều này, ngoài trời âm u mưa xiết không ngớt.
Tôi ngồi trên sofa nhỏ kế bên cửa sổ bần thần một hồi rồi chẳng nói chẳng rằng mang dép đi ra sofa phòng khách, âm thanh nói chuyện im bặt, ánh mắt xa lạ nhìn sang.
Tôi căng thẳng cúi đầu nhìn dép bông, quen chân bước tới sofa Adam ngồi, cởi dép bò vào trong lòng anh ta vùi đầu nói nhỏ.
"Lạnh."
Người Adam ấm lắm, khác hoàn toàn với màu tóc và đôi con ngươi nhạt màu, là nơi tôi lưu luyến trong những ngày mưa lạnh lẽo thế này.
Từ sau khi về nhà ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm Adam, họ nói tiếng Đức tôi nghe không hiểu.
Adam không muốn quấy rầy tôi, từng tỏ ý muốn ra bên ngoài để bàn việc với họ nhưng tôi không muốn xa đối phương, không muốn căn nhà này chỉ còn lại một mình mình nên đáp lại không sao đâu.
Dần dà người đến tìm Adam đều sẽ đến nhà của tôi, hình như họ biết quan hệ của tôi với Adam nên đều nhắm mắt làm ngơ trước sự tồn tại của tôi.
Adam xoa tóc tôi, lấy chiếc chăn nhỏ phủ ở thành sofa đắp lên người tôi, tiếp tục nói chuyện với người kia.
Giọng anh ta trầm, nói vừa nhanh vừa không có tình cảm, nhưng bàn tay đang vuốt ve tôi thì lại nóng hầm hập.
Chẳng lâu sau người ở trong phòng khách đi về, Adam tưởng tôi ngủ, đang tính bế tôi vào phòng ngủ thì bị tôi ngăn lại, nhìn ra cửa sổ nói.
"Tôi muốn qua đó chơi đàn."
Cạnh cửa sổ trừ sofa nhỏ và chăn ra thì còn kê một chiếc piano màu trắng, ngày trước tôi ầm ĩ đòi học piano, cha mẹ mua cho một chiếc, mời giáo viên dạy đàn đến nhưng không được bao lâu thì tôi không chịu nổi luyện tập khô khan thành ra bỏ dở giữa chừng.
Đến giờ tôi chỉ biết đàn mỗi một bài "Đám Cưới Trong Mơ".
Tôi không thích trời mưa ẩm ướt, cực kỳ không thích đi ra ngoài ngày mưa, vừa bẩn vừa bị bùn đất bắn vào người dù cẩn thận cỡ nào chăng nữa, nên khi trời mưa mà có thể ngồi trong nhà tâm trạng tôi sẽ rất tốt.
Bầu không khí yên ả tĩnh lặng, tôi ngồi trên ghế đàn bài duy nhất mình biết, đầu ngón tay lả lướt tự nhiên nhưng đầu óc trống rỗng.
Adam đứng kế piano nhìn tôi, chăm chú lắng nghe.
Đàn hết bài, tôi ngồi im lặng, tâm trạng sung sướng dần lắng đọng, mông lung nhìn ra màn mưa bên ngoài, lẩm bẩm.
"Mưa lớn ghê."
Adam ngồi xuống bên cạnh, nắm vai ấn tôi vào lòng anh ta.
Tôi khó hiểu nhìn đối phương thì bị nhét một vật cứng vào tay, cúi đầu nhìn hóa ra là sô cô la trắng.
Chẳng biết từ lúc nào, trong túi của Adam toàn bỏ sô cô la trắng.
Tôi xé bao bì bẻ một miếng ngậm trong miệng, vị ngọt lan ra, khen lúng búng.
"Ngọt quá."
Adam nhích sang hôn lên môi tôi, nói phụ họa.
"Ừ rất ngọt."
Tôi đang ngớ ra thì đối phương đặt ngón tay thuôn dài lên phím đàn đen trắng, tiếng đàn êm ái trôi chảy thoát ra từ đầu ngón tay của anh ta, lấp kín căn biệt thự trống vắng.
Tiếng mưa rơi ầm ĩ lần nữa bị tiếng đàn piano lấn át, tôi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng quấy nhiễu đối phương, ngậm sô cô la nghe anh ta đàn.
Một bài ca tiết tấu vui vẻ, tiếng mưa bên ngoài không còn đáng ghét.
Anh ta ngừng lại, tôi không cầm lòng được khen ngợi.
"Anh đỉnh ghê vậy đó, còn biết đàn piano nữa."
Adam vòng ôm tôi từ phía sau, cúi đầu dụi mặt tôi như một con chó cỡ bự bám người, nghiêm túc khen.
"Em cũng rất giỏi."
Tôi ngại ngùng nói lí nhí thẳng thắn.
"Tôi chỉ biết đàn mỗi bài đó, không giống anh, chắc chắn anh biết đàn rất nhiều bài."
"Tôi có thể dạy em."
Những ngón tay nhìn rõ khớp xương phủ lên tay tôi, nâng nó đặt lên phím đàn, ấn phím phát ra tiếng lanh lảnh.
Tôi lầu bầu.
"Tôi không muốn học, chán lắm, nghe anh đàn là đủ rồi."
Adam không tiếp tục chủ đề này, anh ta chăm chú nghịch ngón tay tôi, khẩy mái tóc dài của tôi, bất ngờ hỏi.
"Em muốn quay lại trường học không?"
Tôi ngây ra, cắn môi cúi đầu thấp hơn.
"Tôi không muốn."
Tôi bỏ đi đã lâu, nếu nó đúng là lời vu oan hãm hại thì đáng lẽ tôi phải quay trở lại ngay sau khi bị bắt, nhưng giờ đã mấy tháng trôi qua, dù tôi giải thích sự thật thì chắc chắn họ cũng không tin.
Gương mặt của bạn học trở nên mơ hồ, còn những kiến thức đã học cũng sắp trôi tuột khỏi đầu.
Adam luôn dung túng tôi thế mà lại kiên quyết.
"Không được, em phải quay về trường học."
Tôi mở to mắt nhìn đối phương, tức giận chống cự.
"Tôi không muốn! Tôi đã nói mình không muốn!"
Nói xong nhảy xuống khỏi đùi anh ta, tức tối chạy lên cầu thang, Adam gọi ở phía sau, tiếng bước chân vừa nhanh vừa nặng đuổi theo.
Anh ta ôm chầm tôi từ đằng sau, đổi giọng thỏa hiệp.
"Em không muốn thì không đi, học tại nhà nhé?"
Cơn giận mới vừa dâng lên trong lòng bị giọng nói dịu dàng của anh ta dỗ xuống, tôi không thể trách cứ Adam điều gì, vì đây vốn dĩ là do tôi sai.
Tôi trách đối phương vì sao lại tốt với mình như vậy, tốt đến nỗi tôi ngày càng dựa dẫm vào sự dung túng của anh ta, thích gì làm nấy, còn kiêu căng hơn cả khi cha mẹ còn sống.
Tôi hiểu lý do.
Ban đầu thì nghĩ rằng thật khó tin nổi, nhưng mọi hành động của đối phương đều biểu đạt rõ mười mươi, từ lần đầu tiên anh ta cho phép tôi đi bên cạnh ở trong tù thì tôi đã khác biệt đối với anh ta.
Adam thật sự thích tôi ư?
Tâm tôi rối bời, thẫn thờ rất lâu mới hoàn hồn, mà anh ta vẫn lặng lẽ đợi tôi.
Bất giác trong lòng sinh ra chút hoảng loạn mất tự nhiên, tôi cúi đầu.
"Vậy thì học tại nhà."
Adam cười khẽ, tiếng cười dán vào dái tai, chấn động tê rần trái tim.
Anh ta nói bằng giọng ôn hòa, khen ngợi.
"Ngoan quá."
Tôi lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Ngoài dự đoán là Adam không mời giáo viên đến dạy học, anh ta hỏi tình hình học hành của tôi ở trường xong tìm sách giáo khoa các môn, nhanh chóng đọc hết xong đích thân phụ đạo cho tôi.
Tôi khiếp sợ trước thiên phú khác người của đối phương, hâm mộ chết đi được, trong lúc học hay cố tình hỏi mấy câu khiêu khích mà anh ta vẫn có thể trả lời từng câu một.
Adam quả thật là một người thông minh.
Tôi không ngừng khen thầm trong bụng.
Trải qua nhiều ngày mưa cuối cùng cũng đón một ngày sáng sủa, nhà cửa cũng thanh tịnh hơn, không còn ai đến tìm Adam, hôm đó Adam chủ động nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài.
Tôi phân vân rất lâu mới đồng ý.
Bây giờ tôi cảm giác mình cứ như sinh vật sợ ánh sáng mọc trốn trong góc, sống co ro ở nơi ẩm ướt lạnh lẽo, hận không thể cắt đứt với tất cả mọi người.
Trừ Adam.
Nơi này là thành phố phồn hoa của nước Anh, mỗi ngày đều nhìn thấy đa dạng du khách, trường tôi không ở xung quanh đây nên sẽ không bắt gặp bạn học quen, giúp tôi thả lỏng hơn.
"Gia, đã lấy về hết mọi thứ mà những kẻ kia cướp từ chỗ em, em muốn trừng phạt chúng chứ?"
Adam kéo tôi ngồi xuống băng ghế dài bên hồ, phơi nắng một lúc mới hỏi.
Tôi được ánh nắng sưởi ấm áp khoan khoái, tâm trạng trì trệ dai dẳng theo các cơn mưa dầm cũng tươi sáng quang đãng hơn rất nhiều, nghe anh ta nói thì ngẩn ra rồi lắc đầu.
"Không cần, tôi chỉ không muốn họ quay lại quấy rối tôi."
Adam "Ừ", không nói tiếp, tôi biết anh ta sẽ xử lý tốt những chuyện này, cũng giống như trước đó anh ta trả lại ngôi nhà suýt nữa bị bán đấu giá cho tôi.
Khi ấy Adam cũng hỏi muốn đưa chú Đinh thím Lưu về không, tôi hỏi tình huống của họ ở trong nước, ngẫm nghĩ rất lâu mới trả lời là không cần.
Ngày xưa lúc họ còn sống ở nhà chúng tôi tuy sống tốt nhưng chung quy người Trung Quốc luôn lưu luyến cố hương, tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ thành thử không có tình cảm với quốc nội, nhưng đồng lứa như họ đã sống ở trong nước rất lâu, trải qua chiến loạn mới đi theo cha mẹ tôi qua nước ngoài để phụng dưỡng.
Cha mẹ đã qua đời, tôi không muốn quãng đời còn lại của họ vất vả vì tôi, chỉ cho người mang tin tức tôi bình an về đó.
Chúng tôi mời đầu bếp mới đến biệt thự, món ăn Trung lẫn Tây đều rất ngon, tôi không thể thích nghi nhưng vẫn đang cố làm quen.
Không chỉ làm quen đầu bếp mới mà còn làm quen với những thay đổi mới, hơi thở mới, người bầu bạn mới và cuộc sống mới.
Tôi quá quen với vùng này, có rất nhiều viện bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật mỹ lệ, Adam tỏ ra hứng thú nên tôi dẫn anh ta đi xem, nhỏ giọng giới thiệu những thứ ấy với anh ta.
Tôi đoán có lẽ anh ta cũng biết, vì trông anh ta có vẻ nhận được nền giáo dục tốt từ nhỏ, hệt như hoàng tử vàng chói lọi, do ma xui quỷ khiến mới vào tù và nảy sinh cuộc gặp giữa chúng tôi.
Nghĩ đến đây tôi sực nhớ mình chưa từng hỏi anh ta một câu đã tò mò từ rất lâu, thế là nhìn sang đối phương hỏi khẽ.
"Tôi có thể hỏi anh là anh phạm tội gì mà vào tù không?"
Adam đang thưởng thức một bức họa trên tường, ánh mắt chú tâm trông rất quyến rũ, nhiều người ở xung quanh đều đang trộm nhìn anh ta.
Adam nghe thấy tôi hỏi thì nghiêng đầu nhìn, nghĩ ngợi xong ghé sát tai tôi thấp giọng trả lời.
"Vì anh chị em của tôi đều mưu tính cướp đoạt tài sản, thật phiền phức, tôi muốn tìm nơi thanh tịnh sống."
Tôi suy đoán cỡ nào cũng không ngờ được đáp án này, há miệng trợn mắt nhìn đối phương, mãi lúc sau mới lầm bầm.
"Bao nhiêu người không muốn vào tù, còn anh thì hay quá, tự dâng mình vào đó."
Trong giọng nói pha lẫn sự xót xa đố kị, đố kị anh ta thích làm gì thì làm, đố kị lúc ấy tôi nhỏ bé yếu ớt dù bị vu oan cũng không thể chứng minh, thế mà anh ta lại xem đó thành nơi để nghỉ ngơi.
Chẳng trách cảnh ngục cũng khách khí với anh ta.
Adam cười, hôn lên má rồi nắm tay tôi nói.
"Mình đi ăn tối thôi."
Bỗng chốc mọi ánh nhìn của người xung quanh đồng loạt chuyển sang người tôi, tôi hơi ngại nhưng yên lòng khó hiểu, gật đầu với đối phương.
Nhưng không thể đi ăn tối như ý muốn, khi chúng tôi bước ra khỏi triển lãm mỹ thuật thì bị người ta chặn lại, là người phụ nữ từng xuất hiện ở bến tàu, đổi chiếc váy khác nhưng vẫn tao nhã chuẩn mực.
Trước hết cô ta nhìn tôi, sau nhìn sang Adam nói gì đó.
Adam siết bàn tay đang nắm tay tôi, cau mày lạnh giọng đáp lại.
Tôi nhận ra bầu không khí không tốt, bất giác nấp ra sau Adam, căng thẳng nắm góc áo đối phương.
Mấy phút sau hình như họ đã bàn xong, Adam quay sang hỏi tôi.
"Gia, mình đi chỗ khác ăn tối nhé?"
Tôi lưỡng lự nhìn đối phương, sợ hãi trước nơi xa lạ, không dám đồng ý.
Anh ta nghĩ rồi bổ sung.
"Chiêm Nhận cũng có ở đó."
Tôi nghe xong lập tức đồng ý.
"Chiêm Nhận có ở đó thật không? Vậy tôi đi!"
Adam thấy vẻ mặt mừng rỡ tươi rói của tôi thì có vẻ không vui, nhưng vẫn kéo tôi ngồi lên xe của người phụ nữ kia.
Trên đường đi cô ta không nói gì với Adam, tôi cũng chìm sâu vào niềm sung sướng sắp được gặp Chiêm Nhận, còn có nỗi lo sâu sắc.
Chẳng phải Chiêm Nhận đã bỏ trốn rồi sao? Vì sao anh ấy vẫn còn ở bên Anthony?
Không lẽ Anthony bắt được anh ấy?
Tôi nặng nề tâm sự, nôn nóng bất an suốt đường đi, Adam nhận ra sự bất thường, anh ta vỗ về mu bàn tay tôi.
Xe lái đến nơi tôi chưa từng đến trước đây, bị che khuất, nhìn có vẻ không dám lại gần.
Xuống xe đi vào, không ngờ trước mặt là một phòng khách rộng lớn, một nam một nữ ngồi trên sofa lớn trò chuyện, sắc mặt rất tệ, Anthony ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh còn Chiêm Nhận ngồi một bên sofa.
Tôi nhìn thấy Chiêm Nhận thì gọi tên y, rảo bước tới chỗ y.
Nhưng bị Adam kéo tay, tôi ngạc nhiên quay sang nhìn đối phương, anh ta nắm chặt tay tôi không buông, trong con ngươi nhạt màu có nỗi tủi thân khó hiểu.
Tôi chết trân, lưỡng lự không đi nữa.
Adam có việc cần nói với họ, cách đây không xa là bàn ăn, tôi và Chiêm Nhận đi tới bàn ăn trước.
Cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện riêng với y, tôi không nhịn được hỏi.
"Sao anh ở đây? Anh bỏ trốn rồi cơ mà? Có phải Anthony..."
Nói đến đây tôi vẫn sợ hãi trộm liếc sang Anthony.
Chiêm Nhận biết tôi sợ Anthony, y chắn tầm mắt hung ác của Anthony, nhẹ nhàng giải thích.
"Tự anh quay lại, em đừng lo."
"Vì sao chứ? Lúc đó anh muốn rời khỏi nhà tù lắm mà, còn có người đến giúp anh, sao anh muốn quay lại?"
Nghĩ trăm cách cũng không hiểu, tôi nghi Chiêm Nhận nói dối gạt tôi nhằm che đậy sự tàn bạo của Anthony với y.
Chiêm Nhận lắc đầu, xoa gương mặt trắng bệch của tôi, ngữ điệu đau lòng.
"Sài Gia, xin lỗi vì anh chưa nói với em thật ra anh là cảnh sát."
Lúc trong tù tôi chỉ nghĩ Chiêm Nhận là tù nhân, sau khi vào đó mới biết Anthony cũng giống như tôi, hóa ra y đã biết Anthony từ trước khi vào tù, thậm chí còn chứng kiến quá trình trưởng thành của Anthony.
Mấy đời gia tộc của Anthony đều liên quan đến hắc đạo, là gia tộc rất nguy hiểm, Chiêm Nhận bị cấp trên phái đi nằm vùng trong gia tộc của Anthony, ban đầu chỉ ẩn nấp bên cạnh gia chủ khi ấy, cũng chính là anh trai của Anthony, nhưng sau này y bị điều đến bên Anthony.
Chiêm Nhận mất liên lạc với tổ chức, chỉ đành tiếp tục chờ đợi, đợi đến mấy năm, đến tận khi Anthony lớn lên, lặng lẽ thần không biết quỷ không hay nắm gia tộc trong tay, rốt cuộc Chiêm Nhận mới liên lạc được với tổ chức.
Lúc ấy Anthony đã là gia chủ mới, Chiêm Nhận lại là người hắn tín nhiệm, vì thế cấp trên ra lệnh y tiếp tục nằm vùng bên cạnh Anthony, tranh thủ tóm hết gia tộc Anthony một lần.
Thế nhưng về sau thân phận nằm vùng bị bại lộ, Anthony giận dữ song không giết y.
Những bí mật Chiêm Nhận đưa ra đủ tống Anthony vào tù, Anthony vào thật, nhưng dắt theo Chiêm Nhận.
Khi đó Chiêm Nhận đã nằm vùng bên ngoài quá nhiều năm, y vẫn luôn ghi nhớ lời cấp trên đã hứa là hoàn thành nhiệm vụ này sẽ cho y rút lui, cho y về nhà, y bèn nghĩ trăm phương ngàn kế vượt ngục ra ngoài, quay về đất nước.
Nhưng lý do vì sao sau đó Chiêm Nhận tự nguyện bị Anthony đuổi theo dẫn về thì y chỉ nói một câu mập mờ.
"Sau khi về nước mới phát hiện chẳng có nghĩa lý gì hết."
Tôi không hiểu câu ấy, mọi chuyện y kể đủ để tôi tiêu hóa rất lâu, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Chiêm Nhận nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của tôi thì cười, nhẹ giọng nói đầy áy náy.
"Anh còn tính xin lỗi em, lúc đó đã hứa sẽ dắt em trốn cùng mà lại thất hứa."
Hết 18.
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, niên HE.
Biên tập: Đậu
.:. 18.:.
Thành phố này thường đổ mưa, tôi đã quen với điều này, ngoài trời âm u mưa xiết không ngớt.
Tôi ngồi trên sofa nhỏ kế bên cửa sổ bần thần một hồi rồi chẳng nói chẳng rằng mang dép đi ra sofa phòng khách, âm thanh nói chuyện im bặt, ánh mắt xa lạ nhìn sang.
Tôi căng thẳng cúi đầu nhìn dép bông, quen chân bước tới sofa Adam ngồi, cởi dép bò vào trong lòng anh ta vùi đầu nói nhỏ.
"Lạnh."
Người Adam ấm lắm, khác hoàn toàn với màu tóc và đôi con ngươi nhạt màu, là nơi tôi lưu luyến trong những ngày mưa lạnh lẽo thế này.
Từ sau khi về nhà ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm Adam, họ nói tiếng Đức tôi nghe không hiểu.
Adam không muốn quấy rầy tôi, từng tỏ ý muốn ra bên ngoài để bàn việc với họ nhưng tôi không muốn xa đối phương, không muốn căn nhà này chỉ còn lại một mình mình nên đáp lại không sao đâu.
Dần dà người đến tìm Adam đều sẽ đến nhà của tôi, hình như họ biết quan hệ của tôi với Adam nên đều nhắm mắt làm ngơ trước sự tồn tại của tôi.
Adam xoa tóc tôi, lấy chiếc chăn nhỏ phủ ở thành sofa đắp lên người tôi, tiếp tục nói chuyện với người kia.
Giọng anh ta trầm, nói vừa nhanh vừa không có tình cảm, nhưng bàn tay đang vuốt ve tôi thì lại nóng hầm hập.
Chẳng lâu sau người ở trong phòng khách đi về, Adam tưởng tôi ngủ, đang tính bế tôi vào phòng ngủ thì bị tôi ngăn lại, nhìn ra cửa sổ nói.
"Tôi muốn qua đó chơi đàn."
Cạnh cửa sổ trừ sofa nhỏ và chăn ra thì còn kê một chiếc piano màu trắng, ngày trước tôi ầm ĩ đòi học piano, cha mẹ mua cho một chiếc, mời giáo viên dạy đàn đến nhưng không được bao lâu thì tôi không chịu nổi luyện tập khô khan thành ra bỏ dở giữa chừng.
Đến giờ tôi chỉ biết đàn mỗi một bài "Đám Cưới Trong Mơ".
Tôi không thích trời mưa ẩm ướt, cực kỳ không thích đi ra ngoài ngày mưa, vừa bẩn vừa bị bùn đất bắn vào người dù cẩn thận cỡ nào chăng nữa, nên khi trời mưa mà có thể ngồi trong nhà tâm trạng tôi sẽ rất tốt.
Bầu không khí yên ả tĩnh lặng, tôi ngồi trên ghế đàn bài duy nhất mình biết, đầu ngón tay lả lướt tự nhiên nhưng đầu óc trống rỗng.
Adam đứng kế piano nhìn tôi, chăm chú lắng nghe.
Đàn hết bài, tôi ngồi im lặng, tâm trạng sung sướng dần lắng đọng, mông lung nhìn ra màn mưa bên ngoài, lẩm bẩm.
"Mưa lớn ghê."
Adam ngồi xuống bên cạnh, nắm vai ấn tôi vào lòng anh ta.
Tôi khó hiểu nhìn đối phương thì bị nhét một vật cứng vào tay, cúi đầu nhìn hóa ra là sô cô la trắng.
Chẳng biết từ lúc nào, trong túi của Adam toàn bỏ sô cô la trắng.
Tôi xé bao bì bẻ một miếng ngậm trong miệng, vị ngọt lan ra, khen lúng búng.
"Ngọt quá."
Adam nhích sang hôn lên môi tôi, nói phụ họa.
"Ừ rất ngọt."
Tôi đang ngớ ra thì đối phương đặt ngón tay thuôn dài lên phím đàn đen trắng, tiếng đàn êm ái trôi chảy thoát ra từ đầu ngón tay của anh ta, lấp kín căn biệt thự trống vắng.
Tiếng mưa rơi ầm ĩ lần nữa bị tiếng đàn piano lấn át, tôi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng quấy nhiễu đối phương, ngậm sô cô la nghe anh ta đàn.
Một bài ca tiết tấu vui vẻ, tiếng mưa bên ngoài không còn đáng ghét.
Anh ta ngừng lại, tôi không cầm lòng được khen ngợi.
"Anh đỉnh ghê vậy đó, còn biết đàn piano nữa."
Adam vòng ôm tôi từ phía sau, cúi đầu dụi mặt tôi như một con chó cỡ bự bám người, nghiêm túc khen.
"Em cũng rất giỏi."
Tôi ngại ngùng nói lí nhí thẳng thắn.
"Tôi chỉ biết đàn mỗi bài đó, không giống anh, chắc chắn anh biết đàn rất nhiều bài."
"Tôi có thể dạy em."
Những ngón tay nhìn rõ khớp xương phủ lên tay tôi, nâng nó đặt lên phím đàn, ấn phím phát ra tiếng lanh lảnh.
Tôi lầu bầu.
"Tôi không muốn học, chán lắm, nghe anh đàn là đủ rồi."
Adam không tiếp tục chủ đề này, anh ta chăm chú nghịch ngón tay tôi, khẩy mái tóc dài của tôi, bất ngờ hỏi.
"Em muốn quay lại trường học không?"
Tôi ngây ra, cắn môi cúi đầu thấp hơn.
"Tôi không muốn."
Tôi bỏ đi đã lâu, nếu nó đúng là lời vu oan hãm hại thì đáng lẽ tôi phải quay trở lại ngay sau khi bị bắt, nhưng giờ đã mấy tháng trôi qua, dù tôi giải thích sự thật thì chắc chắn họ cũng không tin.
Gương mặt của bạn học trở nên mơ hồ, còn những kiến thức đã học cũng sắp trôi tuột khỏi đầu.
Adam luôn dung túng tôi thế mà lại kiên quyết.
"Không được, em phải quay về trường học."
Tôi mở to mắt nhìn đối phương, tức giận chống cự.
"Tôi không muốn! Tôi đã nói mình không muốn!"
Nói xong nhảy xuống khỏi đùi anh ta, tức tối chạy lên cầu thang, Adam gọi ở phía sau, tiếng bước chân vừa nhanh vừa nặng đuổi theo.
Anh ta ôm chầm tôi từ đằng sau, đổi giọng thỏa hiệp.
"Em không muốn thì không đi, học tại nhà nhé?"
Cơn giận mới vừa dâng lên trong lòng bị giọng nói dịu dàng của anh ta dỗ xuống, tôi không thể trách cứ Adam điều gì, vì đây vốn dĩ là do tôi sai.
Tôi trách đối phương vì sao lại tốt với mình như vậy, tốt đến nỗi tôi ngày càng dựa dẫm vào sự dung túng của anh ta, thích gì làm nấy, còn kiêu căng hơn cả khi cha mẹ còn sống.
Tôi hiểu lý do.
Ban đầu thì nghĩ rằng thật khó tin nổi, nhưng mọi hành động của đối phương đều biểu đạt rõ mười mươi, từ lần đầu tiên anh ta cho phép tôi đi bên cạnh ở trong tù thì tôi đã khác biệt đối với anh ta.
Adam thật sự thích tôi ư?
Tâm tôi rối bời, thẫn thờ rất lâu mới hoàn hồn, mà anh ta vẫn lặng lẽ đợi tôi.
Bất giác trong lòng sinh ra chút hoảng loạn mất tự nhiên, tôi cúi đầu.
"Vậy thì học tại nhà."
Adam cười khẽ, tiếng cười dán vào dái tai, chấn động tê rần trái tim.
Anh ta nói bằng giọng ôn hòa, khen ngợi.
"Ngoan quá."
Tôi lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Ngoài dự đoán là Adam không mời giáo viên đến dạy học, anh ta hỏi tình hình học hành của tôi ở trường xong tìm sách giáo khoa các môn, nhanh chóng đọc hết xong đích thân phụ đạo cho tôi.
Tôi khiếp sợ trước thiên phú khác người của đối phương, hâm mộ chết đi được, trong lúc học hay cố tình hỏi mấy câu khiêu khích mà anh ta vẫn có thể trả lời từng câu một.
Adam quả thật là một người thông minh.
Tôi không ngừng khen thầm trong bụng.
Trải qua nhiều ngày mưa cuối cùng cũng đón một ngày sáng sủa, nhà cửa cũng thanh tịnh hơn, không còn ai đến tìm Adam, hôm đó Adam chủ động nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài.
Tôi phân vân rất lâu mới đồng ý.
Bây giờ tôi cảm giác mình cứ như sinh vật sợ ánh sáng mọc trốn trong góc, sống co ro ở nơi ẩm ướt lạnh lẽo, hận không thể cắt đứt với tất cả mọi người.
Trừ Adam.
Nơi này là thành phố phồn hoa của nước Anh, mỗi ngày đều nhìn thấy đa dạng du khách, trường tôi không ở xung quanh đây nên sẽ không bắt gặp bạn học quen, giúp tôi thả lỏng hơn.
"Gia, đã lấy về hết mọi thứ mà những kẻ kia cướp từ chỗ em, em muốn trừng phạt chúng chứ?"
Adam kéo tôi ngồi xuống băng ghế dài bên hồ, phơi nắng một lúc mới hỏi.
Tôi được ánh nắng sưởi ấm áp khoan khoái, tâm trạng trì trệ dai dẳng theo các cơn mưa dầm cũng tươi sáng quang đãng hơn rất nhiều, nghe anh ta nói thì ngẩn ra rồi lắc đầu.
"Không cần, tôi chỉ không muốn họ quay lại quấy rối tôi."
Adam "Ừ", không nói tiếp, tôi biết anh ta sẽ xử lý tốt những chuyện này, cũng giống như trước đó anh ta trả lại ngôi nhà suýt nữa bị bán đấu giá cho tôi.
Khi ấy Adam cũng hỏi muốn đưa chú Đinh thím Lưu về không, tôi hỏi tình huống của họ ở trong nước, ngẫm nghĩ rất lâu mới trả lời là không cần.
Ngày xưa lúc họ còn sống ở nhà chúng tôi tuy sống tốt nhưng chung quy người Trung Quốc luôn lưu luyến cố hương, tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ thành thử không có tình cảm với quốc nội, nhưng đồng lứa như họ đã sống ở trong nước rất lâu, trải qua chiến loạn mới đi theo cha mẹ tôi qua nước ngoài để phụng dưỡng.
Cha mẹ đã qua đời, tôi không muốn quãng đời còn lại của họ vất vả vì tôi, chỉ cho người mang tin tức tôi bình an về đó.
Chúng tôi mời đầu bếp mới đến biệt thự, món ăn Trung lẫn Tây đều rất ngon, tôi không thể thích nghi nhưng vẫn đang cố làm quen.
Không chỉ làm quen đầu bếp mới mà còn làm quen với những thay đổi mới, hơi thở mới, người bầu bạn mới và cuộc sống mới.
Tôi quá quen với vùng này, có rất nhiều viện bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật mỹ lệ, Adam tỏ ra hứng thú nên tôi dẫn anh ta đi xem, nhỏ giọng giới thiệu những thứ ấy với anh ta.
Tôi đoán có lẽ anh ta cũng biết, vì trông anh ta có vẻ nhận được nền giáo dục tốt từ nhỏ, hệt như hoàng tử vàng chói lọi, do ma xui quỷ khiến mới vào tù và nảy sinh cuộc gặp giữa chúng tôi.
Nghĩ đến đây tôi sực nhớ mình chưa từng hỏi anh ta một câu đã tò mò từ rất lâu, thế là nhìn sang đối phương hỏi khẽ.
"Tôi có thể hỏi anh là anh phạm tội gì mà vào tù không?"
Adam đang thưởng thức một bức họa trên tường, ánh mắt chú tâm trông rất quyến rũ, nhiều người ở xung quanh đều đang trộm nhìn anh ta.
Adam nghe thấy tôi hỏi thì nghiêng đầu nhìn, nghĩ ngợi xong ghé sát tai tôi thấp giọng trả lời.
"Vì anh chị em của tôi đều mưu tính cướp đoạt tài sản, thật phiền phức, tôi muốn tìm nơi thanh tịnh sống."
Tôi suy đoán cỡ nào cũng không ngờ được đáp án này, há miệng trợn mắt nhìn đối phương, mãi lúc sau mới lầm bầm.
"Bao nhiêu người không muốn vào tù, còn anh thì hay quá, tự dâng mình vào đó."
Trong giọng nói pha lẫn sự xót xa đố kị, đố kị anh ta thích làm gì thì làm, đố kị lúc ấy tôi nhỏ bé yếu ớt dù bị vu oan cũng không thể chứng minh, thế mà anh ta lại xem đó thành nơi để nghỉ ngơi.
Chẳng trách cảnh ngục cũng khách khí với anh ta.
Adam cười, hôn lên má rồi nắm tay tôi nói.
"Mình đi ăn tối thôi."
Bỗng chốc mọi ánh nhìn của người xung quanh đồng loạt chuyển sang người tôi, tôi hơi ngại nhưng yên lòng khó hiểu, gật đầu với đối phương.
Nhưng không thể đi ăn tối như ý muốn, khi chúng tôi bước ra khỏi triển lãm mỹ thuật thì bị người ta chặn lại, là người phụ nữ từng xuất hiện ở bến tàu, đổi chiếc váy khác nhưng vẫn tao nhã chuẩn mực.
Trước hết cô ta nhìn tôi, sau nhìn sang Adam nói gì đó.
Adam siết bàn tay đang nắm tay tôi, cau mày lạnh giọng đáp lại.
Tôi nhận ra bầu không khí không tốt, bất giác nấp ra sau Adam, căng thẳng nắm góc áo đối phương.
Mấy phút sau hình như họ đã bàn xong, Adam quay sang hỏi tôi.
"Gia, mình đi chỗ khác ăn tối nhé?"
Tôi lưỡng lự nhìn đối phương, sợ hãi trước nơi xa lạ, không dám đồng ý.
Anh ta nghĩ rồi bổ sung.
"Chiêm Nhận cũng có ở đó."
Tôi nghe xong lập tức đồng ý.
"Chiêm Nhận có ở đó thật không? Vậy tôi đi!"
Adam thấy vẻ mặt mừng rỡ tươi rói của tôi thì có vẻ không vui, nhưng vẫn kéo tôi ngồi lên xe của người phụ nữ kia.
Trên đường đi cô ta không nói gì với Adam, tôi cũng chìm sâu vào niềm sung sướng sắp được gặp Chiêm Nhận, còn có nỗi lo sâu sắc.
Chẳng phải Chiêm Nhận đã bỏ trốn rồi sao? Vì sao anh ấy vẫn còn ở bên Anthony?
Không lẽ Anthony bắt được anh ấy?
Tôi nặng nề tâm sự, nôn nóng bất an suốt đường đi, Adam nhận ra sự bất thường, anh ta vỗ về mu bàn tay tôi.
Xe lái đến nơi tôi chưa từng đến trước đây, bị che khuất, nhìn có vẻ không dám lại gần.
Xuống xe đi vào, không ngờ trước mặt là một phòng khách rộng lớn, một nam một nữ ngồi trên sofa lớn trò chuyện, sắc mặt rất tệ, Anthony ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh còn Chiêm Nhận ngồi một bên sofa.
Tôi nhìn thấy Chiêm Nhận thì gọi tên y, rảo bước tới chỗ y.
Nhưng bị Adam kéo tay, tôi ngạc nhiên quay sang nhìn đối phương, anh ta nắm chặt tay tôi không buông, trong con ngươi nhạt màu có nỗi tủi thân khó hiểu.
Tôi chết trân, lưỡng lự không đi nữa.
Adam có việc cần nói với họ, cách đây không xa là bàn ăn, tôi và Chiêm Nhận đi tới bàn ăn trước.
Cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện riêng với y, tôi không nhịn được hỏi.
"Sao anh ở đây? Anh bỏ trốn rồi cơ mà? Có phải Anthony..."
Nói đến đây tôi vẫn sợ hãi trộm liếc sang Anthony.
Chiêm Nhận biết tôi sợ Anthony, y chắn tầm mắt hung ác của Anthony, nhẹ nhàng giải thích.
"Tự anh quay lại, em đừng lo."
"Vì sao chứ? Lúc đó anh muốn rời khỏi nhà tù lắm mà, còn có người đến giúp anh, sao anh muốn quay lại?"
Nghĩ trăm cách cũng không hiểu, tôi nghi Chiêm Nhận nói dối gạt tôi nhằm che đậy sự tàn bạo của Anthony với y.
Chiêm Nhận lắc đầu, xoa gương mặt trắng bệch của tôi, ngữ điệu đau lòng.
"Sài Gia, xin lỗi vì anh chưa nói với em thật ra anh là cảnh sát."
Lúc trong tù tôi chỉ nghĩ Chiêm Nhận là tù nhân, sau khi vào đó mới biết Anthony cũng giống như tôi, hóa ra y đã biết Anthony từ trước khi vào tù, thậm chí còn chứng kiến quá trình trưởng thành của Anthony.
Mấy đời gia tộc của Anthony đều liên quan đến hắc đạo, là gia tộc rất nguy hiểm, Chiêm Nhận bị cấp trên phái đi nằm vùng trong gia tộc của Anthony, ban đầu chỉ ẩn nấp bên cạnh gia chủ khi ấy, cũng chính là anh trai của Anthony, nhưng sau này y bị điều đến bên Anthony.
Chiêm Nhận mất liên lạc với tổ chức, chỉ đành tiếp tục chờ đợi, đợi đến mấy năm, đến tận khi Anthony lớn lên, lặng lẽ thần không biết quỷ không hay nắm gia tộc trong tay, rốt cuộc Chiêm Nhận mới liên lạc được với tổ chức.
Lúc ấy Anthony đã là gia chủ mới, Chiêm Nhận lại là người hắn tín nhiệm, vì thế cấp trên ra lệnh y tiếp tục nằm vùng bên cạnh Anthony, tranh thủ tóm hết gia tộc Anthony một lần.
Thế nhưng về sau thân phận nằm vùng bị bại lộ, Anthony giận dữ song không giết y.
Những bí mật Chiêm Nhận đưa ra đủ tống Anthony vào tù, Anthony vào thật, nhưng dắt theo Chiêm Nhận.
Khi đó Chiêm Nhận đã nằm vùng bên ngoài quá nhiều năm, y vẫn luôn ghi nhớ lời cấp trên đã hứa là hoàn thành nhiệm vụ này sẽ cho y rút lui, cho y về nhà, y bèn nghĩ trăm phương ngàn kế vượt ngục ra ngoài, quay về đất nước.
Nhưng lý do vì sao sau đó Chiêm Nhận tự nguyện bị Anthony đuổi theo dẫn về thì y chỉ nói một câu mập mờ.
"Sau khi về nước mới phát hiện chẳng có nghĩa lý gì hết."
Tôi không hiểu câu ấy, mọi chuyện y kể đủ để tôi tiêu hóa rất lâu, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Chiêm Nhận nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của tôi thì cười, nhẹ giọng nói đầy áy náy.
"Anh còn tính xin lỗi em, lúc đó đã hứa sẽ dắt em trốn cùng mà lại thất hứa."
Hết 18.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất