Chương 13: Đĩ
Thiếu gia rời đi.
'Ramuja.'
Điều đó thật lạ. Kể từ lần đầu tiên trở thành nô lệ, cậu đã được đặt nhiều cái tên, đôi khi là số, cậu được gọi là 'Tám' vì là cậu bé thứ tám bước vào căn phòng của ông chủ già đó. Cậu được gọi là 'Than' vì cậu trông đen hơn so với làn da nâu ban đầu của mình. Cậu là 'Dumpster', vì gọi cậu như vậy giống như một liều giảm đau cho người lao động. Sau cùng, cậu là 'Đĩ', tên mà người chủ của cậu đã đặt trước khi cậu bị bán lại cho Thiếu gia.
Bây giờ cậu là Ramuja. Tên thật mà cha mẹ cậu đã đặt cho cậu trước khi bán cậu lên con tàu đó.
Lồng ngực cậu cảm thấy ngột ngạt. Niềm vui và nỗi uất hận tràn ngập tâm trí cậu, không thể hòa quện. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một cái tên mới, vì cậu là một nô lệ khoái lạc. Cậu không bận tâm đến bất kỳ một cái tên khốn nạn nào, dù là 'Slut', 'Dumpster', 'Bitch' hay bất cứ thứ gì tương tự. Nhưng cậu lại không chuẩn bị cho cái tên 'Ramuja'.
"Còn quỳ ở đây bao lâu?" Một mũi giày đen thúc nhẹ vào tay cậu, cậu ngẩng đầu thì thấy người quản gia. Cũng như những người khác, khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ không hài lòng, "Đi theo Lãnh chúa trẻ đi. Phòng học của anh ấy ở cuối hành lang."
Chỉ dẫn cho cậu xong, ông ta quay lưng đi, lấy khăn lau mũi giày. Cậu bước ra khỏi phòng ăn, và đi dọc hành lang đến lớp học của Thiếu gia. Hành lang hẹp dần cho đến khi cậu nhìn thấy một cánh cửa duy nhất.
Cậu đã gần như gõ cửa, có tiếng xôn xao bên trong phát ra. Thiếu gia đang ở trong phòng học của mình. Vì vậy, cậu đã đứng im lặng trong hành lang, cho đến khi Thiếu gia kết thúc lớp học và giao cho cậu một nhiệm vụ.
Cậu lờ mờ nghe thấy Thiếu gia đang nói chuyện với một người gọi là 'Sir Douglass' bên trong. Cậu biết việc một tên nô lệ nghe trộm chuyện của chủ nhân là điều táo bạo. Nhưng nghe thấy Chúa trẻ được thoải mái khiến cho cậu bớt căng thẳng. Hình ảnh anh cười trong vườn hoa hiện lên trong mắt cậu.
Mái tóc óng vàng, đôi mắt sâu và đôi môi mỏng của anh ấy mỉm cười với cậu. Nó thật đẹp. Bất giác, môi cậu cong lên. Cậu nhắm mắt lại, trong khi nghe trộm, cậu tưởng tượng Thiếu gia nói chuyện với mình vơi thái độ hờ hững và mỉm cười.
"Đĩ là gì?"
Cậu mở mắt ra ngay lập tức, hình ảnh đẹp đẽ tan biến khi nghe câu hỏi mà Thiếu gia vừa hỏi.
"Lãnh chúa trẻ, điều đó... ngài biết từ đâu?"
"Người hầu mới của ta, 'Đĩ' là tên trước đây của anh ta. Người hầu gái đã sững sờ khi nghe thấy nó. Có gì đó khó chịu ở cái tên đó không?"ề với anh ấy. Vì vậy cậu đã rất vui khi anh ấy lấy cậu ra từ tay người buôn nô lệ.
Cậu nuốt nước bọt, cổ họng bỗng khô khốc.
Cậu cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể mình. Cậu nghĩ rằng Thiếu gia đã biết danh tính của mình và quyết định chấp nhận cậu. Cậu nghĩ tên trước đây của cậu không là vấn đ
'Liệu mình có bị trả lại cho tên buôn đáng khinh đó không?' Cậu lo sợ trong đầu.
Hình ảnh cậu ngồi trong một chiếc xe đầy bẩn thỉu với những người nô lệ bị bỏ đói khác, chờ đợi hàng tháng trời cho đến khi ai đó bắt cậu, lạm dụng cậu và sau đó bỏ lại câu một mình đến sống dở, chết dở hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác nhưng vô nghĩa. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn, cậu cảm thấy ngột ngạt ngay cả trong biệt thự sang trọng này.
"Thật là không phải, thưa ngài." người thầy được gọi là Sir Douglass cuối cùng cũng đã lên tiếng sau khi im lặng một hồi. Cậu nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay xoa xoa mồ hôi lạnh.
"Đó là... một từ sỉ nhục để gọi một ai đó, một từ xúc phạm mà người dân đã tạo ra. Nó - Đó chắc chắn không phải là từ để ngài phiền lòng đâu, thưa ngài."
"Ta hiểu rồi..." Thiếu gia định tiếp tục hỏi nhưng Sir Douglass đã nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu hít một hơi thật sâu. Cậu đã nghĩ Sir Douglass sẽ nói ngay với Thiếu gia về ý nghĩa của tên trước đây của cậu. Thật nhẹ nhõm khi biết rằng cậu sẽ không bị đá sớm hơn dự đoán.
'Ramuja.'
Điều đó thật lạ. Kể từ lần đầu tiên trở thành nô lệ, cậu đã được đặt nhiều cái tên, đôi khi là số, cậu được gọi là 'Tám' vì là cậu bé thứ tám bước vào căn phòng của ông chủ già đó. Cậu được gọi là 'Than' vì cậu trông đen hơn so với làn da nâu ban đầu của mình. Cậu là 'Dumpster', vì gọi cậu như vậy giống như một liều giảm đau cho người lao động. Sau cùng, cậu là 'Đĩ', tên mà người chủ của cậu đã đặt trước khi cậu bị bán lại cho Thiếu gia.
Bây giờ cậu là Ramuja. Tên thật mà cha mẹ cậu đã đặt cho cậu trước khi bán cậu lên con tàu đó.
Lồng ngực cậu cảm thấy ngột ngạt. Niềm vui và nỗi uất hận tràn ngập tâm trí cậu, không thể hòa quện. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một cái tên mới, vì cậu là một nô lệ khoái lạc. Cậu không bận tâm đến bất kỳ một cái tên khốn nạn nào, dù là 'Slut', 'Dumpster', 'Bitch' hay bất cứ thứ gì tương tự. Nhưng cậu lại không chuẩn bị cho cái tên 'Ramuja'.
"Còn quỳ ở đây bao lâu?" Một mũi giày đen thúc nhẹ vào tay cậu, cậu ngẩng đầu thì thấy người quản gia. Cũng như những người khác, khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ không hài lòng, "Đi theo Lãnh chúa trẻ đi. Phòng học của anh ấy ở cuối hành lang."
Chỉ dẫn cho cậu xong, ông ta quay lưng đi, lấy khăn lau mũi giày. Cậu bước ra khỏi phòng ăn, và đi dọc hành lang đến lớp học của Thiếu gia. Hành lang hẹp dần cho đến khi cậu nhìn thấy một cánh cửa duy nhất.
Cậu đã gần như gõ cửa, có tiếng xôn xao bên trong phát ra. Thiếu gia đang ở trong phòng học của mình. Vì vậy, cậu đã đứng im lặng trong hành lang, cho đến khi Thiếu gia kết thúc lớp học và giao cho cậu một nhiệm vụ.
Cậu lờ mờ nghe thấy Thiếu gia đang nói chuyện với một người gọi là 'Sir Douglass' bên trong. Cậu biết việc một tên nô lệ nghe trộm chuyện của chủ nhân là điều táo bạo. Nhưng nghe thấy Chúa trẻ được thoải mái khiến cho cậu bớt căng thẳng. Hình ảnh anh cười trong vườn hoa hiện lên trong mắt cậu.
Mái tóc óng vàng, đôi mắt sâu và đôi môi mỏng của anh ấy mỉm cười với cậu. Nó thật đẹp. Bất giác, môi cậu cong lên. Cậu nhắm mắt lại, trong khi nghe trộm, cậu tưởng tượng Thiếu gia nói chuyện với mình vơi thái độ hờ hững và mỉm cười.
"Đĩ là gì?"
Cậu mở mắt ra ngay lập tức, hình ảnh đẹp đẽ tan biến khi nghe câu hỏi mà Thiếu gia vừa hỏi.
"Lãnh chúa trẻ, điều đó... ngài biết từ đâu?"
"Người hầu mới của ta, 'Đĩ' là tên trước đây của anh ta. Người hầu gái đã sững sờ khi nghe thấy nó. Có gì đó khó chịu ở cái tên đó không?"ề với anh ấy. Vì vậy cậu đã rất vui khi anh ấy lấy cậu ra từ tay người buôn nô lệ.
Cậu nuốt nước bọt, cổ họng bỗng khô khốc.
Cậu cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể mình. Cậu nghĩ rằng Thiếu gia đã biết danh tính của mình và quyết định chấp nhận cậu. Cậu nghĩ tên trước đây của cậu không là vấn đ
'Liệu mình có bị trả lại cho tên buôn đáng khinh đó không?' Cậu lo sợ trong đầu.
Hình ảnh cậu ngồi trong một chiếc xe đầy bẩn thỉu với những người nô lệ bị bỏ đói khác, chờ đợi hàng tháng trời cho đến khi ai đó bắt cậu, lạm dụng cậu và sau đó bỏ lại câu một mình đến sống dở, chết dở hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác nhưng vô nghĩa. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn, cậu cảm thấy ngột ngạt ngay cả trong biệt thự sang trọng này.
"Thật là không phải, thưa ngài." người thầy được gọi là Sir Douglass cuối cùng cũng đã lên tiếng sau khi im lặng một hồi. Cậu nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay xoa xoa mồ hôi lạnh.
"Đó là... một từ sỉ nhục để gọi một ai đó, một từ xúc phạm mà người dân đã tạo ra. Nó - Đó chắc chắn không phải là từ để ngài phiền lòng đâu, thưa ngài."
"Ta hiểu rồi..." Thiếu gia định tiếp tục hỏi nhưng Sir Douglass đã nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu hít một hơi thật sâu. Cậu đã nghĩ Sir Douglass sẽ nói ngay với Thiếu gia về ý nghĩa của tên trước đây của cậu. Thật nhẹ nhõm khi biết rằng cậu sẽ không bị đá sớm hơn dự đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất