Nụ Hôn Gardenia

Chương 14: Tại Phòng Riêng Của Thiếu Gia

Trước Sau
Tuy nhiên, trong khi chờ đợi Thiếu gia, cậu không thể tưởng tượng ra hình ảnh anh ấy hờ hững nói chuyện và mỉm cười với cậu được nữa. Nụ cười nhẹ trên môi biến thành nụ cười chua chát. Bởi vì cậu nhận ra rằng mọi tưởng tượng sẽ tan vỡ khi Thiếu gia biết thân phận thực sự của cậu.

Cửa mở ra sau hai tiếng, cậu đứng thẳng người khi thấy Thiếu gia. Anh ấy ngạc nhiên khi cậu đứng trước mặt anh ấy. Cậu quỳ xuống: "Tôi đang đợi lệnh của ngài, thưa thiếu gia."

"Theo tôi." Thiếu gia nói.

Cậu ngạc nhiên về giọng điệu thờ ơ của anh ấy. Anh ấy đang háo hức, cười đùa trong lớp, tại sao đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy? Cậu nuốt nước bọt một lần nữa, và sau đó đi theo anh ấy.

Anh ấy thấp hơn cậu vài cm, cơ thể nhỏ hơn cậu, và mái tóc vàng đung đưa mỗi khi anh ấy di chuyển. Anh ấy có mùi của đàn hương, khi cậu lại gần, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào au từ tóc anh ấy, giống như mật hoa. Điều đó làm cậu say hơn.

'Thiếu gia có mùi thơm.'

Cậu lắc đầu trước khi tâm trí đi quá xa. Thiếu gia sẽ cảm thấy ghê tởm nếu như anh ấy đọc được tâm trí của cậu.

Họ đi bộ trong im lặng đến tòa tháp phía đông, phòng của Thiếu gia ở đó. Cậu lặng lẽ theo anh ấy trong cầu thang xoắn ốc cho đến khi họ lên đến đỉnh tháp. Một người hầu đứng lặng trước cửa. Cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, nhưng nhanh chóng quay đi mở cửa cho Thiếu gia.

Khi cậu bước vào phòng, người giúp việc đóng cửa lại và cậu lại cảm thấy có cảm giác quen thuộc như công việc trước đây của mình. Tình huống này, phòng riêng, cánh cửa đong kín, một mình với Thiếu gia...

Đó không phải là lần đầu tiên của cậu. Không thể đếm được cậu đã làm điều đó bao nhiêu lần. Nhưng cậu cảm thấy lo lắng lạ thường.

"Thiếu gia, tôi có thể hỏi..."



"Im lặng." Anh ấy cắt ngang và cậu im lặng. Cậu im lặng nhìn anh ấy, anh ấy không cử động một ngón tay, chỉ chằm chằm nhìn vào vườn hoa bên ngoài, nơi họ gặp nhau sáng nay. Ý nghĩ kỳ lạ trong đầu cậu dần dần tan biến, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh của Thiếu gia. Anh ấy trông buồn và sau đó anh ấy nhắm mắt lại.

Anh ấy đã ngủ gật.

'Ơ, ngủ à? Đưa mình đến đây để làm gì?'

'Có phải Thiếu gia đã quên điều này không? Anh ấy thực sự không nhận ra bản chất thật của mình sao?'

Nếu Thiếu gia mua cậu như một nô lệ bình thường, thì cậu không cần phải phục vụ những khoái lạc của anh ấy. Ý tưởng về việc mình không được sử dụng như một nô lệ khoái lạc khiến cậu phấn khích. Nếu cậu trở thành một nô lệ bình thường, điều đó có nghĩa là cậu sẽ được ở lại cho đến khi già đi. Cậu sẽ có một nơi để ở, dù là một nô lệ lao động, nhưng đó sẽ là phần thưởng ý nghĩa nhất với cậu.

"Mmm..." tiếng lâm bâm của Thiếu gia thật buồn cười. Bị cám dỗ bởi cảnh tượng Thiếu gia đang ngủ, cậu cẩn thận đến gân anh ấy. Đôi mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, hàng mi dài của anh rung rinh và mái tóc vàng gợn sóng đung đưa khi gió mùa hè lướt qua ban công. Cậu không dám chạm vào anh ấy, nhưng chỉ nhìn anh ấy ngủ, cậu đã mãn nguyện rồi.

'Thiếu gia thực sự là một người đàn ông tuyệt đẹp.'

Cậu nhớ đến sự xuất hiện của Nữ Công tước. Thiếu gia thực sự là một bản sao chính xác của mẹ mình. Tuy nhiên đôi mắt của Thiếu gia rất sâu và xuyên thấu, giống như cha của anh ấy. Cậu không thấy nó đáng sợ. Cậu thích đôi mắt của anh ấy hơn là của Nữ công tước. Bởi vì Nữ công tước có cái nhìn trịch thượng với tất cả mọi người, kể cả cậu. Cảm giác như ánh mắt của bà ấy đâm vào ruột gan của cậu, làm tê liệt cơ thể cậu, buộc cậu phải quỳ xuống trước mặt bà ấy.

Trong khi ánh mắt của Thiếu gia tuy sắc bén và lãnh đạm, nhưng nó luôn ẩn chứa một thế giới bình lặng. Như thể cậu đang nhìn thấy một vầng trăng xanh trong đó. Khi cậu nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm đó, cậu ngay lập tức bị thu hút. Cậu muốn tiến lại gần hơn để chìm sâu vào ánh mắt của anh ấy. Nếu ánh mắt của Nữ công tươc cắt đứt ruột gan của cậu và khiến cậu phải quỳ gối, thì của Thiếu gia lại khiến cậu tự nguyện phục tùng tận tâm say sưa mà không cần vũ lực.

Cậu nhìn chằm chằm vào Thiếu gia và đợi hàng giờ đồng hồ anh ấy không nhúc nhích cho đến khi lông mi của anh ấy rung lên, cậu lụi lại vài bước và nhìn thẳng ra ban công. Nếu Thiếu gia nhận ra cậu đang nhìn anh ấy như thế, cậu có thể mất đầu ngay bây giờ.

Thiếu gia ngáp dài, vươn người trước khi quay về phía cậu. Anh ấy tỏ vẻ thờ ở trong khoảnh khắc trước khi đột nhiên sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau